Dì ta hời hợt bỏ qua vấn đề này và thuyết phục: "Kiều Kiều à, dì biết con buồn lòng, nhưng dù con không muốn quan tâm đến thứ khác thì vẫn phải quan tâm đến mẹ con chứ. Con muốn thấy cảnh trong mắt bà ấy toàn là Đường Hiểu Ngư, chỉ thương nó mà không thương con nữa sao?"
Tình cảm giữa nguyên chủ và mẹ nuôi đã từng rất thân thiết, nguyên nhân phần lớn khiến nàng ta quấy phá như thế là vì muốn độc chiếm mẹ mình. Trong nhận thức của nàng, Đường Hiểu Ngư xuất hiện đã cướp đi tình cảm của mẹ nuôi, cũng như tất cả mọi thứ của nàng ta.
Khi Minh Kiều hồi tưởng xong, sự chán ghét của nàng đối với người trước mặt này đã lên đến đỉnh điểm.
Đúng là nguyên chủ rất ghen ghét Đường Hiểu Ngư, nhưng dù vậy nàng vẫn là con gái, chưa từng nghĩ tới và cũng không muốn dùng thủ đoạn hạ lưu như thế để đối phó với Đường Hiểu Ngư.
Mà dì ta với tư cách là dì ruột của Đường Hiểu Ngư, huyết thống thân mật, vậy mà lại muốn hủy hoại danh tiếng và cuộc sống của một cô gái chỉ để trả thù chị mình.
Đôi mắt Minh Kiều thâm sâu, dì út thực sự chỉ vì ghen ghét mà ra tay tàn nhẫn với con của chị mình đến vậy sao?
Nàng giả vờ do dự sau khi bị thuyết phục: "Đúng là con không cam tâm, nhưng tối nay chúng ta thực sự có thể thuyết phục chị để con về lại nhà sao?"
Nàng thở dài nói: "Nhân tiện, dì à, thật ra con có một chuyện đã muốn hỏi dì từ lâu rồi."
Dì nói: "Chuyện gì vậy?"
Minh Kiều nói: "Trước kia mẹ rất yêu thương con, dì cũng đối xử rất tốt với con, nhưng quan hệ của hai người... Có phải mẹ đã làm gì sai mới khiến dì ghét mẹ như con ghét chị mình bây giờ không?"
Dì út mất tự nhiên mà lần chiếc vòng tay kim cương trên cổ tay, im lặng một lúc mới nói: "Dì và mẹ con chỉ là bất đồng tính cách thôi, chuyện người lớn không liên quan gì đến con. Con cứ yên tâm, dù có chuyện gì đi nữa dì vẫn sẽ luôn đứng về phía con."
Dì ta lại vỗ cánh tay Minh Kiều: "Được rồi, không cần lo nhiều về vụ tiệc tối đâu, cứ mặc thật đẹp, đừng để người khác coi mình thành trò cười là được."
Minh Kiều gật đầu, dời ánh mắt khỏi dì út: "Con đi thử quần áo đã. Dì này, dì đi đường vất vả rồi, cứ vào phòng nghỉ một lúc đi."
Nàng cũng không muốn tiếp tục giả vờ giả vịt với dì ta nữa, ít nhất cũng phải có thời gian để giảm xóc đã.
Dì không chút nghi ngờ, vỗ vai nàng cười nói: "Kiều Kiều lớn rồi, còn biết quan tâm người khác nữa, thôi được rồi."
Dì cười rất đẹp, giống như một vị nữ thần đi xuống thế giới phàm trần, trông thân thiện và tùy ý hơn nhiều.
Trong lòng Minh Kiều lại phát lạnh, mãi cho đến khi nhìn bóng lưng dì ta đã khuất, ánh mắt nàng mới dần trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, hệ thống không khỏi thở dài: [Bà dì này đáng sợ thật đấy, lại còn muốn dùng thủ đoạn ghê tởm như vậy để đối phó chính cháu gái mình nữa.]
Dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với một người xa lạ đã đủ ác độc, huống chi con người quan trọng nhất là huyết thống, dì ta lại muốn đùng thủ đoạn đê tiện đó với chái gái ruột mình, thật sự quá đáng sợ.
Tuy nhiên, hệ thống cũng nhìn ra cách dì ta trả lời câu hỏi của Minh Kiều có chút chiếu lệ, bèn nói: [Kí chủ, tôi thấy bà ta không còn thuần túy là ghen tị và bất mãn với mẹ nuôi của cô nữa, phải là oán hận mới đúng. Trong đây có điều gì mà chúng ta chưa tỏ không?]
[Chắc vậy.] Minh Kiều vô cảm đứng dưới cửa sổ, đối diện với biển hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời nhưng lại không thể làm tan đi nửa phần lạnh lẽo trong nàng.
Trông nàng giờ còn giống một vị nữ thần không biết vui buồn hơn cả dì út, vị nữ thần ấy đang nhìn xuống và phán xét tội lỗi của tất thảy chúng sinh.
Hệ thống biết nàng đang rất giận, chính nó cũng thế, đang định khuyên nàng thì Minh Kiều đã sớm điều chỉnh tâm tình, nói: [Hệ thống, thực ra trong nguyên tác thì kế hoạch của dì ta đã thành công rồi.]
Hệ thống vốn khiếp sợ, rất nhanh liền nghĩ tới đoạn tình tiết kia nhưng có hơi không khớp, nó do dự hỏi: [Chuyện trong nguyên tác không phải là do nguyên chủ làm sao?]
Minh Kiều cười hững hờ: [Mi vẫn nghĩ như vậy à?]
Đoạn giữa cốt truyện, đột nhiên có tin đồn rằng Đường Hiểu Ngư từng bị cưỡng hiếp khi còn nhỏ, mang đến cho Đường Hiểu Ngư một sự đả kích và tổn thương rất lớn, nhưng cô không gục ngã mà còn đi truy tìm kẻ loan tin đồn, cuối cùng tìm ra được là nguyên chủ.
Điều này cũng khiến nhà họ Minh hoàn toàn thất vọng về nguyên chủ, hết thảy tình cảm tan biến, cuối cùng quyết liệt đến mức dùng pháp luật để trừng trị nguyên chủ.
Nguyên chủ chống cự kịch liệt, nói là do Đường Hiểu Ngư vu oan cho nàng, ai cũng đều thiên vị Đường Hiểu Ngư.
Khi Minh Kiều đọc phần cốt truyện này lần đầu, nàng chỉ thấy nguyên chủ thật sự không biết ăn năn hổi cải, cảm thấy rất xấu hổ khi trùng tên họ với nàng ta, giá trị xấu hổ chạm nóc khi đọc xong toàn bộ cuốn tiểu thuyết.
Nhưng bây giờ nàng lại không nghĩ như vậy. Nếu nguyên chủ lần này đã không đồng ý dùng thủ đoạn đó để đối phó Đường Hiểu Ngư, vậy trong sách cũng sẽ là cự tuyệt. Dù cho nguyên chủ có rất nhiều khuyết điểm, phạm sai lầm cũng không chịu thay đổi nhưng cũng là người 'dám làm dám chịu'.
Bất kể nàng đã làm gì, một khi đã bị lộ thì sẽ khảng khái thừa nhận, thẳng thắn đến mức khiến người ta ngứa răng.
Tung tin đồn là điều duy nhất nàng cãi lại và phủ nhận mình không làm, cho nên khả năng cao là nàng bị oan uổng thật, và chính dì út mới là kẻ làm ra rồi đổ hết lên người nàng.
Nguyên chủ không thể phản bác được, bởi khi trước nàng liều mạng tìm đường chết đã khiến mọi người nghi ngờ nàng, chưa kể nàng còn nhiều lần liên lạc với chú cũ để hỏi về điểm yếu của Đường Hiểu Ngư. Một khi những thứ này bị đem ra, chúng chính là những bằng chứng tốt nhất chỉ về hướng nàng.
Minh Kiều nói với hệ thống, nên nó cũng cho rằng nguyên chủ đúng là bị oan, và dì út thật sự rất đáng sợ, không chỉ ác với Đường Hiểu Ngư mà còn tàn nhẫn với cả nguyên chủ.
Chuyện nguyên chủ làm ở giai đoạn sau cốt truyện càng ngày càng thiếu nguyên tắc, trong đó không thể thiếu công quạt gió châm ngòi của dì út được.
Những điều hệ thống đang nghĩ thì Minh Kiều đều đã từng nghĩ đến, đống thời còn cân nhắc nhiều hơn.
[Dù vụ Thợ săn có xong thì ta cũng chưa đi ngay được.]
[Đúng vậy, dễ gì bà dì đó chịu thả cô đi.] Giọng hệ thống nghiêm lại.
[Không chỉ những thứ này.] Minh Kiều nói: [Dù dì ta luôn muốn gây hấn và cổ động ta quấy phá, nhưng trong mắt nhà họ Minh, dì ta chỉ là một kẻ phiền phức, họ không nghĩ rằng dì sẽ tổn thương họ, không có lòng phòng bị, có lẽ Đường Hiểu Ngư cũng vậy.]
[Ta phải tìm cách khiến cô ấy cảnh giác với Minh Lang.] Minh Kiều nghĩ: [Có bằng chứng trực tiếp chứng minh dì ta muốn hại bọn họ thì càng tốt.]
[Cái này chắc hơi khó.] Hệ thống có chút lo lắng: [Chứng cứ có thể tìm được, nhưng làm thế nào để nói cho nhân vật chính?]
Xác thực, Minh Kiều không có lí do gì để nói điều này với Dạ Oanh. Nếu trực tiếp ngả bài, nàng cảm thấy Đường Hiểu Ngư có lẽ sẽ không tin nàng, ngược lại còn tưởng nàng đang muốn giở trò, có động cơ thầm kín.
Mối quan hệ vốn đã chưa thể hàn gắn cũng sẽ tan vỡ hoàn toàn.
Minh Kiều suy nghĩ một lúc rồi nói: [Chúng ta phải tìm ra bằng chứng trước, cùng lắm thì gửi thư nặc danh đến cho Minh Vi thôi.]
Hệ thống đồng ý với kí chủ: [Ý kiến hay, đến khi đó tôi sẽ giúp cô. Đừng lo lắng, với năng lực của tôi thì không ai tra ra được là cô đâu.]
Minh Kiều thấy thoải mái hơn chút, cười nói: [Nhờ mi hết đấy.]
[Cứ để đó cho tôi.] Hệ thống cam đoan, đột nhiên lại có chút xúc động. Có lẽ nhập cuộc chính là vận mệnh chú định của người xuyên thư.
Trước đây không lâu, ký chủ đã nói với nó rằng nàng muốn rời đi nhưng bây giờ nàng lại muốn từng bước thâm nhập vào trong đó, đi điều tra và thúc đẩy để thay đổi số phận ban đầu của mọi người.
Thời gian rất nhanh đã đến buổi tối.
Minh Kiều thay chiếc váy màu tím hoa cà do dì mang đến, khoác chiếc áo đan len trắng tinh, trên áo cài một chiếc trâm cài nhỏ có đính hoa lụa và ngọc trai, xử lí xong mái tóc dài và đặt chiếc lọ thủy tinh xinh đẹp mà Đường Hiểu Ngư đã đưa cho nàng vào trong chiếc túi đơn màu trắng như tuyết, đã sẵn sàng để đi.
Dì vẫn mặc chiếc váy buổi sáng nhưng có làm tóc và trang điểm tinh tế hơn.
Sau khi cùng Minh Kiều ra ngoài, họ đi trên con đường rải sỏi, dì không khỏi nhìn nàng: "Kiều Kiều mặc chiếc váy này trông rất đẹp, nhưng mộc mạc hơn trước nhiều."
Trang phục yêu thích của nguyên chủ trước đây là loại váy dây rất đẹp, trang điểm và phụ kiện của nàng ta cũng thiên hướng trương dương. Phong cách hiện tại của Minh Kiều dù không hẳn là hoàn toàn trái ngược với của nguyên chủ, nhưng cũng có thể nói là không dính dáng chút nào.
Minh Kiều chậm rãi nói: "Phải mặc mộc mạc mới dễ làm chị mềm lòng được."
Trong lòng nàng thầm nghĩ, từ xưa tới nay chưa từng có bữa tiệc nào tốt. Nàng đã tham dự thì nhất định có rất nhiều người muốn cùng diễn một màn tát mặt kinh điển, nàng nhất định phải ăn mặc đơn giản mới dễ di chuyển.
Dì rất hài lòng với cách nói của nàng, xem ra cuối cùng vẫn biết khuất phục: "Lát nữa gặp chị con, đừng cứng đối cứng với nó."
Minh Kiều ngoan ngoãn gật đầu, đương nhiên là không thể cứng đối cứng được, bởi vì người ta còn chẳng đến, nàng cứng với ai đây. Cách đây không lâu, hệ thống nói với nàng rằng chị nàng đã đi công tác, nhưng tin tức bên dì út rõ ràng là không quá linh thông.
Minh Kiều đương nhiên sẽ không nói cho dì ta biết, hơn nữa lí do nàng tham gia yến tiệc không phải là vì chị ấy, nên thà chị không có ở đó còn đỡ xấu hổ hơn.
Nơi tổ chức yến tiệc là lưng chừng núi, khi Minh Kiều và dì đến địa điểm thì đã gần tối, nhưng tiệc còn chưa chính thức bắt đầu.
Vừa bước vào sảnh, dì đã nóng lòng nói muốn giúp Minh Kiều tìm chị mình, bảo nàng để ý xung quanh, như thể dì ta không nhận thấy ánh mắt kỳ lạ mà người khác dành cho Minh Kiều ngay khi họ bước vào sảnh biệt thự.
Từ khi phát hiện ra bộ mặt thật của dì út, hệ thống có cảm giác như đứa trẻ nhìn mẹ kế, cho rằng bà ta làm gì cũng đều là cố ý và ác độc, nhỏ giọng nói: [Ký chủ, nhất định là cố ý.]
Nếu như nguyên chủ ở đây thì chắc chắn sẽ không chịu nổi nhiều ánh mắt chế giễu như này, và nhất định sẽ càng hận nhân vật chính hơn.
Tâm lý của Minh Kiều đã ổn định sau khi điều chỉnh, cuộc sống chỉ là hàng yêu rồi lại trừ ma, yêu ma quỷ quái chẳng bao giờ tuyệt chủng cả.(*)
(*) Tác giả lấy ý tưởng từ ba câu đầu bài hát mở đầu phim Tây Du Ký (Tên bài hát: Đường lên trời dài và xa). Nghe phát hồi ức tuổi thơ liền.
Chưa kể đến việc tên Thợ săn lúc trước vẫn chưa bị bắt, phải nghĩ thoáng lên: [Không quan trọng, miễn là luôn nhớ rằng dì ta chính là kẻ thù mà chúng ta phải đối phó là được.]
Minh Kiều bình tĩnh tìm một chiếc ghế sô pha ngồi xuống, vừa cầm món tráng miệng trên bàn chậm rãi nếm thử, vừa quan sát những vị khách có mặt.
Yến tiệc còn chưa bắt đầu, người đến cũng không nhiều, tuy rằng rất nhiều người nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái nhưng cũng không phải đối tượng nàng nghi ngờ.
Minh Kiều có rất ít ấn tượng đối với mấy người này, thậm chí có người còn không quen biết, điều duy nhất khiến nàng chú ý chính là ba cô gái đang đứng phía xa.
Hai người khác thì đến cả tên nguyên chủ cũng không biết, cho nên nàng không cần để ý, nhưng người cầm đầu là Hứa Đình Đình, một trong những đối thủ của nguyên chủ.
Đôi mắt to tròn, vẻ ngoài thanh tú mang chút ngây thơ, có vẻ đẹp tinh xảo như búp bê.
Ân oán giữa cô ta và nguyên chủ thật ra cũng không trách nguyên chủ được, bởi vì dung mạo cô ta khao khát nhất chính là bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần của nguyên chủ. Nếu người khác có mà mình không có, một là hâm mộ, hai là ghen ghét.
Hứa Đình Đình là loại số hai, hơn nữa gia cảnh của cô ta còn kém hơn nguyên chủ nên dù ghét nguyên chủ cũng không dám nói trước mặt nàng, thường xuyên nói xấu sau lưng.
Vòng tròn lớn có vậy, có người cố ý truyền lời đến tai nguyên chủ, tính tình nguyên chủ thì kiểu tôi động cô là tôi có lí, mà tôi đã không động vào cô mà cô còn sinh sự thì tôi lại càng có lí hơn, nên làm sao mà nhẫn được. Lần gặp sau trực tiếp mượn cây dâu mắng cây hòe, làm Hứa Đình Đình tức phát khóc ngay tại chỗ, hai người cứ vậy kết thù với nhau.
Minh Kiều cảm thấy, một cô gái nhỏ sẽ khóc khi cãi thua không thể nào làm ra việc mua hung giết người được. Vì khả nghi rất nhỏ nên nàng cũng không có hứng thú, nàng phớt lờ cặp mắt ăn thịt của người nọ và rất tự tại tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Đúng lúc này, cửa biệt thự lại bị mở ra, hệ thống cũng nhắc nhở: [Ký chủ, nhân vật chính đến rồi.]