Chương 9. Triệu Mãn Anh
Vốn dĩ da của Tinh Tuyết rất mỏng. Cô từ lúc bị đau tay hầu như làm việc gì cũng khó khăn. Đến ngay cả chải tóc cầm lược thôi cũng thấy đau rồi.
Không biết có phải Nhất Thiên còn chút lương tâm hay không nhưng ít nhất anh không còn bắt cô làm việc nữa.
Thật ra thì từ lúc Tinh Tuyết bị thương đến nay đã là gần một tuần. Anh cũng ít gặp Tinh Tuyết, hầu như đều không gặp mặc dù ở chung một nhà. Không phải là tránh mặt nhau, chỉ là Tinh Tuyết không muốn ăn cơm, cũng không muốn đi lại nhiều nên cô chỉ ở trên phòng riêng. Âu quản gia ngày nào cũng mang đồ ăn lên cho cô nhưng Tinh Tuyết ăn rất ít, có lúc cả ngày cô chỉ uống một cốc nước còn không chịu ăn uống gì. Nhất Thiên muốn đi lên nói chuyện nhưng rồi lại im lặng.
Buổi sáng hôm sau anh đang ngồi ăn cơm thì một cô gái dáng người chuẩn siêu mẫu, các vòng đầy đặn, nhìn cô quyến rũ vô cùng. Cộng thêm phong cách ăn mặc cùng lối trang điểm càng làm cô trở nên sexy hơn bao giờ hết.
Nếu để so sánh thì Tinh Tuyết không có cao bằng cô, dáng người Tinh Tuyết thì lại nhỏ bé, còn gầy nữa. Nhưng Tinh Tuyết có vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng. Còn cô gái này thì quyến rũ, rực rỡ đến nóng bỏng.
Cô đưa tay vén mái tóc mình ra sau tai rồi đi đến gần Nhất Thiên. Anh vẫn ngồi thản nhiên ăn mặc dù biết có người đến.
- Nhất Thiên, dạo này thấy anh ít đến công ty quá vậy. Có chuyện gì sao? - Triệu Mãn Anh đến ngồi gần Nhất Thiên hỏi.
- Không thích thì không đến. Cô có vấn đề với tôi? - Nhất Thiên lạnh nhạt không thèm nhìn Triệu Mãn Anh lấy một cái.
Vì lời nói xa cách của anh khiến Triệu Mãn Anh có chút thất vọng nhưng rồi lại nhanh chóng bình thường. Từ trước đến nay Nhất Thiên vẫn luôn lạnh nhạt như vậy nên cô cũng đã quen rồi.
- Nghe nói sắp tới đây là lễ thượng thọ của bà anh. Anh không định mua gì tặng bà sao?
-...
Nhất Thiên hơi dừng lại động tác ăn. Nếu Triệu Mãn Anh không nhắc anh lại quên mất đại sự này. Hôm đấy cả gia tộc cũng sẽ đến, ai cũng góp mặt còn có cà những nhân vật "mặt lớn" trong giới. Nhất Thiên đang suy nghĩ nên đi hay không. Vì anh vẫn không muốn để Tinh Tuyết lộ diện, để mọi người biết được cô là vợ anh. Nhưng cả Dương gia thì ai cũng biết. Hơn nữa mẹ anh đã quý Tinh Tuyết rồi, bà anh còn quý cô hơn.
Trước đây khi còn chưa giới thiệu với mọi người Tinh Tuyết là bạn gái, Nhất Thiên chỉ đưa Tinh Tuyết đến gặp bà một lần mà bà đã yêu quý cô ngay. Sau lần đấy chỉ cần Tinh Tuyết đến chơi thì bà chiếm hết cơ hội để anh với cô gần gũi với nhau. Có khi bà còn là bóng đèn "khổng lồ" hơn cả mẹ anh nữa.
Còn đang suy nghĩ thì điện thoại kêu lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh. Nhất Thiên cụp mắt nhìn về màn hình điện thoại. Hay thật đấy, vừa nghĩ đến bà thì bà gọi anh ngay.
- Cháu nghe đây, bà có chuyện gì sao? - Nhất Thiên cầm điện thoại lên nói.
- A Thiên, thằng bé này còn nhớ sắp tới là ngày gì không đấy? - Dương lão bà ngồi ở trên ghế cầm điện thoại bàn lên hỏi.
- Sao cháu quên được. Bà có muốn gì, cháu mua tặng bà.
- Quà cáp gì chứ. Mang Tiểu Tinh đến gặp bà là được rồi. Mà con bé đâu rồi, không ở bên cạnh cháu à?
- Ừ... cô ấy vẫn còn ngủ. - Nhất Thiên đành phải kiếm cớ để bà đỡ hỏi anh.
- Ừ, thôi để cho con bé nghỉ ngơi. Mà nhớ đưa vợ cháu đến đấy, nếu không thì đừng hòng đến dự tiệc, biết chưa?
- Cháu biết rồi, vậy nhé. Bây giờ cháu bận rồi để khi khác gọi lại cho bà sau.
Nhất Thiên nói xong liền tắt điện thoại không để cho bà lên tiếng. Anh cúi đầu hai tay chống hai bên thái dương. Không biết nên làm sao, còn không biết mở lời thế nào. Anh chả muốn lên gặp Tinh Tuyết, lại càng không muốn là người mở lời trước.
- Hôm đấy... em đến được chứ?
Còn đang đau đầu không biết giải quyết ra sao thì Triệu Mãn Anh lại hỏi anh. Nhất Thiên quay sang nhìn cô, rồi lại quay về chỗ cũ. Anh suy nghĩ rất lâu cuối cùng lại gật đầu.
- Ừ, hôm đấy cô đi cùng tôi đi.
- Em... em đi được với anh sao? - Triệu Mãn Anh không tin nổi lời Nhất Thiên nói.
- Không muốn đi?
- Không... đương nhiên là em muốn rồi. Hôm đó chắc chắn em sẽ không làm anh thất vọng đâu.
Triệu Mãn Anh vì được nhận lời mời từ Nhất Thiên mà vui mừng phấn khích vô cùng. Cô từ trước đến nay rất ít khi được đứng chung với anh. Vậy mà lần này còn được anh rủ đi. Hơn nữa còn là tiệc của gia tộc anh nữa. Điều này làm cô hạnh phúc gần như được kết hôn với anh vậy.
Chỉ là cô vui mừng như vậy nhưng Nhất Thiên thì vẫn cứ thờ ơ, anh chả để tâm lắm. Ăn xong thì thay đồ rồi đến công ty luôn, cũng chả báo với Tinh Tuyết một câu nào.
Còn may là Dương lão bà cũng đã gọi điện cho Tinh Tuyết một lúc lâu sau khi gọi cho Nhất Thiên. Tinh Tuyết nắm được tình hình nên cô cũng sẽ đi đến đó, chỉ là không biết Nhất Thiên sẽ nghĩ gì, nói gì mà thôi.