Diệp Du Nhiên, cô không phải rất ngang ngược sao? Cô không phải coi tiền như giấy, rời đi không cần 1 xu sao? Vậy thì phải sống cho tốt một chút chứ? Đầu bù tóc rối làm phục vụ như vậy là có ý gì?
Anh lấy hộp thuốc ra cầm một điếu châm lửa, vừa hít một hơi, Lưu Kiện đi ra: "Mộ tổng, phu nhân đã được người khác đón đi rồi!” "Đón đi? Ai? Đường Dục Thành?" Mộ Tấn Dương hỏi ba câu liên tiếp, Lưu Kiện lắc đầu: "Không phải, là Tần Tử Phi!”
"Tần Tử Phi à? Hờ hờ!" Mộ Tấn Dương cười lạnh một tiếng, Tần Tử Phi và Đường Dục Thành là bạn thân, đón đi nhanh như vậy, có thể thấy địa vị của cô ta trong lòng Đường Dục Thành. Anh bóp nát tàn thuốc trong tay: "Đi thôi!”
Diệp Du Nhiên đứng cạnh bến xe buýt đợi nửa tiếng mới lên xe, về đến nhà cậu cố Diệp Văn Huy đang ở phòng khách xem TV, thấy cô cả người bết bát đi
vào, kinh ngạc: "Du Nhiên, cháu làm sao vậy?”
“Cháu gặp phải lũ hèn!” Diệp Du Nhiên tất nhiên sẽ không giấu giếm gì cậu mình.
"Du Nhiên, cháu không nên trở về! Cứ ở bên cạnh Dục Thành thì tốt biết bao..."
"Cậu, cháu không thể ở lại bên cạnh Dục Thành, thân phận như cháu bây giờ không thể liên lụy đến anh ấy, hơn nữa sức khoẻ cậu không tốt, cháu không yên tâm về cậu."
“Ôi, đều là cậu không tốt, lớn tuổi rồi, còn gây phiền toái cho cháu! Diệp Văn Huy thở dài. "Không sao, cháu cũng sẽ không ở Nam Thành lâu, Thịnh Thế mở rộng công ty mới ở Hải Thị, sau này nói không chừng cháu sẽ bị điều về bên đó làm việc,
đến lúc đó cậu cháu mình rời khỏi Nam Thành không gặp lũ hèn này là được." Hạ gia, Hạ Phi Phi vội vàng xuống xe đi vào phòng khách: "Mẹ, con về rồi!” Lưu Thục Phần ngồi trong phòng khách ngẩng đầu, nhìn thấy tóc Hạ Phi Phi rối tung, trên quần áo toàn là vết bẩn giật mình: "Làm sao vậy?”
"Mẹ con mình lên tầng nói."
Hạ Phi Phi liếc qua bà giúp việc trong phòng khách, kéo tay Lưu Thục Phần đi thẳng lên tầng, sau khi đóng cửa lại, cô ta lập tức mở miệng: "Mẹ, Diệp Du Nhiên đã quay lại, phải làm sao bây giờ?”
"Con đang nói gì vậy? Diệp Du Nhiên quay lại? Điều này là thật sao?” Lưu Thục Phần giật mình.
"Là thật ạ, tiệc rượu tối nay đã đụng mặt, cô ta sống không hề tốt, lại còn làm phục vụ ở tiệc rượu.." Hạ Phi Phi đem chuyện xảy ra tối hôm nay kể hết cho Lưu Thục Phần.
"Con thật đúng là, lúc này đi chọc vào nó làm gì?"
Lưu Thục Phần oán trách. "Con không chọc vào cô ta không được? Mẹ, mẹ ngẫm lại xem, con tiện nhân đó mất tích ba năm không thấy vì sao lại xuất hiện vào lúc này?"
Hạ Phi Phi vẻ mặt phẫn nộ: "Nhất định là cô ta biết con và Tấn Dương sắp đính hôn nên cố ý xuất hiện.” "Là vậy sao?" Lưu Thục Phần hỏi ngược lại. "Nhất định là như vậy, con cướp Tấn Dương, cô ta không cam lòng, con lo rằng cô ta sẽ đi tìm Tấn Dương, chi bằng mình xuống tay trước."
"Đây cũng là một cách hay, chỉ là bố con bên này... Ông ấy vẫn nhớ nhung con tiện nhân đó, nếu biết cô ta trở lại nhất định sẽ đi tìm, đây đúng là chuyện phiền toái!”
"Cho nên mẹ phải nhanh chóng nghĩ cách đi."
"Để mẹ nghĩ thử! Tuyệt đối không thể để quan hệ của cô ta và bố con bị công khai, nếu bị công khai sẽ rất gay go!” Lưu Thục Phần mặt đầy oán độc.