Chương 8: Chiếc nhẫn kia (1)
Đàn ông ba mươi mốt cái xuân xanh, anh cũng không biết ba mình nghĩ thế nào mà cứ như là qua ba mươi tuổi là không cưới được vợ vậy. Từ lúc ba mươi tuổi tới giờ ngày nào cũng bị giục như đoạt mạng.
Cố Dương quật cường nói: "Ba muốn con lấy vợ phải không? Được, ngày mai con sẽ đi mua một cô vợ về, nghe nói vợ nước A vừa rẻ vừa ngoan."
"Nói bậy, mua vợ nước A cái gì, mau tìm một cô con dâu bản địa cho ba." Cố Thiên trừng mắt nhìn anh.
Xem ra lần này ba anh đã chuẩn bị không trâu bắt chó đi cày, Cố Dương có hơi bực bội. Bây giờ anh chỉ muốn lo cho công việc, vốn không hề có dự định sẽ kết hôn, hơn nữa nhìn điệu bộ này đoán chắc là Cố Dương còn chưa kịp đi xem mắt với cô gái kia, thì anh đã bị ép đi làm đám cưới luôn rồi.
Cố Dương vẫn đang cố gắng thuyết phục Cố Thiên: "Ba à, con thật sự không muốn kết hôn. Ba cho con thêm hai năm nữa đi, con đảm bảo trước khi ba mươi lăm tuổi sẽ tìm cho ba một cô con dâu mà."
"Ba mươi lăm tuổi?" Âm lượng của Cố Thiên lập tức tăng vọt: "Ông già như ba không biết còn có thể sống nổi thêm năm năm nữa hay không, con muốn ba chết không nhắm mắt à?"
Cố Dương kìm nén khó chịu trong lòng, anh vẫn không muốn chịu thua như vậy.
Dù sao cũng là con mình, sao Cố Thiên không biết anh đang nghĩ gì cho được, ông ấy ngồi lại trên ghế sofa, nói: "Con trai à, nếu con không tự chọn được thì ba đành phải ép duyên thôi, đến lúc đó nếu như tìm một người què chân mắt mù không hợp ý con, thì người đối mặt cả đời cũng không phải là ba, tới đó người bị tra tấn còn không phải là con à."
Cả què chân mắt mù mà ba anh cũng muốn, ông ấy thật sự đã muốn con dâu đến điên luôn rồi.
Cố Dương bước ra khỏi cửa không quay đầu lại, bữa cơm này anh cũng ăn không vô nữa, anh đồng ý nói là sẽ tìm, còn tìm được hay không thì chỉ có quỷ mới biết.
Cố Thiên đương nhiên biết rõ anh đây là đang nhượng bộ, trong lòng ông ấy nhất thời mừng thầm một phen.
Lữ Hải Yến từ trong phòng bếp đi ra đã nhìn thấy con trai đang rời đi, bà ấy vội vàng đuổi theo nói: "Cố Dương, sao con lại đi rồi?"
"Để nó đi đi." Cố Thiên không quan tâm, vẻ mặt ông ấy tràn đầy vui mừng, cuối cùng cũng giải quyết xong thằng nhóc này, tế bào não của ông ấy cũng đã chết nhiều lắm rồi, tối nay nhất định phải ăn thêm hai miếng thịt để bồi bổ mới được.
"Hai ba con lại cãi nhau à?" Lữ Hải Yến nhíu mày, vội vàng hỏi.
Cố Thiên hài lòng hả dạ nói: "Thằng nhóc đó đồng ý rồi, nhưng anh biết nó chỉ đồng ý ngoài mặt mà thôi, còn bản thân nó thì sẽ không thèm quan tâm đâu, chúng ta phải thừa thắng xông lên, chỉ cần một lần là bắt gọn."
Con trai là do ông ấy sinh ra, nên ông ấy sẽ có biện pháp để trị anh.
Lữ Hải Yến vừa mừng vừa lo hỏi: "Vậy thì mình phải làm sao bây giờ?"
"Anh đã xem xét kỹ rồi, có một cô gái rất vừa ý anh, là một du học sinh khí chất hơn người, anh đã liên hệ với ba mẹ của con bé, ngày mai anh sẽ dẫn người qua thẳng chỗ của nó." Đúng là gừng càng già càng cay.
Lữ Hải Yến giơ ngón tay cái lên với ông ấy.
Cố Thiên uống một ngụm trà, giữa lông mày còn có một tia buồn lo: "Hừ, anh biết rõ trong lòng Cố Dương vẫn còn nhớ đến người phụ nữ kia, nhưng người phụ nữ kia đã từ chối lời cầu hôn của nó. Với lại chuyện cũng đã qua lâu rồi, vậy mà Cố Dương vẫn không muốn quen bạn gái, cứ tiếp tục như thế, anh không thể để cho người phụ nữ đó làm chậm trễ cả đời con trai anh được."
"Đúng vậy, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, hai đứa nó yêu nhau thế mà, em còn nghĩ cô ta sẽ trở thành con dâu của nhà họ Cố chúng ta, không ngờ rằng cuối cùng vẫn chia tay, còn làm tổn thương tới Cố Dương."
Cố Thiên hừ một tiếng: "Người nhà họ Cố chúng ta sao có thể bị người ta đá mà còn đau khổ chờ đợi? Phải kết hôn để người phụ nữ kia nhìn thấy dù Cố Dương chia tay với cô ta thì cũng có thể sống rất tốt."
Trong quán bar, Cố Dương gọi một chai rượu, một mình anh ngồi trong phòng riêng buồn bã uống.
Thật ra ngày thường Cố Dương không phải là người mê rượu, chỉ có lúc cực kỳ bực bội thì anh mới uống mà thôi.
Ôi, cái từ kết hôn này đã từng cách mình rất gần, dường như đưa tay là có thể chạm đến. Anh thả lỏng cả người tựa vào trên ghế sofa, trong mắt lóe lên một tia cay đắng.
Anh lấy một chiếc nhẫn lóng lánh và sáng bóng ra khỏi túi, là một kiểu nhẫn dành cho nữ, dù đã ba năm trôi qua nhưng anh vẫn luôn mang theo bên người.
Càng nhìn càng thêm buồn bực, Cố Dương châm một điếu thuốc sau đó rít mạnh vào một hơi, rồi anh ném chiếc nhẫn kia vào trong ly rượu, ngay tức khắc rượu đã tràn ngập qua chiếc nhẫn.
Nếu lúc trước cô ấy đồng ý, vậy thì bây giờ con của bọn họ cũng đã lên mẫu giáo rồi, đâu cần phải mỗi ngày đều bị ép kết hôn như hiện tại.