Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18. Chỉ là đồ vật

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén đó nhìn về phía mình, Tinh Tuyết run lên nhưng cô buộc phải vào đó.

Đứng ở giữa sảnh lớn, cô muốn đi lên phòng mình cũng không được. Còn chưa kịp nói gì đã Nhất Thiên lao đến kéo cô về phía sofa. Cả người Tinh Tuyết bị đẩy xuống dưới ghế mà đầu cô cũng ong lên.

- Xem ra là cô vẫn chưa biết sợ là cái gì nhỉ?

Giọng nói lạnh lùng đó làm Tinh Tuyết lạnh sống lưng.

Cô còn định nói nhưng Nhất Thiên chưa gì đã đưa tay lên cổ cô. Anh không hề do dự mà siết chặt tay, Tinh Tuyết khó thở muốn giãy giụa nhưng cả người bị anh đè lên làm cô không thở nổi.

- Nh... Nhất... T... Thiên.

Cố gắng hết sức để gọi tên Nhất Thiên nhưng anh vừa nghe được còn tức giận hơn. Đôi mắt anh cũng đỏ ngầu lên. Cánh tay to lớn đang giữ Tinh Tuyết cũng nổi đầy đường gân xanh.

- Cô giỏi lắm, còn dám lén lún đi quan hệ cùng tên đó. Nhớ nhau lắm sao? Ở Anh chưa đủ, về đây để gặp nhau tiếp à? - Nhất Thiên phẫn nộ nói.

Dường như Tinh Tuyết có cảm giác mình sắp chết đến nơi vậy, cô cảm thấy mọi chuyện tối lại nhưng thật may là Nhất Thiên đã buông ra kịp thời. Anh nhìn lên cổ Tinh Tuyết, vệt bàn tay anh in trên chiếc cổ thiên nga trắng trẻo đó.

- Anh... em chỉ...

Tinh Tuyết lấy lại nhịp thở đều thì liền nắm lấy tay Nhất Thiên để định nói. Nhưng còn chưa nói liền bị anh cúi xuống hôn mình. Nụ hôn của anh đến quá bất ngờ làm Tinh Tuyết không kịp nhận thức. Cô ban nãy vừa khó thở, bây giờ cũng vậy.

Đầu lưỡi Nhất Thiên còn điên cuồng tung hoành bên trong khoang miệng của Tinh Tuyết. Thậm chí anh còn cắn môi cười của cô làm cô đau nhưng vẫn không thể lên tiếng.

Nụ hôn đầu tiên của cô, còn cứ nghĩ sẽ thật đẹp, thật lãng mạn. Nhưng vốn dĩ nó vẫn chỉ giống như đám cưới trong mơ của cô vậy. Tinh Tuyết đau lòng chỉ biết nhắm mắt lại. Cô rất muốn tìm cách để thoát khỏi đây, thoát khỏi Nhất Thiên. Cô đã quá mệt mỏi với nơi đây, gần như trái tim cô cũng héo úa theo những lần Nhất Thiên gây khó dễ cho cô.

Nhất Thiên hôn rất lâu, thậm chí anh còn hôn cô đến mụ mị cả đầu óc. Nhưng anh vẫn chưa bỏ ra. Thậm chí còn muốn làm nhiều việc xấu xa hơn nữa.

Đợi một lúc lâu sau mới rời khỏi môi Tinh Tuyết. Môi cô cũng chảy máu, còn có chút thâm tím cả lên. Nhìn thôi cũng thấy nó đang run.

- Ghét sao? Cô còn phải chịu nhiều thứ hơn như vậy.

- Em... có quyền tự do của riêng em. Đi chơi... với ai tại sao anh cũng quản chứ?

- Tại sao? Cô nghĩ xem là tại sao? Tôi rất ghét ai động vào đồ của mình.

Từng lời từng chữ Nhất Thiên nói ra làm Tinh Tuyết cũng biết cười khờ. Cô xem ra chỉ là món đồ của anh. Nhưng chuyện đó bây giờ cũng không còn được cô quan tâm nữa rồi. Anh coi cô là cái gì cũng được, cô sẽ chẳng quan tâm.

- Vậy bao giờ... bao giờ sẽ chán?

Tinh Tuyết chỉ muốn biết đến bao giờ anh sẽ chán cô. Có như vậy cô mới có thể thoát khỏi anh dễ dàng hơn.

- Con đàn bà lăng loàn như cô tôi đã chán ngấy từ lâu rồi. Còn phải hỏi bao giờ sẽ chán sao? - Nhất Thiên nhếch mép cười.

Trái ngược lại với Nhất Thiên thì Tinh Tuyết nghe anh nói vậy còn đau gấp trăm lần anh đánh cô.

- Em... không có làm gì hết!

Tinh Tuyết không thể hiểu nổi cái suy nghĩ của Nhất Thiên. Cô còn chưa làm việc đó với bất cứ ai, thậm chí ngay cả với anh thì cô cũng chỉ mới bắt đầu với nụ hôn đầu.

Nhất Thiên thì khác. Anh còn cười chế giễu cô. Ánh mắt của anh hiện rõ vẻ khinh thường đó. Anh ghét cô ngay cả nhìn khuôn mặt băng thanh ngọc khiết đó thì anh cũng không hề có cảm tình.

- Nói thật đi, cô ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi? À, xem ra thằng đó vẫn còn mê luyến cái cơ thể này của cô sao?

Vừa nói Nhất Thiên còn vừa nhìn cả cơ thể của của Tinh Tuyết. Ánh mắt anh hiện rõ sự khinh bỉ cô, còn có thể nhìn được rõ trong suy nghĩ của anh. Tinh Tuyết biết rõ điều này. Từ trước đến nay ngoài những bạn học hay bắt nạt cô ra thì chưa ai suy nghĩ việc cô là một gái điếm cả.

Nhớ lại trước kia khi bị nói vậy thì Nhất Thiên còn ôm lấy cô an ủi. Cô nhớ lúc đó anh rất ân cần, thật khác với bây giờ. Nhìn anh, cô chỉ thấy sự chán ghét của anh dành cho cô.

- Anh... chỉ nghĩ đến vậy?

- Cô nghĩ tôi muốn lấy một người vợ như cô à? Cơ thể không sạch sẽ mà cứ nghĩ mình thanh cao lắm. Cô có bao giờ soi gương nhìn lại bản thân hay chưa?

- Em... xem ra là nhìn nhầm, trao tình cảm nhầm người rồi.

Tinh Tuyết không thể chịu được những lời sỉ nhục mình như vậy. Cô đẩy Nhất Thiên ra bằng hết sức lực rồi chạy ra ngoài. Cô chỉ muốn chạy thật nhanh đi để không cần nhìn mặt anh nữa.

Nhưng còn chưa chạy được ra thì bị Nhất Thiên nắm chặt tay lại. Anh kéo cô rồi bước thật nhanh. Bước chân anh đi quá nhanh làm Tinh Tuyết không theo kịp. Thậm chí cô còn bị ngã xuống dưới đất nhưng vẫn bị anh kéo mạnh vào bên trong.

Nhìn xuống dưới hầm tối đen, Tinh Tuyết rùng mình. Cô muốn chạy đi nhưng bị Nhất Thiên đẩy vào trong đó. Anh không thèm để ý đến cô liền khóa cửa lại.

- Nhất Thiên... mở cửa cho em.

- Em sợ tối... xin hãy mở cửa cho em.

- Nhất Thiên.

Mặc cho Tinh Tuyết gào khóc khản cổ thì Nhất Thiên cũng chỉ đứng im ở bên ngoài. Anh không hề bị lay động bởi lời van xin của cô.

Tinh Tuyết gào khóc đến ngất đi. Cô nằm dưới sàn nhà bẩn còn lạnh léo đó. Nhất Thiên cũng không mở cửa, anh bước đi lên nhà như bình thường. Còn đưa cho quản gia chiếc chìa khóa rồi trở về phòng mình. Anh ghét phải suy nghĩ đến Tinh Tuyết.

Lấy chai rượu ra tiền nốc hết một chai. Cứ vậy Nhất Thiên uống thật nhiều, cả căn phòng đều bốc mùi rượu nồng nặc. Ánh mắt anh cũng mờ đi, đứng dậy loạng choạng muốn đi nhưng thật may là quản gia đỡ anh lên giường. Nhất Thiên ôm lấy chiếc gối, anh còn ảo tưởng coi đó là con người. Thậm chí còn ôm chặt đó rồi ngủ lúc nào không hay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK