Chương 9: Chiếc nhẫn kia (2)
Từ nhỏ đến lớn, dù anh làm gì thì cũng đều thuận buồm xuôi gió. Chỉ cần muốn thì đều có được, bạn bè xung quanh đều bảo anh quá may mắn.
Nhưng cuối cùng anh lại bị đá, lại còn là ngay giữa lúc cầu hôn. Ha ha, bây giờ nhớ lại tim anh vẫn còn thấy đau đớn.
Nếu như cô dâu không phải cô ấy thì kết hôn với ai cũng không khác biệt gì. Anh cúi người vớt nhẫn ra, về văn phòng lấy một chiếc hộp nhỏ rồi bỏ vào đó, đậy nắp lại.
Ba năm rồi, có lẽ anh thật sự nên buông xuống.
Thật ra mấy năm nay ba mẹ không ngừng ép anh lấy vợ cũng liên quan đến việc này. Không phải anh không biết nỗi lo của bọn họ, nhưng nếu tình cảm có thể dễ dàng vứt bỏ như thế thì tốt rồi.
Thôi, ba mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, đừng để họ phải lo lắng cho mình nhiều nữa. Nếu như kết hôn có thể khiến họ vui mừng, yên tâm, vậy thì anh sẽ kết hôn. Hơn nữa, nếu cả đời này anh không kết hôn thì cũng chẳng có cơ hội để ở bên cô ấy nữa.
“Mộng Thần à, cậu không biết đâu. Từ ngày cậu chơi Hướng Băng Tâm một vố thì lập tức nổi tiếng ở công ty rồi. Có rất nhiều đồng nghiệp nam đều hỏi tớ về cậu đấy. Sau khi tan làm có người mời chúng ta đi hát karaoke đó. Đi nhé.”
Tư Mộng Thần ỉu xìu nằm nhoài trên bàn: “Không đi.”
“Tại sao chứ? Không phải cậu thích nhất là hát karaoke sao? Cứ vào phòng là lại cầm mic không rời tay mà.”
“Đó là trước đây thôi.”
Hạ Tuyết cúi lại gần, thấy cô ủ dột như bánh bao nhúng nước thì không khỏi lo lắng: “Cậu đã xảy ra chuyện gì? Anh cậu lại bắt nạt cậu à?”
“Sao có thể chứ.” Ở nhà cô ngoan ngoãn như một bé thỏ trắng vậy, Tô Vũ có muốn bắt nạt cô cũng không tìm được cơ hội.
“Lạ thật.” Cô ấy chợt mở to mắt nhìn: “Không phải cậu dậy thì đó chứ?”
“Cậu mới dậy thì đó, cậu còn chưa tới kì động dục.” Cô trợn mắt liếc cô ấy, sau đó lại tiếp tục nằm dài ra bàn.
Hạ Tuyết và Phi Tiểu Thiên bên cạnh khẽ thì thầm: “Hôm nay Mộng Thần làm sao thế? Trước đây ngày nào cô ấy cũng rất có sức chiến đấu, hôm nay sao lại như một cụ bà tám chục tuổi thế này.”
“Có quỷ mới biết, có thể là bà dì đến mãnh liệt quá.” Trong gương có ảnh phản chiếu đôi tay ngọc ngà của Phi Tiểu Thiên. Ngày nào cô ấy cũng cẩn thận dưỡng da, sợ cái gọi là gương mặt thứ hai bị thô ráp.
Giữa trưa, khi mọi người đã đi ăn hết rồi, cô đi vào phòng thay quần áo, đứng trước gương cởi áo khoác ra nhìn về phía sau eo. Nơi đó vẫn còn dấu tay rõ ràng, vừa nhìn là biết của đàn ông.
Anh hận cô đến độ nào mà lại bóp eo cô mạnh thế chứ. Mấy ngày gần đây cứ mỗi khi trời mưa thì cô đều bị đau nhức.
Hai ngày trước, giữa hai chân cô đau đến nỗi không dám mặc quần lót. Vì cứ đụng vào là đau nên lần đầu tiên trong đời, cô mặc váy. Thật đúng là xui xẻo còn bị tên Tô Vũ kia thấy cô mặc váy nên cười nhạo một hồi.
Tuy chuyện đã qua một tuần rồi, nhưng trong lòng cô vẫn rất phiền muộn, cứ mơ hồ như thế mà mất đi lần đầu tiên.
Cô mím môi, đôi mắt chua xót. Cô cố gắng nặn cho ra nước mắt, thế nhưng lại không thể nào khóc được.
Cô bực bội gãi đầu, cảm giác muốn khóc mà không thể khiến cho cô muốn phát điên.
Giải tỏa một chút rồi cô ra ngoài. Ở chỗ ngồi của cô có hai đồng nghiệp nam đứng chờ sẵn, thấy cô đi ra thì vội vàng bước đến: “Mộng Thần à, trưa nay thấy cô không đi ăn cơm nên sợ cô bị đói mua cho cô bánh kem nè. Cô ăn thử xem.”
“Tôi còn mua trà sữa nữa, cho thêm rất nhiều trân châu.”
Thấy có người theo đuổi mình, chỉ trong nháy mắt cô đã lấy lại được tự tin. Cô vẫn còn sức quyến rũ, tâm trạng tốt lên ngay, phiền muộn ban nãy bị vứt lên chín tầng mây.
Khi Hạ Tuyết và Phi Tiểu Thiên cầm đồ về thì đã thấy Thẩm Mộng Thần đang ngồi tại chỗ, trái nhai phải bốc, cảm giác đó không cần phải nói cũng biết vui sướng đến chừng nào.
“Này, cậu tự ra ngoài mua đó à?” Hạ Tuyết thò tay ra muốn cướp một miếng bánh kem thì bị cô đập một cái.
“Với sự nổi tiếng của tớ hiện nay mà còn phải tự đi ra ngoài mua sao?” Nói rồi, cô ngồi cười ngây ngô không ngừng.
“Là người theo đuổi cậu mua sao?” Phi Tiểu Thiên nhướn mày: “Ái chà, không tồi nha.”
“Còn phải nói.” Cô hất mặt lên trời, cười đến híp cả mắt rồi nói với các cô ấy: “Ha ha ha, ai da, đừng có nhìn người ta như vậy. Người ta biết hai người vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, nhưng ai bảo hai người không có sự xinh đẹp, đáng yêu và hào phóng như tớ chứ. Bây giờ tớ mới phát hiện ra, hoá ra mình có nhiều ưu điểm như vậy đó, thực sự là “vẻ đẹp trời sinh” khó có chí tiến thủ. Trời ạ, hoàn hảo thế này thì những bạn nữ khác phải sống thế nào đây.”