“Xin lỗi!” Diệp Du Nhiên cúi đầu xin lỗi. Tần Tử Phi hừ lạnh một tiếng: "Lần sau theo sát một chút, nếu lần sau còn lề mề như thế, coi chừng tôi sa thải cô đấy!” “Vâng, tôi nhớ rồi!” Thấy thái độ của Diệp Du Nhiên khá tốt, Tần Tử Phi không tìm được lý do nổi giận, trừng mắt nhìn rồi tha cho cô. Thang máy dừng lại ở tầng mười tám, Tần Tử Phi ôm eo Lộ Lộ đi ra khỏi thang máy, Diệp Du Nhiên ôm cặp bước nhanh theo, đi tới cửa đại sảnh, Tần Tử Phi quay đầu lại: "Đến phòng nghỉ chờ tôi, nhớ kỹ bao giờ tôi gọi thì phải có mặt, nếu tôi không tìm được cô, tiền thưởng tháng này sẽ giảm một nửa!” "Vâng! Tần tổng, tôi biết rồi!” Nhìn theo Tần Tử Phi và Lộ Lộ tiến vào đại sảnh, Diệp Du Nhiên xoay người đi thẳng đến phòng nghỉ.
Bên kia thang máy dừng lại, Mộ Tấn Dương cùng Hạ Phi Phi đi ra, liếc mắt nhìn Diệp Du Nhiên đẩy cửa phòng nghỉ ở đầu hành lang, Mộ Tấn Dương đứng hình giây lát, là cô? Không đúng, cô đã biến mất suốt ba năm nay, sao có thể xuất hiện ở đây được? Chắc là mình đã nhìn nhầm rồi!
Thấy ánh mắt Mộ Tấn Dương nhìn chằm chằm vào đầu hành lang, Hạ Phi Phi nhìn theo ánh mắt của anh, bên kia trống trơn, không có gì, cô ta ngây ra: "Tấn Dương, anh nhìn gì thế?”
“Không có gì, đi thôi!” Diệp Du Nhiên ở phòng nghỉ chờ hơn một tiếng đồng hồ, đói bụng kêu ùng ục, Tần Tử Phi tên biến thái này, anh ôm mỹ nữ ấm áp trong lòng, uống rượu ngon, ăn buffet cao cấp, lại để trợ lý như cô ở bên này đói bụng, thật là một kẻ tự bản ác ôn!
Trong lòng đang oán thán thì cuộc gọi của Tần Tử Phi tới: "Đến đại sảnh tự mình tìm chút gì đó ăn, nhớ kỹ lời tôi nói, đừng đi lung tung, đừng chạy lung tụng, đừng nhìn lung tung! Ăn xong lập tức quay lại phòng nghỉ chờ tôi!” “Vâng, Tần tổng!” Diệp Du Nhiên mở cửa sải bước đi thẳng vào đại sảnh, trong đại sảnh quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu, đều là người đẹp quyền quý, cô
chỉ liếc mắt một cái liền đi thẳng đến khu vực buffet. Lấy một ly nước trái cây, chọn một đĩa thức ăn, Diệp Du Nhiên chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống ăn, còn chưa tìm được chỗ, phía sau truyền đến một giọng nói: "Giúp tôi bưng chút đồ ăn tới đây!”
Giọng nói mang theo sự sai khiến này có chút quen thuộc, Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn qua, đứng trước mặt là một người phụ nữ trang điểm đậm, đây
không phải bạn thân của Hạ Phi Phi - Hầu Đình Đình sao? Hầu Đình Đình thấy Diệp Du Nhiên cũng ngây ra, cô ta nhìn Diệp Du Nhiên mặc đồng phục đi làm, nghĩ rằng đương nhiên cô là phục vụ rồi, đối diện với nhau
thì phát hiện ra là Diệp Du Nhiên nên giật nảy người.
"Là cô?"
Diệp Du Nhiên không để ý tới cô ta, bưng đồ ăn định lướt qua, Hầu Đình Đình ngay lập tức định thần lại, nhanh chân cản lối Diệp Du Nhiên: "Cô thể nào lại làm phục vụ ở đây rồi? Ha ha! Thật buồn cười chết mất!” "Có buồn cười đến vậy không?" Diệp Du Nhiên lạnh lùng hỏi ngược lại. "Đương nhiên, Diệp Du Nhiên trước kia không phải kiêu ngạo đến thể sao? Chậc chậc chậc, bây giờ lại rơi vào tình cảnh làm phục vụ, ôi chao, sông có khúc, người có lúc nói tới là cô đó sao? Nhanh lên, chuẩn bị đồ ăn cho tôi!” Hầu Đình Đình bộ dạng tiểu nhân đắc chí, trước kia cô ta đã không vừa mắt với Diệp Du Nhiên, người thì đẹp, số thì may như vậy, lại còn thanh lịch cao quý. Bây giờ cô bị Mộ Tấn Dương vứt bỏ, rơi vào kết cục làm nhân viên phục vụ, cô ta thể nào cũng phải tìm cách làm bẽ mặt cô. Diệp Du Nhiên nhìn bộ dạng của Hầu Đình Đình vô cùng ghê tởm, đấu khẩu với loại tiểu nhân như Hầu Đình Đình, sẽ hạ thấp chỉ số IQ của mình, cô lướt qua
Hầu Đình Đình rồi rời đi.
Hầu Đình Đình đâu thể buông tha cho cô: "Diệp Du Nhiên, lời tôi nói, cô dám không nghe sao? Cô có tin tôi bảo người sa thải cô không?”