Tạ Sở đối với nguyên chủ không tệ, nhưng quan tâm giữa bạn bè thì thừa, nhiệt tình với người yêu lại không đủ.
Nguyên chủ lại thích anh ta, nhưng khi tin tức thiên kim thật giả lộ ra, hôn ước của hai người trở nên có chút khó xử.
Mặc dù quan hệ giữa nguyên chủ và nhà họ Minh lúc đó còn chưa đoạn tuyệt, nhưng trong mắt người ngoài, con gái nuôi không quan trọng bằng con gái ruột, bọn họ đã định hôn ước từ nhỏ, mà đúng ra thì người có hôn ước phải là Đường Hiểu Ngư.
Đường Hiểu Ngư không quan tâm đến việc kết hôn hay hôn ước từ bé gì, nhà họ Minh không thể buộc cô phải chấp nhận một mối hôn sự mà cô không thích, mà bên nhà họ Tạ cũng không thể yêu cầu nhà họ Minh làm việc đáng bị lên án là trao đổi hôn ước của con gái nuôi với con gái ruột được.
Sau khi hai nhà ngồi cùng nhau thảo luận, họ hỏi ý kiến của nguyên chủ và Tạ Sở.
Nguyên chủ vẫn rất thích Tạ Sở, không muốn giải trừ hôn ước, nhưng Tạ Sở nói anh ta chỉ coi nguyên chủ là em gái, không bằng giải trừ hôn ước, bọn họ có thể tự do yêu đương trong tương lai.
Nhà họ Minh cũng nhìn ra anh ta thật sự không có tình cảm gì với nguyên chủ, bọn họ không nhất thiết phải gả con gái cho gia tộc khác để củng cố địa vị, thế nên không cần phải cố đấm ăn xôi, lỡ lúc sau vợ chồng bất hòa thì chỉ khổ hai người thôi.
Vì vậy, họ thuyết phục nguyên chủ giải trừ hôn ước nhưng nguyên chủ lại không hề muốn.
Phía nhà họ Tạ không thể quá cứng rắn, bởi nếu làm thế sẽ bị cho rằng yêu giàu ngại khó, coi thường con gái nuôi như nguyên chủ, rất mất thể diện.
Tuy nhiên, sau khi nguyên chủ bị đuổi ra khỏi nhà họ Minh, hôn ước cuối cùng cũng được xóa bỏ.
Sau đó, Tạ Sở có vài lần bất ngờ tiếp xúc với Đường Hiểu Ngư, anh ngưỡng mộ sự điềm tĩnh và lãnh đạm của cô, dần dần trở nên thích và trực tiếp theo đuổi Đường Hiểu Ngư.
Đây là bước vào bãi mìn của nguyên chủ, nguyên chủ cảm thấy Đường Hiểu Ngư lại giật đồ của mình nên lại hắc hóa thêm bước nữa, ghi thù lên cô.
Dù sao thì tất cả đều do Đường Hiểu Ngư sai.
Nghĩ đến đây, Minh Kiều thấy Tạ Sở thì có phần không vui: [Mi có nghĩ rằng anh ta cố ý không? Trên đời có nhiều cô gái xinh đẹp lại dễ thương như vậy, anh ta biết rõ chuyện ôm sai con luôn vắt ngang giữa ta và Đường Hiểu Ngư, tình huống đang rất nhạy cảm, thế mà vẫn theo đuổi Đường Hiểu Ngư, liệu có động cơ thầm kín gì không?]
Hệ thống do dự: [Nhưng châm ngòi quan hệ giữa hai người thì anh ta được lợi gì chứ?]
Minh Kiều trầm tư: [Không nhất thiết là không có, chẳng hạn như có thể tận hưởng cảm giác thành tựu khi được hai cô gái tranh giành vì mình. Ví dụ như chuyện ta và Đường Hiểu Ngư cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến gia tộc, anh ta có thể thuận lợi đoạt lấy lợi ích, nghiêm trọng hơn có thể sẽ thôn tính cả nhà họ Minh.]
Hệ thống cảm thấy mình nắm được một loại ngoại ngữ mới tên là vô ngữ (cạn lời), nhất thời không biết ký chủ đang nghiêm túc hay là nói đùa.
[Kí chủ, người ta nào có thể âm hiểm như thế, sao tôi cứ cảm thấy cô đang dùng thị giác tình địch để suy đoán dụng tâm hiểm ác của anh ta vậy?]
Trên thực tế, vị hôn phu không làm gì sai cả, hôn ước vốn là giữa anh ta và Đường Hiểu Ngư, mà anh ta chỉ bắt đầu theo đuổi Đường Hiểu Ngư sau khi hôn ước đã bị phá vỡ từ rất lâu mà thôi.
Minh Kiều sắc mặt cổ quái: [Tình địch cái gì, mi không biết độc giả chúng ta đều coi nữ chính như là con gái mình sao?]
Hệ thống: [...]
Hóa ra là tâm lý của mẹ chồng.
Tôi coi vị hôn phu của tôi là con rể?
Thế giới loài người quả thực quá phức tạp.
Sau khi tán gẫu vài câu với hệ thống, Minh Kiều nhanh chóng chuyển sự chú ý sang việc chính, bắt đầu đi vòng quanh bữa tiệc, tìm kiếm và quan sát những kẻ cô tình nghi.
Đồng thời, Đường Hiểu Ngư cũng đang chú ý đến bữa tiệc, quan sát những người có mối liên hệ sâu sắc với Minh Kiều, nhưng đôi khi sự chú ý của cô ấy lại bị phân tán đến chỗ Minh Kiều.
Chắc là vì mấy ngày nay luôn chú ý đến an toàn và trạng thái của nàng ấy nên mới thành thói quen.
Đường Hiểu Ngư nghĩ.
Thấy Hứa Đình Đình và Thời Nhan lần lượt đi đến chỗ Minh Kiều, ánh mắt cô dần dần trở nên lạnh lùng như băng giá.
Tuy rằng cô đứng ở xa, không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa mấy người đó chắc hẳn cũng không phải thân thiết trò chuyện.
Như thể ánh mắt ác ý và giễu cợt của hầu hết mọi người trong bữa tiệc này giống như một tấm lưới lớn vô hình đan vào nhau, nhốt chặt Minh Kiều trong đó.
Hàng mi mảnh mai của Đường Hiểu Ngư hơi rủ xuống, khiến khuôn mặt thanh tú như sứ trắng của cô ấy dường như bị phủ một lớp bóng mờ.
"Còn lo lắng cho cô ấy sao?" Có tiếng người truyền đến, Đường Hiểu Ngư ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Tạ Sở.
Ánh mắt đối phương cũng rơi vào trên người Minh Kiều, sau đó quay đầu nhìn Đường Hiểu Ngư, cười nói: "Tính cách của cô ấy luôn khiến người ta đau đầu, nhưng nghe nói hiện tại cô ấy đã chuyển ra ngoài ở, vậy cũng tốt cho cả hai người."
Đường Hiểu Ngư định thần lại, gật đầu với anh một cách lịch sự.
Cô không có ý định kết hôn với bất kỳ ai, gia đình cũng sẽ không ép cô lấy ai nên cô không có tình cảm đặc biệt gì với người từng là vị hôn phu của mình.
Bọn họ không gặp mặt nhiều, Tạ Sở cũng không biểu lộ ra tình cảm đặc biệt gì với cô.
Tuy nhiên, Đường Hiểu Ngư vẫn cố ý giữ khoảng cách tôn trọng với anh ta, bởi dù là khiến Minh Kiều hiểu lầm hay khiến hai gia đình lại cố gắng kết đôi thì cũng đều phiền phức cả.
Sự chú ý của Tạ Sở dường như không dành cho cô ấy, trong khi nói chuyện cứ phải ngoái lại nhìn Minh Kiều một lúc. Vừa thấy Minh Kiều rời đi, sau đó anh ta mới có chút cảm khái, mang theo sự lo lắng cho bạn bè của mình, không vượt rào cũng không lạnh lùng nói: "Tôi hy vọng cô ấy có thể suy nghĩ thoáng hơn, tôi sẽ không đến gặp cô ấy, có lẽ gặp bây giờ thì cô ấy cũng chỉ thấy khó chịu mà thôi."
Đây là sự thật, dựa theo tính cách thích ghi thù của Minh Kiều, cho dù Tạ Sở là người nàng thích thì việc anh ta yêu cầu hủy bỏ hôn ước cũng khiến nàng rất mất mặt, không thích nàng thì lại càng sai, nên gặp được anh ta thì không chửi đã là may rồi.
Chỉ là Minh Kiều của hiện tại thì chưa chắc.
Đường Hiểu Ngư trong lòng nghĩ như vậy, cũng không muốn nhiều lời với anh ta, chỉ nói: "Bà Lý tới rồi, tôi đi chào hỏi đã."
"Này." Tạ Sở vội vàng gọi cô lại, bị đôi mắt trong veo như ngọc đen của Đường Tiểu Ngư nhìn, xấu hổ gãi gãi đầu: "Cô mới vừa trở về không lâu, hẳn là chưa quen được nhiều bạn trong vòng đâu đúng không? Nếu có dịp thì mọi người có thể đi chơi cùng nhau."
Tuy rằng vì mời con gái mà ngượng ngùng và xấu hổ, nhưng lời nói của anh ta lại rất bình tĩnh, không có ý đồ gì, giống như đang lễ phép đến chiếu cố người ta theo lời trưởng bối trong nhà nhắc nhở vậy.
Đường Hiểu Ngư suy nghĩ một lúc, khẽ gật đầu, "Được."
Sau đó xoay người rời đi.
Tạ Sở nhìn cô rời đi, nụ cười như cũ nhưng ánh mắt dần dần trở nên âm trầm, một lát sau nhìn về hướng Minh Kiều rời đi, trên mặt hiện lên một tia suy tư.
Minh Kiều gần như đã đi khắp hội trường tiệc, phản ứng cảm xúc của hầu hết các mục tiêu mà nàng nghi ngờ khi họ nhìn thấy nàng đã được hệ thống ghi lại kịp thời.
Ngay cả khi nàng có sơ sót thì vẫn còn hệ thống, sẽ không có một con cá nào lọt lưới được.
Hệ thống đang chăm chú ghi chép, cũng không khỏi bày tỏ ý kiến: [Ký chủ, phản ứng của những người này hình như rất bình thường, cô có cảm thấy cuộc điều tra của chúng ta đang đi sai hướng không? Hay do tố chất tâm lý người thuê quá mạnh nên không có sơ hở gì?]
Minh Kiều: [Khó mà nói, nhưng ta đang nghĩ về một điều khác.]
[Điều gì?]
[Giả sử người thuê thực sự nằm trong nhóm người này, cả anh ta và Thợ săn đều không biết rằng ta vẫn chưa chết, liệu họ có ngay lập tức sắp xếp một suất ám sát khác cho ta khi nhìn thấy ta hôm nay không.] Minh Kiều nói.
Hệ thống: [Có chăng bọn họ sẽ hoài nghi có cạm bẫy hay không, không dám hành động thiếu suy nghĩ?]
Minh Kiều nói ra một khả năng khác: [Người có tính cách khác nhau sẽ đưa ra lựa chọn khác nhau, nếu Thợ săn cho rằng anh ta lại thất bại trước người bình thường như ta thì sẽ thế nào?]
[Chắc là nhanh chóng vá lại lỗi sai?] Hệ thống không xác định:[Nhưng kí chủ ơi, lúc trước cô nói Thợ săn mặc dù kiêu ngạo nhưng cũng rất cẩn thận mà.]
[Đúng thế.] Minh Kiều nói: [Có lẽ bọn họ sẽ hành động thận trọng, nhưng bọn họ nhất định sẽ cố gắng tìm ra lý do tại sao ta không chết.]
Hệ thống nói:[Có lẽ Thợ săn sẽ âm thầm đi theo cô, thăm dò chân tướng của cô, chỉ cần gã ta hành động, chúng ta có thể lần theo manh mối đó mà truy gốc.]
Minh Kiều ừ một tiếng, nàng vừa nói chuyện với hệ thống vừa quan sát xong đối tượng khả nghi cuối cùng, sau đó quay người đi vào phòng tắm. Vừa nãy đi loanh quanh một vòng, mái tóc dài của nàng đã hơi rối rồi.
Chỉ là đôi khi đường của oan gia nhỏ lắm, câu nói "Oan gia ngõ hẹp" không phải tự dưng mà bịa ra. Vừa bước vào phòng tắm sạch sẽ bài trí tươm tất, nàng đã tình cờ đối diện với một đôi mắt tràn đầy kinh ngạc cùng lửa giận cuồn cuộn.
Đó là Hứa Đình Đình, hai cô gái kia vẫn ở bên cô ta.
Minh Kiều thấy bất lực, phàn nàn với hệ thống: [Mặc dù ta biết họ ghép bè thành nhóm, nhưng hà cớ gì đến nhà vệ sinh cũng phải đi chung chứ.]
Hệ thống nói: [Ký chủ, tay trong tay đi toilet không phải cách tốt nhất để biểu đạt tình bạn sâu đậm của nhân loại các cô sao?]
Mi hiểu lầm sâu sắc thế nào về con người chúng ta vậy? Chúng ta khi còn bé mới vậy thôi, thật đấy, trưởng thành rồi thì sẽ tự lập, không trẻ con như thế nữa đâu. Minh Kiều thầm oán.
Hệ thống nhắc nhở: [Ký chủ, phàn nàn thì lúc nào chẳng được, hiện tại chúng ta mau rút lui đi, ba người bọn họ rõ ràng không có ý tốt.]
Minh Kiều muốn nói chúng ta mới là người đến, nhưng đúng là nàng cũng không muốn chiến đấu với mấy cô nhóc này, bèn quay người muốn rời đi.
Nhưng đã chậm một bước, hai tùy tùng nhỏ bên cạnh Hứa Đình Đình ăn ý chặn cửa phòng WC lại, cản đường nàng.
Ngay khi Minh Kiều quay lại hỏi Hứa Đình Đình muốn làm gì, hệ thống đã kêu lên: [Cẩn thận!]
Nhưng cuối cùng vẫn muộn, sau lưng có nước giội tới, Minh Kiều theo bản năng nghiêng người tránh, nửa bả vai thậm chí cả ống tay áo đều bị nước làm ướt.
Hứa Đình Đình cầm chiếc bình cổ dài dùng để trang trí mà dương dương đắc ý: "Không đi nhìn lại bản thân mình là ai đi mà còn dám giở thói sĩ diện với tao."
Mấy cây trúc phát lộc trong bình đã bị cô ta tùy tay lấy ra ném trên mặt đất, hiển nhiên là nước tạt Minh Kiều vừa rồi là nước trong bình đó.
Minh Kiều nhìn xuống ống tay áo bị nước giội ướt của mình, lông mi khẽ rũ xuống, tạo thành bóng mờ dưới quầng sáng trắng do đèn pha trên đầu chiếu xuống, nhất thời khó có thể phân biệt được cảm xúc của nàng.
Hệ thống có chút lo lắng: [Ký chủ, cô có sao không, có bị ướt băng gạc bên trong không? Mấy người này quá đáng thật đấy.]
Minh Kiều ngước mắt, khóe môi khẽ cong lên: [Không sao. Tiếp theo ta sẽ còn quá đáng hơn họ.]
Nói xong, nàng liếc Hứa Đình Đình một cái, "Trong tình huống này, tao và mày rất thích hợp đóng chung một cảnh kinh điển."
"Cái gì?" Hứa Đình Đình một chữ cũng không hiểu.
Minh Kiều ngay lập tức dạy cô ta hiểu bằng hành động thiết thực, vung tay cho cô ta một cái tát.
Bị cái tát giáng xuống mặt, Hứa Đình Đình ngây người, hai cô gái chặn cửa cũng ngẩn ra.
Đừng nói bọn họ choáng váng, hệ thống cũng sửng sốt: [Hóa ra mục đích của việc mặc quần áo dễ vận động là đây sao? Một lời không hợp là tát luôn, kí chủ này, cô ngông thật đấy!]
Minh Kiều không ngoảnh lại: [Thế này mà đã ngông rồi á? Đã vậy cho mi xem thế nào là càng ngông hơn nữa luôn.]
Hệ thống, đột nhiên kinh hãi.
[Kí chủ kìm lại phép thần thông đi, tôi sợ bọn họ chịu không nổi.]
Bọn họ ở chỗ này đùa giỡn, Hứa Đình Đình rốt cục mới tỉnh táo lại, cô ta sờ mặt theo bản năng, không tin nổi mà nhìn chằm chằm Minh Kiều: "Mày điên rồi à, mày dám tát tao!"
Minh Kiều mỉm cười, đọc lời thoại rất thoải mái, "Thích tát thì tát thôi, chẳng lẽ tát mày còn phải chọn ngày nữa à?" (*)
______________________________________
Hoa Hoa có lời muốn nói: mấy ngày qua, khụ khụ, tui lười nên bây giờ mới đăng lên nè, không thiếu một chương nào đâu nha~