• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Võ giả là một nhóm người có thể lực siêu phàm hoặc có tài năng phi thường. Họ cũng là lực lượng dự bị chống quái vật xâm lấn."

"Liên minh Cổ võ cũng giống như Hiệp hội Dị năng giả, đều được thành lập chính thức để đào tạo và tuyển dụng nhân tài, nhưng phương hướng họ nhắm tới khác nhau."

Đường Hiểu Ngư quan sát biểu hiện của Minh Kiều trong khi giải thích: "Võ giả dễ nhập môn hơn dị năng giả, cũng có tính chắc chắn hơn."

Để luyện võ đạt được thành tựu cần đáp ứng yêu cầu xương cốt và thiên phú, nhưng chỉ cần thân thể không yếu hay quá tuổi luyện võ, ít nhất vẫn có thể bước vào cánh cửa đó. Mà dị năng giả thì dựa vào huyết mạch truyền thừa và thức tỉnh tự nhiên, trong đó có quá nhiều thứ ngoài dự tính.

Minh Kiều yên lặng lắng nghe, đây là những điều mà Đường Hiểu Ngư trước đây không đề cập đến khi nói chuyện với nàng.

Tất nhiên, cuộc trò chuyện đó lấy những câu hỏi của nàng làm chính yếu, nhưng nàng hoàn toàn không biết gì về mặt kia của thế giới cả, dù muốn hỏi cũng không thể hỏi quá nhiều.

Khi đó chắc hẳn Đường Hiểu Ngư đã coi nàng là một người bình thường ngẫu nhiên dính vào giới dị năng, có một số tình huống không cần phải biết rõ, một khi chuyện đã qua, nàng đại khái sẽ không chạm vào bên kia ranh giới lần nữa.

Nhưng bây giờ Đường Hiểu Ngư đã nói với nàng toàn diện và dễ hiểu hơn, ngoại trừ việc muốn thăm dò nàng, có lẽ đã không còn coi nàng là một người bình thường nữa.

Ngược lại, sự tồn tại của nhóm võ giả này có thể là lời giải thích hợp lý cho sức mạnh trong tương lai của nàng sau khi được phục hồi, thay vì cố gượng ép thành kỹ năng tự vệ mà nàng đã luyện tập trước đây.

Nghĩ đến đây, tâm tình Minh Kiều tốt lên.

Nàng lại đứng dậy: "Tôi đi tắm rửa thay quần áo đã. Cô cũng nghỉ chút đi, lát nữa tôi sẽ nói cho cô biết đêm nay tôi thu hoạch được những gì."

Tất nhiên, thu hoạch này đề cập đến phản ứng của những mục tiêu bị hoài nghi trong bữa tiệc.

Lực chú ý của Đường Hiểu Ngư bị kéo về, cô cũng quan sát phản ứng của một số người khi họ nhìn thấy Minh Kiều trong bữa tiệc, không cảm thấy có gì bất thường, nhưng nếu nàng đã nói vậy thì chắc đã có phát hiện gì mới rồi.

Cô nói đồng ý với đôi mắt sâu thẳm, khi Minh Kiều quay trở lại phòng thay đồ, cô đứng đó một lúc, cởi áo choàng ra, quay người đi vào bếp.

Trở lại phòng, Minh Kiều nói là muốn đi tắm nhưng thực tế lại nhanh chóng thay một chiếc váy ngủ hai dây, bắt đầu cùng hệ thống xem video về phản ứng của những kẻ tình nghi khi họ nhìn thấy nàng.

Sau khi xem từ đầu đến cuối trong vài phút, nàng không chỉ xem một lần, gần một giờ đã trôi qua.

Minh Kiều ngồi vào bàn, lấy ra danh sách những kẻ tình nghi được lập vài ngày trước bữa tiệc, tỏ vẻ suy nghĩ.



Hệ thống thấy nàng vội vàng cầm bút lên, không khỏi nói: [Kí chủ, khuynh hướng hoài nghi trong lòng cô thay đổi rồi.]

Ngòi bút của Minh Kiều dừng lại rồi viết một cái tên — Tạ Sở: [Ừm, bây giờ ta cảm thấy anh ta rất khả nghi, đặc biệt là sau khi mi nói với ta rằng anh ta có lẽ cũng là một dị năng giả.]

[Tại sao? Trước đây anh ta cũng không nằm trong danh sách tình nghi của cô, tôi thấy phản ứng của anh ta với cô không có gì bất thường, chỉ là nhìn cô thêm vài lần trong suốt bữa tiệc thôi mà.] Hệ thống rất khó hiểu.

[Cái này à.] Minh Kiều lấy bút chọc vào má, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm: [Ban đầu ta không nghi ngờ anh ta, bởi vì mục tiêu ta chọn trước đây đều liên quan đến ân oán và mâu thuẫn hàng ngày, anh ta không có trong danh sách kẻ thù của ta. Bây giờ ta lại thấy anh ta thực sự có động cơ để trừ khử ta.]

Hệ thống thực sự khó hiểu: [Động cơ gì? Anh ta không thích cô, nhưng tôi nhớ hai người sẽ hủy bỏ hôn ước ngay sau đó mà.]

Minh Kiều biết hệ thống đã đúng, nếu theo nguyên tác, chị nàng không đi công tác trong khoảng thời gian này, cô ấy sẽ đưa việc hủy bỏ hôn ước giữa nàng với Tạ Sở vào danh sách việc quan trọng, nhiều nhất là một tháng, hôn ước của họ sẽ chính thức chấm dứt.

Bây giờ chị đang đi công tác, cùng lắm là trễ hơn so với thời gian ban đầu mấy ngày.

[Nhưng anh ta không biết chuyện này, không biết chị của ta sẽ để ta hủy bỏ hôn ước, cũng không biết ta sẽ đồng ý.] Minh Kiều nói.

[Không phải tất cả các gia tộc đều giống như nhà họ Minh, không ép buộc con cái thông gia, hai gia tộc thông gia để trao đổi lợi ích mới là bình thường.]

Hệ thống vẫn cảm thấy hơi khiên cưỡng: [Chính bởi vậy anh ta mới thuê sát thủ để giết cô.]

Nó nói với một chút lo lắng: [Kí chủ, liệu cô có hơi định kiến vì biết anh ta có thể là một dị năng giả không?]

[Trước khi sự thật được điều tra, khả năng những gì mi nói cũng tồn tại.] Minh Kiều không tức giận khi bị hệ thống nghi ngờ, mà tiếp tục: [Nhưng ta hiểu anh ta hơn mi, hoặc là nói hiểu gia đình anh ta hơn.]

[Cha mẹ anh ta cũng là hôn nhân thương mại, mẹ anh ta qua đời từ rất sớm, tuy rằng cưới vợ nữa thì không có con nhưng cha anh ta lại có vô số tình nhân và con ngoài giá thú, huống chi anh chị em của cha anh ta cũng có con, anh em họ của anh ta là những đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ. Có thể nói, người kế vị thế hệ tiếp theo của nhà họ Tạ chắc chắn sẽ phải trải qua đầy rẫy những chém giết và tranh giành.]

Minh Kiều nhàn nhạt thở dài: [Mấy năm trước, nhà họ Minh có hỏi ta muốn giải trừ hôn ước hay không.]

Cái này hệ thống quả thật không biết, nó hỏi: [Sao, bọn họ phát hiện anh ta làm chuyện xấu từ lâu rồi à?]

[Không phải, đúng là ta và anh ta là thông gia từ nhỏ, nhưng điều quan trọng hơn là tình bạn giữa mẹ nuôi của ta và mẹ anh ta. Sau khi mẹ anh ta qua đời, quan hệ giữa hai nhà ngày càng yếu đi, nhà họ Minh cảm thấy nhà họ Tạ đang loạn, họ sợ cuộc hôn nhân của ta và anh ta cũng sẽ rối ren trong bão táp, ta sẽ không được yên ổn và hạnh phúc.]

[Nhưng lúc đó ta rất thích anh ta, nên vẫn kiên quyết tiếp tục hôn ước này.]

Khi nàng nói thích, giọng điệu của nàng rất thản nhiên, lạnh lùng và tùy ý, chuyển chủ đề nói: [Ta từng là nhị tiểu thư thực sự của nhà họ Minh, đã giúp đỡ anh ta rất nhiều, nhưng bây giờ ta là một đứa con nuôi danh không chính ngôn không thuận bị đuổi ra khỏi nhà, không những không giúp được gì cho anh ta mà còn làm tổn hại đến thanh danh của anh ta. Hơn nữa dù có thoái hôn hay không, anh ta cũng đều có nguy cơ đắc tội với nhà họ Minh, mi nói xem nếu mi là anh ta thì có thấy ta chướng mắt không, có muốn ta biến mất không?]

Hệ thống nghe vậy thì rùng mình, có chút dao động: [Kí chủ, cô nói có lý, thật sự là anh ta sao?]

Minh Kiều nói thêm: [Còn có tính cách của anh ta, một người rất vui vẻ và nhiệt tình. Ta không nói rằng những người lớn lên từ nghịch cảnh không nên lạc quan, chỉ là anh ta cư xử trông rất vô hại và thiếu suy nghĩ. Trong một môi trường phức tạp, những người có tính cách này rất dễ bị người khác tính toán nhưng anh ta lại sống có vẻ không mấy bấp bênh.]

Hệ thống hoàn toàn bị thuyết phục.

Có thể là dị năng giả, gia cảnh cực kì ưu việt - có tư bản liên hệ với Thợ săn.

Tính cách có thể là một lớp ngụy trang - tâm cơ thâm trầm, âm mưu toan tính.

Thường xuyên chú ý tới kí chủ - nguyên bản có thể hiểu là lo lắng cho vị hôn thê, hoặc cũng có thể hiểu là kinh ngạc vì sao nàng không chết, muốn theo dõi nàng.

Huống chi, nếu thật sự quan tâm, sao không nói vài câu hỏi thăm tình hình, đứng yên làm vài biểu cảm lo lắng, nhìn thế nào cũng thấy như đang diễn kịch với người ngoài.



Hệ thống càng nghĩ về Tạ Sơ thì càng nghi hoặc: [Ký chủ, chúng ta làm sao bây giờ?]

Minh Kiều mỉm cười: [Bước đầu tiên, tất nhiên là nói cho Đường Hiểu Ngư những nghi ngờ của chúng ta.]

Trên bàn ăn trong phòng khách đã có hai bát mì lạnh, nhìn từ màu sắc đến hương vị đều đẹp mắt, hẳn là ăn rất ngon.

Đường Hiểu Ngư hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu, tay áo hơi xắn lên để lộ cổ tay trắng nõn, phong thái vẫn rất lạnh lùng.

Nhìn thấy Minh Kiều cầm trong tay danh sách đối tượng tình nghi quen thuộc đi ra khỏi phòng, ánh mắt cô lập tức bị thu hút: "Đã xác định được mục tiêu mới."

Đường Hiểu Ngư tập trung vào danh sách, nhưng Minh Kiều lại bị thu hút bởi món mì lạnh trên bàn. Mấy ngày ở chung, nàng thường xuyên được thưởng thức tài nấu ăn của Đường Hiểu Ngư, biết cô nấu ăn khá giỏi, bèn đáp: "Thêm một cái tên mới, hiện tại anh ta đáng nghi nhất, vừa ăn vừa nói đi."

Nàng nói rồi nóng lòng vào phòng vệ sinh để rửa tay.

Khi quay lại lần nữa, thấy Đường Hiểu Ngư hơi cau mày, dường như đã nhận ra cái tên mới được thêm vào.

Cô cũng có một sự hoang mang giống như hệ thống trước đây không lâu, nhưng cô vẫn nhớ mình là người ngoài cuộc khi đặt câu hỏi: "Người này có gì đặc biệt khiến cô nghi ngờ anh ta?"

Về việc không muốn lộ thân phận, Minh Kiều cũng ngầm hiểu với cô, vì vậy nàng giả vờ coi như cô không quen Tạ Sở: "Người này là vị hôn phu của tôi, có thể trở thành người yêu cũ trong tương lai gần."

Minh Kiều sửa đổi một chút những gì nàng vừa thảo luận với hệ thống, nói lại với Đường Hiểu Ngư, sau đó mới tung ra tin tức quan trọng nhất: "Tôi nghi ngờ anh ta cũng là dị năng giả."

Con ngươi của Đường Hiểu Ngư co rút lại, đột nhiên nghĩ đến một dị năng giả trốn trong bóng tối trừ em gái mình khi quái vật xâm chiếm, chẳng lẽ...

Nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, "Làm sao cô biết?"

Minh Kiều lộ vẻ hồi tưởng và suy tư: "Tôi đang đứng trên lầu hai, xung quanh rất yên tĩnh, tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng. Tôi thấy anh ta rất tỉnh táo đi vào từ cửa hông của biệt thự, và ngồi bên cạnh những người khác đang trong tình trạng bối rối."

Đương nhiên, nàng không thể tận mắt nhìn thấy, nàng cũng chưa từng rời đi gian phòng lầu hai, là hệ thống phát trực tiếp cho nàng xem nhưng nàng cũng không lo lắng chuyện này sẽ bị bại lộ.

Thứ nhất, đây đúng là sự thật. Thứ hai, Đường Hiểu Ngư nói rằng thiết bị điện tử trong phạm vi của kết giới sẽ bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định, vì vậy dù có camera trong biệt thự thì cũng sẽ hỏng mất trong thời gian đó.

Đường Hiểu Ngư rõ ràng là đang đắm chìm trong suy nghĩ, nhưng Minh Kiều khó có thể nhìn ra suy nghĩ thực sự của cô từ khuôn mặt thanh tú như băng ngọc, cô thực sự là một người giỏi kiềm chế cảm xúc.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Đông Vì Huyền Anh, Xuân Vì Thanh Dương
3. Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu
4. Tước Đăng Tiên
=====================================

Đã không thể nhìn thấy, vậy không cần phải cố gắng phỏng đoán làm gì cho phí sức, dù tin hay không thì Đường Hiểu Ngư cũng sẽ cho nàng một câu trả lời.

Nghĩ đến đây, Minh Kiều bình tĩnh cầm đũa lên bắt đầu ăn mì.

Nước canh có vị chua chua ngọt ngọt, từng ngụm đều ngon, dư vị tuyệt vời.

Nàng không khỏi lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nói với hệ thống: [Khó trách người ta thường nói muốn chiếm được trái tim của một người thì trước tiên phải chiếm được dạ dày của họ, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sớm muộn sẽ yêu cô ấy mất.]

Hệ thống hiện tại đã nhìn thấu bản chất nghịch ngợm của ký chủ dưới vẻ ngoài bí ẩn, nó đã có thể bình tĩnh đối phó với mấy câu mất liêm sỉ như vậy: [Tôi còn tưởng cô đã yêu nhân vật chính vào ngày cô ấy cứu cô rồi chứ, còn muốn lấy thân báo đáp cơ mà.]

[Không phải đâu, hồi đó ta muốn cô ấy có được cơ thể ta, nhưng bây giờ ta cho phép cô ấy có được trái tim ta.]

Hệ thống: [...]

[Được rồi, kí chủ, cô thắng.]



Đường Hiểu Ngư nhanh chóng định thần lại, trong mắt khó tránh khỏi lộ ra một chút dò xét: "Nếu có thể đính hôn, hai người cũng nên có quan hệ cơ sở, hiện tại suy đoán như vậy mà cô hình như cũng không có gì kinh ngạc."

Thậm chí không buồn không giận, như thể kẻ tình nghi có thể đã thuê sát thủ giết nàng chỉ là một người xa lạ.

Nhưng theo những gì cô biết, Minh Kiều và Tạ Sở lớn lên cùng nhau như thông gia từ bé, cũng là thanh mai trúc mã, và quan trọng hơn hết là nàng thích anh.

Nhưng bây giờ nhìn lại, đây dường như lại là một đánh giá sai lầm khác của những người ngoài cuộc như họ.

"Đối với vị hôn phu của tôi, tôi đã không còn lớp quang hoàn mang danh yêu thích, cũng không còn đủ giá trị." Minh Kiều nói: "Cho nên anh ta muốn vì lợi ích mà vứt bỏ cục nợ như tôi cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cho dù thủ đoạn cực đoan đi chăng nữa."

Nàng nói: "Một vài đàn ông là những sinh vật máu lạnh rất hám lợi và độc ác. Vô độc bất trượng phu (Không độc ác không phải trượng phu), nghe giống sự kiêu hãnh và tự ca ngợi của họ với chính mình hơn."

Nghe nàng tỉnh táo bình phán, Đường Hiểu Ngư chợt nhớ đến đêm đó khi cô cứu nàng, nàng đã bảo cô đừng làm gì cả.

Lúc đó cô đau khổ thất vọng trước sự không tin tưởng của Minh Kiều đối với nhà họ Minh, tối đó cô đã hỏi nàng có tin họ không, nàng phủ nhận.

Sau đó Minh Kiều nói, bây giờ tôi chỉ tin được cô.

Vào thời điểm đó, cô cảm thấy thật vô lý và trớ trêu khi nàng lại tin vào một người lạ tên Dạ Oanh, cũng là người có lẽ nàng hoài nghi nhất - Đường Hiểu Ngư. Cỡ nào châm chọc chứ.


Bây giờ phẩm vị lại những ý nghĩ này, đột nhiên sự phức tạp vô tận nảy sinh.


Bạn bè, chồng chưa cưới của nàng đều nằm trong danh sách tình nghi, nàng cũng không tin tưởng hay định nhờ gia đình giúp đỡ.


Nàng bình thản đón nhận, chấp nhận tình huống gần như cả thế giới quay lưng thế này.


Giống như vốn nên là vậy, là lẽ đương nhiên.


Một người tỉnh táo và điềm tĩnh như thế tại sao trong quá khứ lại luôn làm những điều ngu ngốc.


Đường Hiểu Ngư ngước mắt lên, chỉ trong hơn một tuần, cô không biết đã nhìn chằm chằm Minh Kiều như thế này bao nhiêu lần, nhưng dường như kể từ đêm nhảy vào cửa sổ cùng hương tường vi, cô không thể nhìn thấu nàng thêm một lần nào nữa.


Hoặc có lẽ là chưa từng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK