Hai con chó ngao lao rất nhanh về phía cô.
Mộ Bắc Ngật nhíu mày định bước qua đó liền bị Cố Lan Tâm chặn lại, cô nũng nịu nói, “Bắc Ngật anh không phải vội đâu, bọn chúng được huấn luyện không làm thương người, vả lại em gái em rất thích chó.”
Thích cái rắm ấy! Cố Hồng Quyên đáng chết đến giờ vẫn muốn hãm hại cô!
Cố Tiểu Mạch bị dọa không nói lên lời, cô thậm chí có thể cảm nhận cái miệng hôi thối của hai con chó đang lao về phía cô, hai con chó không vội vàng đến gần mà ung dung đi vòng quanh quan sát cô, dường như đang bàn bạc phân chia con mồi này như thế nào.
Cố Tiểu Mạch nuốt nước bọt, khó khăn nói, “Thịt của tao không ngon đâu, thịt người chua lắm, bọn mày đừng lại đây!”
Tình cảnh trước mắt bỗng trở nên thật đáng yêu, cô gái ngồi trên đất cố gắng thương lượng với hai con chó ngao thậm chí còn hứa sẽ mua bánh kem cho bọn chúng ăn.
Chó nghe không hiểu tiếng người nhưng Mộ Bắc Ngật bỗng có chút buồn cười.
Nhìn thấy tâm tình anh dịu xuống, Cố Lan Tâm trong lòng giật mình, cảm giác bất an càng ngày càng lớn. \Chỉ có điều chó ngao không nhẫn nại được, Lộ vừa mới cho bọn chúng ăn thịt sống, Cố Tiểu Mạch yếu đuối liền trở thành đồ ăn trong mắt chúng, huống hồ ông chủ cũng không cản lại.
Chúng gầm gừ một tiếng, Cố Tiểu Mạch bị dọa vội vàng bịt tai lại, nhắm tịt mắt, nhìn cũng không dám nhìn.
Chó ngao cuối cùng cũng định bắt con mồi, đôi mắt đen ngòm dán lên người Cố Tiểu Mạch, từ từ đến gần.
Đây không còn là một trò đùa nữa rồi, Mộ Bắc Ngật nhận ra hai con chó rất hung dữ, buông Cố Lan Tâm ra định đi cản lại.
Ngay lập tức truyền đến một giọng nói non nớt.
“Aaa, không được làm tổn thương Nấm!” Nám Nám bước cái chân ngắn một mẩu chạy như điên vào trong, cũng không để ý đến Mẫn Tuyên và Dịch Bách người vừa mới mở cửa cho con bé.
Lon ton chạy đến bên cạnh Cố Tiểu Mạch, ôm chặt lấy Cố Tiểu Mạch, ngẩng đầu hung dữ nhìn hai con chó đáng ghét.
Nám Nám? Cố Tiểu Mạch cuối cùng cũng có chút phản ứng, ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn đứa bé trước mặt, “Nám Nám?”
“Nấm ơi đừng sợ,con đến để bảo vệ mẹ!” Nám Nám không sợ chó ngao, con bé nhặt viên gạch lên định đánh vào hai con chó, trong sách viết rồi, lấy gạch ném vào chó, chó sẽ bỏ chạy.
Chỉ tiếc rằng viên gạch này để ném vào hai con chó ngao to đùng chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, có khi còn khiêu khích chọc giận chúng.
Hai con chó bỗng chốc nhe răng trợn mắt lên.
“Nám Nám!” Cố Tiểu Mạch vội vàng ôm lấy Nám Nám, lấy cơ thể cô chặn hai con chó đáng ghét kia.
Hai mẹ con yếu đuối như con sâu vậy.
Mẫn Tuyên thở phào một cái, chỉ nhìn thấy một người đàn ông sải bước đến đó, quát một tiếng, hai con chó oai phong lúc nãy lập tức sợ hãi.
“Đứng dậy!” Anh từ trên cao nhìn Cố Tiểu Mạch đang ôm chặt cô bé ngồi trên mặt đất.
Lúc đối mặt với anh thì nhe nanh múa vuốt thế mà nhìn thấy hai con chó lại sợ hãi như vậy?
Cố Tiểu Mạch tức giận nhìn Mộ Bắc Ngật, trách ai???! Cô cũng muốn đứng lên nhưng chân cô mềm nhũn toàn thân không có chút sức lực nào cả.
Trái ngược lại, Nám Nám đang trong lòng cô lập tức đứng dậy, mở to mắt nhìn chằm chằm Mộ Bắc Ngật, trong ánh mắt hiện rõ sự sùng bái lẫn kính phục, “Oaa, chú thật lợi hại, hai con chó kia đều sợ chú.”
Cô bé tầm ba bốn tuổi còn chưa cao đến chân anh, xinh đẹp đáng yêu chẳng giống người thường chút nào mà giống y hệt búp bê, vẻ ngây thơ lúc chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn người khác thật sự khiến người ta không thể nào chống cự lại được.
Mộ Bắc Ngật cũng không ngoại lệ, không kìm lòng nổi mà sắc mặt dần dịu lại, chỉ có điều giọng nói vẫn lạnh lùng, anh không giỏi nói chuyện với trẻ con, “Đó là chó của chú.”
Một ông chú đẹp trai như thế này sao lại có hai con chó hung dữ như vậy chứ? Đôi mắt Nám Nám sáng lên, đi đến nắm lấy tay anh nghiêng đầu nũng nịu, “Thế chú đừng để chó cắn Nấm có được không ạ?”
Nấm? Nấm là ai?