Chương 2: Bổ nhào sai người (2)
Anh lật người lại đè cô dưới thân mình.
“Niên Trí Lâm đâu?” Tư Mộng Thần thấy tình hình không đúng thì vội hỏi.
“Ai là Niên Trí Lâm?”
Nhìn thấy anh không biết Niên Trí Lâm là ai, trong lòng Tư Mộng Thần trầm xuống. Sau đó điên cuồng hét lên: “Sao anh lại có thể tùy tiện xông vào phòng của người khác như vậy hả? Anh có biết tôi sẽ kiện anh không? Đồ vô liêm sỉ, hèn hạ, bỉ ổi.”
“Đây là phòng do tôi thuê mà, cô mới là người xông vào phòng tôi đấy.” Cố Dương xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, biết ngay cô là người phiền phức như vậy mà.
Đêm qua do ánh đèn nên anh không nhìn rõ dáng vẻ của cô. Bây giờ nhìn kỹ lại thì trông cô thật.., không phải còn chưa đủ tuổi thành niên đó chứ.
Nghĩ đến khả năng này, Cố Dương càng nhíu mày chặt hơn.
Nếu đúng như vậy, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh. Hơn nữa cả đời này tên tuổi của anh sẽ bị hủy hoại.
Tư Mộng Thần rất hối hận, nếu biết như vậy thì đã không uống nhiều như thế. Bây giờ thì hay rồi, đã xảy ra chuyện lớn rồi. Thế mà cô lại quan hệ với một thằng cha già xa lạ.
Đánh mất sự trong trắng của mình một cách uổng phí rồi.
Tư Mộng Thần sợ hãi sắp phát khóc, lòng can đảm của cô đêm qua đã biến mất sạch sẽ, cô mếu máo nói: “Sao tôi lại vào nhầm phòng được chứ? Chắc chắn là do anh thấy sắc nên nảy sinh lòng tham mà lừa tôi vào rồi.”
Mảnh vụn trong tâm trí cô chợt lóe lên. Cô nhớ mình đã tu hết một chai rượu rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, khi đi ngang qua phòng này đã vô tình bị ai đó đụng phải nên mới ngã vào trong. Cô mơ mơ màng màng nghĩ rằng mình đã đi đúng phòng.
Tư Mộng Thần co người lại trong chiếc chăn, chuyện này hoàn toàn khác với những gì cô dự tính. Cô nước mắt lưng tròng: “Hu hu… Anh là đồ đục nước béo cò… Khốn nạn.”
Bị cô lên án, Cố Dương hơi bực bội. Tối hôm qua anh đã cho cô cơ hội, là tự cô cứ mạnh mẽ ham muốn. Sao có thể nói anh đục nước béo cò được.
“Cô à, làm ơn cô hãy nói cho rõ ràng chuyện ngày hôm qua. Là cô đã xông vào hiến thân cho tôi. Tôi đâu sử dụng thủ đoạn gì với cô chứ.”
Tư Mộng Thần nghe vậy thì càng xót xa ân hận. Uống rượu hỏng việc rồi, sau này có đánh chết cô cũng không uống rượu nữa.
Càng nghĩ lại càng buồn bực, nước mắt Tư Mộng Thần không ngừng tuôn rơi.
Cố Dương vẫn luôn thiếu kiên nhẫn trong chuyện dỗ dành phụ nữ. Anh cầm khăn giấy bên cạnh ném tới trước mặt cô, nhíu mày nói: “Được rồi, đừng khóc nữa. Chuyện đã xảy ra rồi, khóc cũng không cứu vãn được gì.”
Tuổi còn trẻ lại học người ta uống nhiều rượu, bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy cô chỉ biết tự trách bản thân chưa đủ cẩn thận mà thôi.
“Anh là đàn ông, mạnh hơn tôi. Anh hoàn toàn có thể đẩy tôi ra mà, sao anh không đẩy tôi ra? Đây không phải là đục nước béo cò thì là gì? Tóm lại, tôi phải kiện anh. Kiện kẻ mặt người dạ thú như anh.” Tư Mộng Thần nói với đôi mắt đẫm lệ.
Cố Dương thừa nhận tối hôm qua ý chí của anh hơi dao động, nếu không hề có chút cảm giác nào thì nhất định anh sẽ ném cô ra ngoài.
Anh cũng có lỗi khi để sự việc này xảy ra, nhưng anh không thể để cô biết được chuyện này.
Cố Dương lấy một tấm thẻ ra đưa cho cô: “Như vậy đi. Tôi cho cô tấm thẻ này, bên trong có mấy vạn đủ để cô đến bệnh viện phẫu thuật phục hồi lại.”
Thực lòng mà nói, hôm nay sự kiên nhẫn của anh đã vượt quá giới hạn thông thường. Nếu không phải anh cũng có một phần sai thì anh đã không muốn nói những điều vô nghĩa với cô từ lâu rồi.
Dứt khoát mặc kệ mà bỏ đi.
Khi Tư Mộng Thần thấy anh muốn dùng tiền để đuổi mình thì tức giận đánh rơi tấm thẻ trong tay anh.
“Hừ, đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì. Tôi nói cho anh biết, tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên. Nếu anh có quan hệ với trẻ vị thành niên, dù là tự nguyện hay ép buộc thì anh vẫn sẽ bị kết án. Anh ngồi tù chắc rồi.”
Tất nhiên cô chỉ dọa anh thôi, chắc chắn cô không phải là trẻ vị thành niên. Khi xảy ra chuyện đen đủi như vậy, cô chính là người muốn nhanh chóng ‘chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa thành không’ hơn bất cứ ai khác. Nhưng cô nhìn thấy thái độ của anh mà ngứa mắt nên muốn dạy cho anh một bài học.
Cố Dương giận dữ trợn mắt nhìn cô: “Chuyện này làm ầm ĩ lên, đối với cô sẽ chẳng có lợi gì cả. Hơn nữa cô sẽ không có cơ hội này đâu. Tôi khuyên cô nên cầm tiền rồi rời đi sẽ tốt hơn đấy.”
Trên đường cô đi báo cảnh sát sẽ bị anh chặn lại, anh sẽ không cho phép một vụ bê bối như vậy nổ ra.
Toàn thân anh tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi không dám phản kháng.
Tư Mộng Thần cắn môi dưới. Nhìn vào thương hiệu quần áo của anh, chắc chắn không thể là một nhân vật tép riu được. Coi như cô xui xẻo, cô chỉ mong chuyện này nhanh chóng qua đi.