Động tĩnh bên này khiến người ta giật mình, rất nhiều người quay sang nhìn, bảo vệ tiệc rượu chạy tới, nhìn Diệp Du Nhiên ăn mặc bình thường tất cả mọi người đều coi cô là phục vụ, nơi này là tiệc rượu cao cấp, bảo vệ tác phòng cũng không tầm thường, mặc kệ đúng sai, lập tức tiến tới lôi Diệp Du Nhiên ra
khỏi đại sảnh.
Mắt Hầu Đình Đình dính tương ớt, lập tức được đưa đến bệnh viện. Trên lễ phục dạ hội đắt đỏ của Hạ Phi Phi đều là nước canh, trên mặt còn in một dấu tay
rõ ràng, Mộ Tấn Dương nghe tin cũng chạy tới, thấy Hạ Phi Phi nhếch nhác có chút kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì đây?” Hạ Phi Phi thật ra rất sợ Mộ Tấn Dương biết chuyện Diệp Du Nhiên xuất hiện, nhưng bây giờ muốn giấu diếm cũng không giấu được, cô ta bày ra bộ mặt thảm thương chạy về phía Mộ Tấn Dương khóc lóc kể lể: "Tấn Dương, em nhìn thấy Diệp tiểu thư, chị ấy ở chỗ này làm phục vụ, không biết vì sao, thấy em và Đình Đình liền có ý đổ nước trái cây lên người bọn em, Đình Đình không nhịn được nói chị ấy vài câu, chị ấy đột nhiên phát điên đem thức ăn đổ lên người
Đình Đình, còn đánh em..." Mộ Tấn Dương sửng sốt, mắt nhìn qua bốn phía, không thấy Diệp Du Nhiên, Hạ Phi Phi cố nặn ra hai giọt nước mắt: "Em chỉ là bị vấy bẩn một chút, chịu một
cái tát của chị ấy, nhưng mắt Đình Đình bị tương ớt chảy vào, chị ý vốn định xông tới chỗ em, Đình Đình liên thay em chịu trận!” Mộ Tấn Dương nhìn bộ dạng đáng thương của cô ta, sắc mặt bình tĩnh, đưa tay vỗ về Hạ Phi Phi đang lau nước mắt, giọng nói lạnh lùng: "Cô ta đâu?”
“BỊ bảo vệ dẫn ra ngoài!”
“Chúng ta đi xem thử!”
Nói xong Mộ Tấn Dương đỡ Hạ Phi Phi đang trong bộ dạng nhếch nhác ra khỏi đại sảnh, Diệp Du Nhiên bị bảo vệ đưa đến phòng bên cạnh đại sảnh, mấy
nhân viên bảo vệ vừa khiển trách cô, vừa gọi điện báo cảnh sát.
Diệp Du Nhiên cúi đầu ngồi trên sô pha, cả người ướt sũng toàn là rượu, bị đưa đến nơi này cô cũng tỉnh táo và bình tĩnh lại.
Cô vừa rồi nên kìm nén cơn giận, nhất thời không khống chế được chính mình, bây giờ thì tốt rồi gây ra chuyện ầmĩ như này, lát nữa Tần Tử Phi nhất định sẽ không tha cho cô, tính tình ông nội kia cực kỳ không tốt mà còn hay nổi nóng như điên, đặc biệt là đối với cô.
Cô là trợ lý của Đường Dục Thành đẩy cho Tần Tử Phi. Bởi vì là miễn cưỡng nên Tần Tử Phi vẫn luôn không vừa mắt với cô, luôn làm khó cô, bây giờ cô làm chuyện ầm ĩ lên như này, chắc chắn anh ta sẽ sa thải CÔ.
Trong lòng cô đang thấp thỏm, thì cửa bị đẩy ra, một luồng khí lạnh lẽo ập tới, Diệp Du Nhiên ngẩng đầu lên, chạm vào một đôi mắt thâm sâu. Từ ba năm trước Mộ Tấn Dương tuyệt tình nhờ luật sư đến đưa đơn ly hôn buộc cô ký tên, Diệp Du Nhiên đã rời khỏi nơi đau lòng này. Ba năm qua cô chưa từng nghĩ tới sẽ gặp mặt Mộ Tấn Dương, đời này cô đã tính nếu gặp anh ta thì sẽ đi vòng qua đường khác, thế nhưng thật không ngờ ngay ngày đầu tiên trở về Nam Thành lại gặp nhau như vậy.
Bộ dạng cô thì nhếch nhác, anh lại với bộ dạng của kẻ làm chủ, khí chất cao ngạo liếc xéo cô, một tay còn đỡ eo Hạ Phi Phi, đây là tới để hỏi tội sao?
Kiềm chế cơn cuộn trào trong lòng, Diệp Du Nhiên hờ hững thu lại ánh mắt.
Gặp lại là người lạ, đã là người xa lạ có gì đáng để cô đau lòng buồn bã?
Thấy Diệp Du Nhiên lạnh lùng thu lại ánh mắt, con mắt Mộ Tấn Dương co lại, dìu Hạ Phi Phi bước vào phòng, giọng nói lạnh đến mức làm cho người ta run rẩy: "Mau xin lỗi!”