Ánh mắt Đường Hiểu Ngư giao hội với nàng trong nháy mắt, lại nhanh chóng dời đi: "Thi thể người chết trong vụ cướp kia vẫn chưa được hỏa táng. Tôi đi qua kiểm tra thì thấy có tàn dư năng lượng tối bên trong cơ thể của cô ta."
Mi mắt cô rũ xuống, phảng phất nhuộm cho con ngươi vốn đã đen lại càng thêm một tầng bóng mờ: "Là do Thợ săn làm."
Minh Kiều nhạy bén nhận thấy khí áp Minh Duyệt ở đối diện cũng trở nên u ám, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ đã bị chuyện trước mắt hấp dẫn lực chú ý: "Nhưng chuyện này đã xảy ra một năm rưỡi trước rồi, thi thể của cô ta sao lại..."
"Là mẹ của nạn nhân kiên trì muốn bắt được hung thủ rồi mới hỏa táng thi thể con gái." Đường Hiểu Ngư nói.
Trong lòng Minh Kiều bỗng nhiên xuất hiện cảm giác không nói nên lời: "Không biết bà ấy nghĩ như thế nào, cho rằng đơn thuần là ngoài ý muốn hay cảm thấy có điều ẩn giấu đây."
Nhưng mặc người mẹ kia nghĩ như thế nào, nếu bà ta là người thông minh thì sẽ không biểu lộ sự nghi ngờ của mình với Tạ Sở ra ngoài mặt.
Dù cho bà ta có năng lực cỡ nào, chỉ cần chưa chạm được tới một mặt khác của thế giới này, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc con gái chết trong tay dị năng giả.
Nếu vậy phương hướng điều tra của bà vĩnh viễn sẽ đi lệch, thế nên sẽ không cấu thành nguy cơ nào cả, Tạ Sở cũng không cần phải giết người diệt khẩu sinh thêm chuyện.
Minh Kiều trầm ngâm một lát, lại nói: "Không biết những tai nạn khác có liên quan gì đến Tạ Sở không? Hay đây là cục diện loạn lạc do đấu đá trong gia tộc tạo thành?"
Minh Duyệt khó hiểu: "Chuyện này quan trọng lắm sao?"
Nếu có liên quan đến Tạ Sở, chỉ có thể chứng minh người này tâm ngoan thủ lạt đến mức khiến người ta giận sôi, nếu như chỉ liên quan một phần đến anh ta thì cũng không thay đổi được gì.
Từ việc anh ta cấu kết với tội phạm dị năng giả, giết em gái cùng cha khác mẹ, giết vị hôn thê thì người này cũng không thể cứu chữa nữa rồi.
Minh Kiều cầm lon nước chanh trên bàn, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve thân lon: "Tôi thấy hơi kì cục, thân phận dị năng giả của các người tuyệt đối giữ bí mật với thế giới bên ngoài, nhưng ở cơ quan chính phủ đều có tư liệu lưu trữ đúng chứ? Vụ án liên quan đến dị năng giả, chính phủ lại không đặc biệt chú ý sao? Ví dụ như trọng điểm điều tra dị năng giả liên quan đến chuyện này, kể cả họ không có hiềm nghi lớn đi chăng nữa chẳng hạn."
Đường Hiểu Ngư ngước mắt nhìn nàng: "Trên lý thuyết thì đúng như cô nói."
Minh Kiều bị đôi mắt thuần khiết như viên đá quý đen của cô nhìn, không hiểu sao lại nghĩ đến xúc cảm ấm áp mềm mại phủ lên mắt, trong lòng khẽ động, tiện tay buông nước chanh chưa mở xuống: "Vậy trên thực tế thì sao?"
"Trên thực tế, kho dự trữ của chính phủ đối với dị năng giả còn lâu mới đạt đến trình độ dư dả." Đường Hiểu Ngư không biết nàng đang nghĩ gì, lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau, đôi mi cô như cánh bướm run rẩy, giọng điệu lại rất bình tĩnh: "Phần lớn dị năng giả bậc S cấp cao quanh năm đóng ở biên cảnh, hoặc vẫn luôn ở trong trạng thái đóng cửa. Dị năng giả còn lại phân tán ở các vị trí và lĩnh vực khác nhau, chỉ có một bộ phận chuyên môn phụ trách xử lý tranh chấp với tội phạm dị năng giả, cũng chính là hiệp hội dị năng giả mà tôi và cô từng đề cập tới."
Minh Kiều nhíu mày: "Tôi cho rằng đó chỉ là cơ quan chính phủ đơn thuần tuyển dụng và bồi dưỡng nhân tài thôi chứ."
Trong lòng lại thầm nghĩ, thế giới này so với nàng dự đoán còn nguy hiểm hơn nhiều.
Từ khi đi vào thế giới này, nàng chưa từng gặp được ma vật ngoại vực trong miệng Đường Hiểu Ngư, lần duy nhất là đêm tiệc ở biệt thự. Đáng tiếc vẫn chỉ là ngắm hoa qua màn sương mà thôi.
Đường Hiểu Ngư khẽ lắc đầu, mái tóc xoăn dài tản mát nơi đầu vai: "Đúng là họ chủ yếu phụ trách việc ấy, nhưng điều tra viên trong hiệp hội cũng phải phụ trách điều tra và bắt giữ tội phạm dị năng giả, bình thường chúng tôi tiếp xúc với bên chính phủ cũng chỉ thông qua điều tra viên và chỉ huy trong hiệp hội là nhiều nhất thôi.
Cũng bởi vì cục diện như vậy mới có đội ngũ tư nhân như chúng tôi để thường xuyên hoạt động nhận nhiệm vụ treo thưởng trong thành phố."
Minh Kiều như có điều suy nghĩ, ngón tay ngọc trắng nõn tùy ý vuốt ve ngọn tóc của mình: "Nói vậy thì cảnh sát điều tra những vụ án này rất có khả năng ngay cả sự tồn tại của dị năng giả trên thế giới này cũng không biết, cũng không thể bởi vì Tạ Sở là dị năng giả mà từ phương diện dị năng bắt đầu trọng điểm điều tra."
Nàng nói xong thanh âm bỗng nhiên dừng lại, thân thể đột ngột nghiêng về phía trước: "Tôi nhớ cô đã từng nói cho tôi rằng có rất nhiều dị năng giả xuất phát từ nhiều nguyên nhân mà không có đăng ký, trốn tránh đăng ký, giấu diếm thân phận trở thành dân chui của giới dị năng."
Đường Hiểu Ngư cùng nàng mỗi người ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn, hai chiếc sofa đơn xếp song song, Minh Kiều nghiêng người về phía trước, mái tóc đen tản xuống sau khi luyện công xong đảo qua mu bàn tay cô, giống như một dải lụa mềm làm lòng cô sinh ra cảm giác ngứa ngáy, muốn bắt được cái gì đó trong nháy mắt.
"Ý của cô là anh ta..."
Minh Kiều rất nhanh lại ngồi xuống một lần nữa, hai chân thon dài gác lên nhau: "Tôi cảm thấy Tạ Sở là một người vô cùng cẩn thận, tâm cơ lại cực kỳ sâu. Những rủi ro mà chúng ta đã xem xét thì chắc chắn anh ta cũng đã cân nhắc rồi, có khi còn sâu hơn nhiều."
"Ví dụ như trong số cảnh sát điều tra vụ án lỡ đâu có dị năng giả tồn tại. Một khi đọc được thông tin của anh ta, những rủi ro mà anh ta phải đối mặt sẽ trở nên lớn hơn."
"Cho nên anh ta rất có thể là dị năng giả chui?" Minh Duyệt nghiêm túc ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, lúc này rốt cục nhịn không được mà mở miệng.
Minh Kiều gật đầu, ý bảo đúng thế.
Minh Duyệt lập tức híp mắt lại, cảnh giác mà không cam lòng nói: "Đáng tiếc chúng ta lại không phải điều tra viên chính thức, không có quyền điều tra hồ sơ của anh ta, nếu không lập tức có thể phán đoán được rốt cuộc anh ta có đăng ký chính quy hay không."
Minh Kiều quay mặt cười với cô bé: "Điểm này rất quan trọng nhưng chưa phải quan trọng nhất."
Ánh rực rỡ trong mắt nàng lưu chuyển như mặt trời rực rỡ, khiến người ta vừa cảm thấy an ủi lại cũng tràn đầy tự tin: "Cứ theo đó mà điều tra tiếp là được, một ngày nào đó có thể đạt đến kết quả chúng ta muốn."
Minh Duyệt ngẩn ra, cô bé đã không nhớ rõ lần cuối các nàng tâm bình khí hòa nói chuyện là chuyện khi nào rồi, trong lòng bỗng nhiên sinh ra vài phần mất mát, rầu rĩ đáp một tiếng.
Minh Kiều chỉ cho rằng cô bé vẫn không quá muốn quan tâm tới mình, không thèm để ý mà tiếp tục nói: "Hơn nữa mặc kệ Tạ Sở có đăng ký chính quy hay không, lấy tính cách của anh ta mà xem thì cũng sẽ không tự mình động thủ, có lẽ là hợp tác lâu dài với Thợ săn, cũng có lẽ vẫn có qua lại với tội phạm dị năng giả khác nữa."
Nàng nói đến đây thì đôi môi đỏ mọng hơi cong lên: "Còn có một chuyện rất thú vị."
Đường Hiểu Ngư chậm rãi chuyển ánh mắt lại, ăn ý nói:"Ý cô là thái độ của bố Tạ?"
Minh Kiều búng tay một cái: "Đúng vậy, người chết đều là con cái của ông ta, nếu ông ta có đôi chút để ý, nhà họ Tạ cũng sẽ không trong cảnh thái bình giả tạo như hiện tại."
Nàng nói: "Hơn nữa, Tạ Sở đến tột cùng là một dị năng giả tự nhiên thức tỉnh hay là đến từ huyết mạch truyền thừa? Có câu nói rất hay, cha nào con nấy, hai cha con này về mặt nhân tính cũng bạc bẽo như nhau, đều làm vài chuyện trái với pháp luật cũng không kỳ lạ gì."
Minh Duyệt không khỏi chậm rãi căng mình, ý của Minh Kiều cô bé nghe hiểu. Chỉ sợ trong nhà họ Tạ không phải chỉ có một mình Tạ Sở cấu kết với tội phạm dị năng giả, có lẽ cả gia tộc đều là hộ chui, đều không trong sạch.
Có lẽ là không chỉ tranh quyền đoạt lợi xảy ra trong gia đình mà còn cả bên ngoài - chẳng hạn như diệt trừ đối thủ cạnh tranh thương mại, chẳng hạn như tham gia vào một số dây chuyền công nghiệp đen.
Trong lòng nàng sợ hãi, không khỏi nhìn Đường Hiểu Ngư.
Đường Hiểu Ngư sắc mặt như thường, Minh Duyệt cảm giác đây là do tính cách của cô vốn đã vậy nhưng chỉ sợ là bởi vì cô cũng đã suy đoán giống như Minh Kiều.
Cũng đúng, nếu như không phải kỳ nghỉ của cô bé kết thúc, hôm nay Đường Hiểu Ngư có lẽ sẽ không trở về, còn có thể tiếp tục điều tra sâu hơn.
Nghĩ đến đây, cô bé bỗng buồn rầu, mai mình đi rồi hai người này làm sao bây giờ?
Nếu Đường Hiểu Ngư không điều tra sẽ làm chậm trễ tiến độ, cũng dễ dàng xảy ra biến cố, nhưng nếu tiếp tục điều tra, an toàn của Minh Kiều phải làm sao, chẳng lẽ phải cứ mãi giữ nàng lại trong phòng sách sao?
Minh Kiều cách mặt nạ cũng có thể cảm nhận được sự rối rắm của cô bé, cười tủm tỉm nói: "Hai người làm việc của mình là được rồi, không cần lo lắng cho an nguy của tôi, tôi có thể ít đi studio lại, hơn nữa tôi thực ra cũng có một ít thủ đoạn tự vệ rồi."
Hệ thống lập tức thì thầm vào tai nàng: [Kí chủ, cô đừng lén gọi tôi là Pikachu nữa.]
Minh Kiều nhịn cười: [Được, Pikachu.]
Dẫu lời nàng nói đều là thật, nhưng Đường Hiểu Ngư và Minh Duyệt ai cũng không tin, nhất là Đường Hiểu Ngư. Nhìn nụ cười nóng lòng muốn thử của nàng liền biết nàng nhất định đang có ý nghĩ rất táo bạo.
Suýt nữa chết một lần, thoạt nhìn không chỉ không mài đi sự kiêu ngạo của nàng mà còn như chuyển hóa thành vài phần điên cuồng vậy.
Đường Hiểu Ngư hơi nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm như đang đối mặt với một câu đố đau đầu khó giải: "Tôi muốn nhắc nhở cô, tình cảnh của cô giờ đang rất nguy hiểm. Chỉ cần một ngày hôn ước vẫn còn tồn tại, Tạ Sở có thể bất kỳ giá nào ra tay với cô, có lẽ ngoại trừ Thợ săn ra còn có thủ đoạn khác đang chờ cô đấy."
Tỷ như những tên tội phạm dị năng giả khác mà bọn họ chưa từng biết tới, hoặc dù chỉ là sát thủ bình thường được nuôi dưỡng.
"Cô không nên khinh thường."
Minh Kiều lười biếng cười, phong thái vô hạn: "Chẳng phải quá hợp ý sao, hôn ước đối với tôi mà nói là một tấm bùa mệnh, đối với anh ta mà nói cũng là thiệp mời địa ngục. Ban đầu anh ta ở tối tôi ở sáng, giờ đổi ngược lại tôi ngầm anh ta sáng, bàn cờ này chúng ta có phần thắng rất lớn."
Ánh mắt của nàng tựa như ngọn lửa sáng rực đang thiêu đốt nhưng lại làm cho người ta không phân biệt được đến tột cùng là hưng phấn hay là sát ý.
"Vừa rồi tôi đột nhiên có một ý tưởng mới, các người nói xem nếu như tôi lấy cớ không muốn hủy hôn chạy đi dây dưa Tạ Sở, khả năng anh ta sẽ tránh mà không gặp tôi càng lớn, hay là thuận thế hòa hoãn, làm bộ nhớ tình cũ để tôi tiếp cận, lại tạo ra tai nạn diệt trừ tôi càng lớn hơn đây?"
"Tôi nghĩ là 50 50, nhưng càng về sau, khả năng thứ hai lại càng lớn. Nếu không chúng ta..." Đôi môi đỏ mọng của Minh Kiều cong lên, đang muốn nói gậy ông đập lưng ông thì phát hiện ánh mắt Đường Hiểu Ngư lẳng lặng chăm chú nhìn nàng có thêm vài phần sắc bén, bèn lập tức ngồi thẳng người, tư thái cũng trở nên đứng đắn: "Ý tôi là các cô có thể suy nghĩ một chút đề nghị này."
Khuôn mặt thanh lệ của Đường Hiểu Ngư bất tri bất giác rơi xuống một tầng sương giá: "Xem ra cô một chút cũng không nghe vào lời tôi nói."
"Tôi có nghe mà." Minh Kiều nhìn biểu tình của cô, một lần nữa hóa thành một bãi mèo không xương, nửa người vịn lên tay vịn sô pha: "Tôi chỉ cảm thấy luôn chờ đối phương xuất chiêu không khỏi quá bị động, dù sao thì mạo hiểm thế nào mà chẳng có hiểm, vì sao chúng ta không chủ động chứ."
Nàng mềm giọng, cực kỳ giống như đang làm nũng: "Dạ Oanh à."
Đường Hiểu Ngư còn chưa cảm thấy thế nào, Minh Duyệt lại cảm thấy quỷ dị vì cảnh tượng trước mắt.
Minh Kiều làm nũng với Đường Hiểu Ngư, cho dù cô bé biết Minh Kiều không rõ thân phận thật sự hiện tại của Đường Hiểu Ngư, loại cảm giác quỷ dị này cũng chưa bị xua tan đi mất.
"Dạ Oanh, có phải cô đang giận không?"
"Không có á? Tôi thấy cô đang giận mà."
"Cô rõ ràng rất quan tâm đến an nguy của tôi, từ trước tôi đã nói cô là người mềm lòng nhất thế giới rồi mà."
Thanh âm mềm mại của Minh Kiều quấn lấy Đường Hiểu Ngư còn không ngừng bay tới. Trước mắt Minh Duyệt cơ hồ xuất hiện ảo giác, con khổng tước hoa tràn ngập tính công kích trước kia lại biến thành một con hồ ly lười biếng đang dùng cái đuôi lớn lông xù cọ vào mu bàn tay Đường Hiểu Ngư.