Chương 3: Tôi chưa trưởng thành
“Anh còn không đi nhanh đi sao, còn đứng ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ anh thực sự muốn đeo trên lưng tội danh dụ dỗ gian dâm với trẻ vị thành niên.” Mặc kệ phòng này là của người nào, cô mở miệng bắt đầu đuổi người.
"Tôi để thẻ lại cho cô, cứ tiêu xài thoải mái. Tóm lại sau này cô không được ỷ lại vào tôi." Cố Dương lấy một tờ giấy ra, viết mật khẩu lên trên đó rồi đặt tấm thẻ đó lên trên đầu giường.
Tư Mộng Thần vô cùng tức giận trước lời nói của anh, lập tức phản kích lại: "Ai thèm ỷ lại vào anh? Cô đây vừa trẻ trung vừa đáng yêu, tôi còn sợ anh cứ bám lấy tôi mãi không buông. Anh cút xa hơn một chút cho tôi, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa."
Người đàn ông này nhân cơ hội lợi dụng cô, bây giờ còn làm dáng vẻ ghét bỏ như vậy. Đúng là nhìn mà nổi giận.
Cô không nhận ra chiếc chăn đã tụt xuống, Cố Dương nhìn nửa người trên nhỏ nhắn xinh xắn loang lổ dấu vết nhìn vô cùng thê thảm của cô. Tất là đều do anh làm ra sao? Bỗng nhiên vẻ mặt anh không được tự nhiên.
Tư Mộng Thần thấy anh đang nhìn mình, cúi đầu thấy đã bị lộ thì lập tức kéo chăn lên, bắt đầu lên tiếng chửi mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, anh mà nhìn nữa thì tôi sẽ moi mắt anh ra làm bóng đèn giẫm lên đó."
Cố Dương ho nhẹ hai tiếng, thu ánh mắt lại rồi quay người cầm áo khoác lên.
Nhân lúc này Tư Mộng Thần cũng nhanh chóng nhặt quần áo ở dưới đất lên, trốn ở trong chăn mặc sột soạt. Sau khi mặc quần áo xong, cô giẫm xuống đất, lập tức đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Đáng chết, không biết đây là lần đầu tiên của cô sao? Vậy mà còn làm mạnh như vậy.
Tư Mộng Thần nhìn bóng lưng của anh, dù hơi gầy nhưng vẫn có cơ bắp. Cô không cẩn thận mà nhìn đến ngây người.
Anh quay người lại, ánh mắt của hai người đúng lúc chạm vào nhau. Tư Mộng Thần nhanh chóng thu ánh mắt lại, trong lòng chán nản muốn chết. Đã là lúc nào rồi mà cô còn có tâm trạng thưởng thức sắc đẹp như vậy.
Cô nhất định phải cầm lấy thẻ, như vậy hai người họ mới có thể rõ ràng, không ai nợ ai. Mặc dù tối hôm qua cô đã cho anh mùi vị tuyệt vời, nhưng đối với anh, cô vẫn còn quá nhỏ, không hợp với anh.
Hơn nữa đụng phải người như vậy rất phiền phức, vẫn nên ít chọc phải thì hơn.
"Cô cầm lấy thẻ rồi, sau này..."
Cố Dương vẫn chưa nói xong, Tư Mộng Thần đã ngắt lời anh lại. Muốn vứt bỏ thì cô phải là người vứt bỏ trước, bản thân mình đã không còn trong sạch nữa rồi, có khóc có gào thế nào đi nữa cũng không thể đảo ngược thời gian được.
Vào lúc này phải có khí thế, thua người không thua trận.
"Tôi nói cho anh biết, chuyện ngày hôm qua coi như tôi bị chó cắn, anh không được quấn lấy tôi. Đi ra khỏi cánh cửa này chúng ta không ai quen ai cả." Nói rồi, cô ngẩng đầu lên. Ngoại trừ đôi mắt đỏ hoe ra thì vẻ mặt của cô cũng khá là tốt, gương mặt đỏ bừng.
Cố Dương ngẩn ra một lúc, cô vậy mà lại cướp lời trước và nói ra những lời anh muốn nói.
Nhưng chỉ cần sau này không ai làm phiền ai, nhường cô một lần vậy.
"Mong rằng cô có thể nói được làm được."
Tư Mộng Thần liếc mắt nhìn anh, cầm lấy thẻ ngân hàng rồi bỏ vào trong túi xách. Loại phụ nữ đau khổ vì tình vì danh dự mà không cần tiền không hợp với cô.
Sự trong sạch của cô đã cho anh rồi, nếu như không cần tiền thì chẳng phải là con ngốc sao? Cái này coi như là phí bồi thường. Nhưng mình đơn phương nhận tiền của anh, đó không phải là anh chơi mình sao?
Không được.
Tư Mộng Thần nhanh chóng rút tiền từ trong túi ra, lập tức toát mồ hôi. Mẹ nó, ngay cả một tờ hai mươi tệ cũng không có, tất cả chỉ là một tệ, năm xu, một hào.
Mẹ nó, trước tiên giữ anh lại rồi nói tiếp.
Cô đi đến trước mặt anh, kéo cổ áo của anh rồi nhét tiền lẻ vào trong: "Hừ, biểu hiện của anh vào tối hôm qua cũng rất tốt. Hãy nhớ tối hôm qua là tôi chơi anh, anh dám tiết lộ chuyện này ra ngoài thì tôi sẽ nói cho cả thế giới biết anh là con vịt. Hơn nữa còn là con vịt không có kỹ thuật."
Nói rồi, không để Cố Dương phản ứng lại cô đã ba chân bốn cẳng chạy đi. Vào giây phút cánh cửa đóng lại, Tư Mộng Thần mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Dương cúi đầu nhìn tiền lẻ dán đầy trên ngực mình, đầu tối sầm lại, thật khổ cho cô đã nghĩ đến được như vậy.
Nếu như cô thật sự dám nhìn anh, thì đã bị tống vào trong đồn cảnh sát, không ra ngoài được nữa rồi.
Tư Mộng Thần chạy một mạch ra khỏi khách sạn, trốn vào trong nhà vệ sinh của quán cà phê bên cạnh. Cô mệt chết đi được, ngồi trên bồn cầu thở hồng hộc.
Ngoại trừ một tấm thẻ ra thì trên người cô không còn đồng bạc nào cả, biết vậy không cho anh nhiều tiền như vậy mà ít nhiều cũng phải giữ lại một đồng để đi xe.
Bây giờ thì tốt rồi, gần đây cũng không có ngân hàng. Cô biết đi đâu để rút tiền đây?