Chương 15. Người câm
Vài ngày sau thì Tinh Tuyết thấy Nhất Thiên rất hay ở nhà. Mà thậm chí công việc anh cũng để ở nhà làm luôn. Vậy mà lúc đăng ký kết hôn, rồi còn cả đám cưới thì lại nói cô là bận. Anh chính là không muốn để ai biết cô là vợ chính thức của anh.
Còn đang quét dọn nhà thì Triệu Mãn Anh đi vào trong. Cô ta hôm nay cũng không khác mấy hôm đến đây là mấy. Chiếc váy ngắn bó sát còn khoe được ba vòng một cách hoàn hảo. Trang điểm cũng thật tỉ mỉ rồi cả mùi nước hoa lừng lẫy.
Trước nay Tinh Tuyết không có sử dụng nước hoa vì cô thấy rất khó thở và buồn nôn khi ngửi mùi nước hoa. Vì thế nên trong nhà cũng rất ít người sử dụng nước hoa, mà nếu có chỉ trong các buổi dự tiếc nhưng lúc ấy cũng né Tinh Tuyết ra.
Bây giờ mùi nước hoa còn nồng nặc hơn những nước hoa cô từng ngửi qua nữa. Tinh Tuyết không muốn ở lâu vì sẽ cảm thấy rất buồn nôn. Nhưng còn chưa đi được liền bị Triệu Mãn Anh chặn lại.
- Không phải chưa làm việc xong sao. Cậu mau làm nhanh đi, mình sợ anh Nhất Thiên sẽ tức giận đó.
Trước mặt nói những lời như bạn bè thân thiết nhưng thật ra lại là con người toan tính. Ngân Án cũng bảo cô tránh xa Triệu Mãn Anh nhưng Tinh Tuyết lại vì phép lịch sự nên vẫn phải chào cô một tiếng.
- Mãn Anh, cậu đến chơi sao?
- Phải rồi, mình đến gặp anh Nhất Thiên để nói chút chuyện.
- Ừm.
Tinh Tuyết gật đầu còn lùi lũi đi lên phòng mình. Cô ít khi đi thang máy vì như vậy sẽ rất dễ chạm mặt Nhất Thiên, mà như vậy thì anh lại có cớ để nói cô lười này kia.
Nhưng còn vừa đi lên tầng hai thì lại gặp anh đang đứng ngoài hành lang còn nhìn về phía mình. Tinh Tuyết rùng mình một cái nhưng rồi lại nhắm mắt làm ngơ mà bước đi tiếp.
Nhất Thiên nhìn ra rõ được thái độ của Tinh Tuyết dành cho mình. Anh còn phừng phừng bước theo cô rồi kéo cô lại. Tinh Tuyết rất đau mỗi khi mà anh nắm chặt tay mình. Cái xương cổ tay của cô chắc mỗi tuần đều phải đi khám xem có bị tổn thương bên trong hay không mất.
- Đ,đau quá... anh bỏ em ra đi.
- Nhìn thấy tôi liền bị khâu mất miệng?
- Em... xin lỗi.
Vì Nhất Thiên nói lớn nên bên dưới cả người giúp việc lẫn Triệu Mãn Anh đều nghe thấy. Cô ta còn nhếch mép cười rồi đi lên. Trên cầu thang còn thấy rõ khí thế của Nhất Thiên đang áp bức Tinh Tuyết. Cô ta còn muốn anh hành hạ cái con người giả họ kia hơn. Nhớ lúc trước đến trường vì nhờ vẻ đẹp đó rồi cả cái vỏ bọc hoàn hảo của gia đình khiến mọi người đều yêu thương Tinh Tuyết. Mà Triệu Mãn Anh dù là cô tiểu thư của Triệu gia nhưng vì là con của vợ hai nên khiến mọi người không tôn trọng cô. Vì thế nên cô chỉ còn cách để làm quen và chơi cùng Tinh Tuyết, có như vậy mới có nhiều người để ý đến cô. Hơn nữa Tinh Tuyết còn dễ tin người làm cô còn khinh thường Tinh Tuyết hơn.
- Anh Nhất Thiên. - Triệu Mãn Anh đi đến gần hai người khi nói giọng ngọt ngào.
Nhất Thiên không để ý đến cô ta, anh đang muốn nghe xem Tinh Tuyết là sẽ nói gì. Nhưng rồi lại thay đổi suy nghĩ. Quay lại nhìn về Triệu Mãn Anh hỏi cô.
- Cô nói xem cô ta có phải bị câm?
- Em không biết, nhưng anh nghĩ sao thì sẽ là như vậy.
- Xem ra cô ta cũng biết tôi thích sự yên tĩnh nhỉ.
Nhất Thiên siết chặt tay Tinh Tuyết hơn còn kéo cô gần về phía mình. Khoảng cách giữa hai người còn chỉ cách nhau bởi chiều rộng của sợi chỉ. Tinh Tuyết sợ hãi còn bị đau, cô không dám thở mạnh.
- Tốt nhất từ giờ cô nên im lặng như vậy đi, coi cô là người câm như vậy thì mọi người sẽ không phải nghĩ tôi phí tiền nuôi một người làm ăn không ngồi rồi như cô.
Tinh Tuyết nghe vậy còn run run tay. Ba mẹ sinh cô ra có đầy đủ các bộ phận. Nhưng anh lại nói cô là người câm. Con người anh cuối cùng là vẫn không có để tâm đến cô lấy một chút nào.
Trái tim Tinh Tuyết rất đau, còn đau hơn cả cổ tay đang bị anh nắm chặt. Cô không muốn khóc trước mặt hai người này nhưng nước mắt cô tự rơi xuống. Cô muốn về nhà, cũng muốn kết thúc tất cả tại đây. Chỉ muốn có thể ở cùng gia đình, cô chịu quá nhiều đau khổ rồi. Nhất Thiên một chút tình cảm cũng không có cho cô.
- Xin lỗi.
Tinh Tuyết cúi đầu xuống nói xin lỗi nhưng cô cũng chả biết mình nên xin lỗi vì chuyện gì. Là vì cô đã nói sao?
- Từ giờ đừng để tôi nghe được tiếng của cô phát ra trong căn nhà này.
Nhất Thiên đẩy mạnh làm Tinh Tuyết ngã xuống hai bậc cầu thang. Hỏi cô đau không thì cô sẽ lắc đầu ngay. Trái tim cô đã đủ đau rồi nên bây giờ cô thêm bất cứ chuyện gì thì cô cũng không còn để tâm nữa rồi.
Triệu Mãn Anh còn cúi thấp người đỡ Tinh Tuyết dậy nhưng rồi lại buông tay ra.
- Tinh Tuyết, cậu nặng quá mình không đỡ cậu dậy được. Thôi thì cứ ngồi đấy, tí nữa hết đau rồi dậy nhé
Nói rồi cô ta cũng chạy theo ngay sau Nhất Thiên. Tinh Tuyết siết chặt gầu váy của mình. Cô còn chưa đủ đau khổ hay sao? Tại sao mọi chuyên lại diễn ra như vậy? Rốt cuộc là cô đã sai ở đâu? Hay là đã sai ngay khi chọn yêu Nhất Thiên?