Mục lục
Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh (full) - Cố Tiểu Mạch - Đọc truyện online
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một câu nói đầy sức hấp dẫn, cứ như bị điện giật khiến cơ thể Cố Tiểu Mạch ngứa ngáy, mặt đỏ ửng, theo bản năng nhảy sang một bên.

Cố Tiểu Mạch tức giận, “Mộ Bắc Ngật! Anh, anh quên mất anh đã có vợ sắp cưới à?”

Mộ Bắc Ngật đứng thẳng người, nhìn thấy cô chỉ vào anh nhắc nhở chuyện vợ sắp cưới, khiến anh cảm thấy có chút không thoải mái, nhanh như vậy đã muốn vạch rõ khoảng cách với anh, bởi vì cô có một người đàn ông hết mực yêu thương cô?

“Nhớ chứ.” Mộ Bắc Ngật sắc mặt khó coi trả lời.

Cố Tiểu Mạch thở phào, lấy tay vỗ trước ngực, định bước ra ngoài, thoát khỏi cái nơi quái quỷ này, từng chỗ trong căn phòng này đều khiến cô không thở nổi…

Lúc đi qua Mộ Bắc Ngật, cánh tay bỗng nhiên bị giữ lại, Mộ Bắc Ngật quay người, từ trên cao nhìn cô, “Không phải muốn vào xem sao, xem xong rồi à?”

“Anh mau buông tôi ra, nếu để người khác nhìn thấy, lại bị hiểu lầm không hóa giải được, tôi không muốn dính dáng gì đến anh!” Cố Tiểu Mạch có chút sợ hãi, chỉ muốn giữ khoảng cách với anh.

Không ngờ sắc mặt của Mộ Bắc Ngật càng tối đi, từng câu từng chữ hỏi lại, “Muốn giữ khoảng cách với tôi? Tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp, cô Cố đã chủ động ôm tôi, sau đó còn trèo lên giường của tôi, lúc Nám Nám bị bắt cóc, khóc lóc cầu cứu tôi, cầu cứu tôi cứu con bé, đúng chứ?”

Anh lên tiếng thuật lại những việc đã trải qua với Cố Tiểu Mạch, cũng vì những điều này mới khiến cô lọt vào mắt anh, bắt đầu chú ý đến cô.

Cố Tiểu Mạch muốn vùng ra, “Tôi mới không thèm quyến rũ anh, Mộ Bắc Ngật, anh đừng nghĩ nhiều nữa! Tôi sẽ không thích anh đâu!”

“Nói như thế này nghĩa là cô đã thích người đàn ông khác rồi?” Mộ Bắc Ngật lạng lùng hỏi, khuôn mặt lạnh lẽo từng giây từng phút đều có thể ăn tươi nuốt sống Cố Tiểu Mạch, anh lại nghĩ đến cảnh tượng chiều hôm qua…

Cố Tiểu Mạch thấy anh thật khó hiểu, cô không hiểu cũng không muốn hiểu những lời anh nói, cô chỉ biết, lúc này bị anh giữ lại ở trong phòng nghỉ, người ở ngoài không vào được, cô cũng không ra được.

Cổ tay bị anh nắm chặt, ửng đỏ, đau rát, Cố Tiểu Mạch nhất thời lên cơn giận, phẫn nộ nói, “Dù sao cũng không phải anh là được rồi!”

“Vậy cô nói xem, mục đích hôm nay cô đến gặp tôi?” Mộ Bắc Ngật nghe thấy câu này trong lòng không biết là tức giận hay phẫn nộ, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú tối sầm, tay không hề có ý định buông ra, không để cô cảm thấy đau nhưng cũng không để cô thoát ra được.

“Tôi đến tìm anh để trả lại anh đống tiền rách của anh đó! Còn nữa, tôi muốn Tổng giám đốc đổi người, tôi không thích hợp để thiết kế váy cưới cho Cố Lan Tâm, để không làm lãng phí thời gian và sức lực của Tổng giám đốc Mộ với Cố Lan Tâm, Tổng giám đốc Mộ đổi người khác tốt hơn đi!” Cố Tiểu Mạch bla bla một hồi, dùng hai chữ tiền rách để diss lại hôm qua anh nói tiền của cô là tiền bẩn thỉu!

Cô vừa nói mắt vừa ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, chán nản đến phẫn nộ nhìn anh, giọng nói cũng êm ái dần.

Với bốn năm trước…

Mộ Bắc Ngật nhanh chóng ép cái suy nghĩ đó xuống, cô không phải cô gái bốn năm trước! Sắc mặt anh bỗng chốc lạnh đi, “Muốn đổi người? Mộ thị đã trả tiền đặt cọc, nếu hủy hợp đồng, cô bồi thưởng nổi không?”

Cố Tiểu Mạch nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, trên đầu truyền đến áp lực khiến cô không thở nổi, “Tôi đồng ý bồi thường!”

Cô bây giờ chỉ muốn rời đi, chạy trốn khỏi tên ác quỷ này, cho dù là tiền mượn của anh Nam, cô cũng muốn rời đi.

Mộ Bắc Ngật thật sự nổi giận.

Cô muốn tránh xa anh như vậy sao?

Ở bên cạnh người đàn ông kia?

Khuôn mặt lạnh lùng bất giác lộ ra vài phần chế giễu, lập tức kéo cả người cô, ép cô vào sát tường, đôi chân thon dài kẹp chặt, không cho Cố Tiểu Mạch có đường thoát thân.

“Cố Tiểu Mạch, viện phí 40 triệu cô còn chê đắt, cô bồi thường được gấp đôi tiền vi phạm hợp đồng sao? Sao nào? Có người cho cô tiền rồi sao, muốn sớm kết thúc như vậy sao?” Hiếm khi Mộ Bắc Ngật không kìm chế được cảm xúc, nổi giận đùng đùng.

Cố Tiểu Mạch liên tục vùng vẫy, cứ như con quay vậy, Mộ Bắc Ngật bực mình, hai tay kéo cánh tay của Cố Tiểu Mạch, ép lên tường, Cố Tiểu Mạch hoàn toàn không động đậy được nữa.

Cái kiểu cứng rắn kịch liệt này khiến Cố Tiểu Mạch có chút sợ hãi, bốn năm trước cô bị người đàn ông bá đạo đó chiếm đoạt, bây giờ trước mắt lại là một người đàn ông cực kỳ đáng sợ.

Cố Tiểu Mạch bị dọa đến mức rơi nước mắt, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, trong lòng tủi thân muốn nổ tung!

Nhưng cô đã sớm không còn yếu đuối như năm đó nữa, mặc dù dáng vẻ vô cùng đáng thương nhưng vẫn rất mạnh mồm mạnh miệng, “Mộ Bắc Ngật, nếu anh muốn làm nhục tôi thì cứ làm nhục đi, dù sao Cố Lan Tâm ở trước mặt anh cũng không nói gì tốt đẹp về tôi, tôi cũng không quan tâm, tôi lẽ ra không nên xuất hiện trước mặt các người, tôi có tiền trả anh, tiền bồi thường hợp đồng cũng không thành vấn đề, anh vẫn nên đổi người đi thì hơn.”

Mộ Bắc Ngật nheo mắt đầy nguy hiểm, cười lạnh một tiếng.

“Tôi không đồng ý, bồi thường hợp đồng cũng không có tác dụng gì.” Cố Tiểu Mạch sững sờ, sau đó càng giận dữ nhìn thẳng mặt Mộ Bắc Ngật chửi, “Anh, khốn nạn!”

“Công ty bên Anh đã ký hợp đồng với Mộ thị, cô là một nhà thiết kế, nên nghe theo sự sắp xếp của công ty, trước hết, công ty không thể vì yêu cầu của mình cô mà hủy hợp đồng với Mộ thị, không phải không đền bù nổi, mà là không đến mức vì cô chịu tổn thất lớn như vậy.”

“Công ty tôi sẽ đổi người mới.” Cố Tiểu Mạch còn sót lại chút lý trí đàm phán với Mộ Bắc Ngật.

“Tôi không đồng ý thì sẽ không đổi được!” Mộ Bắc Ngật khí thế mạnh mẽ nói, không hề cho Cố Tiểu Mạch cơ hội từ chối.

Cố Tiểu Mạch cạn lời, sao anh có thể bá đạo như vậy?

Cô tức muốn bỏ đi nhưng cánh tay bị anh giữ chặt, chân cũng bị anh kẹp lại.

Cố Tiểu Mạch ngẩng lên cắn một phát thật mạnh vào cằm Mộ Bắc Ngật, bàn răng sắc nhọn không chút nể nang, đôi mắt cũng lạnh đi, như thể đang uy hiếp anh, nếu còn không buông ra, cô sẽ cắn cho chảy máu.

Dáng vẻ này, tựa như muốn nói: Tôi cực kỳ hung dữ!

Nhưng Mộ Bắc Ngật hình như không cảm nhận được đau là như thế nào, miệng còn nhếch lên cười, cô không biết cái dáng vẻ này của cô, vô cùng đáng yêu!

Cố Tiểu Mạch tức giận cắn chảy máu.

Mộ Bắc Ngật lúc này mới từ từ buông cô ra, Cố Tiểu Mạch vừa được thả ra, nhanh chóng chạy khỏi Mộ Bắc Ngật, tránh càng xa càng tốt, “Mộ Bắc Ngật, anh biết tôi và Cố Lan Tâm không ưa gì nhau, anh không sợ tôi sẽ trả thù cô ta sao, làm hại vợ sắp cưới của anh, tôi nói rõ cho anh nghe, tôi sẽ không chịu khuất phục trước Cố Lan Tâm đâu, anh có thể đổi người khác.”

“Như thế thì đã sao? Bây giờ tôi nhìn trúng cô, cô phải thiết kế cho Cố Lan Tâm đến khi nào cô ấy hài lòng mới được rời đi, nếu không, cô không những phải bồi thường tiền hủy hợp đồng, mà còn có thể rơi vào tình cảnh mất việc, nếu như vậy, tiền phẫu thuật cho Nám Nám, tiền học phí, nguồn kinh tế của cô ở đâu ra.” Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch, tóm lấy điểm yếu của cô đe dọa.

Nám Nám?

Vừa nghe thấy tên Nám Nám, Cố Tiểu Mạch lập tức im lặng, nhíu mày, cô làm sao có thể vì sự tùy thích của mình mà để Nám Nám chịu khổ chứ!

Một lúc lâu sau, Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu, mắt không chớp nhìn Mộ Bắc Ngật, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường, “Anh nói thật sao? Chỉ cần tôi thiết kế váy cưới cho Cố Lan Tâm xong thì có thể rời đi?”

“Ngoài ra Mộ thị sẽ thưởng thêm tiền, chí ít có thể giải quyết chuyện tiền học phí của Nám Nám mà vẫn còn dư dả.” Mộ Bắc Ngật tóm lấy điểm yếu của Cố Tiểu Mạch, câu nào cũng nhắc đến Nám Nám.

Cố Tiểu Mạch quả nhiên đồng ý, cô cắn chặt răng, cảm thấy trong miệng có mùi tanh của máu, ngẩng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, trên cằm quả nhiên có vết máu.

Hừ, đáng đời, ai bảo anh không buông cô ra, không thể trách cô hung dữ được! Cố Tiểu Mạch thầm nghĩ trong lòng, môi mím chặt, “Được, tôi thiết kế váy cưới cho Cố Lan Tâm là được rồi!”

“Được.” Khuôn mặt Mộ Bắc Ngật thoáng vui mừng, giọng nói trầm trầm lẫn êm tai.

Đi ra khỏi phòng nghỉ, Cố Tiểu Mạch nhìn cặp trên sofa, bước nhanh đến đó, lấy 40 triệu từ trong cặp ra, đưa cho Mộ Bắc Ngật, “Đây là tiền viện phí, trả lại anh.”

“Không cần…”

Mộ Bắc Ngật còn chưa nói xong đã bị Cố Tiểu Mạch ngắt lời, “Tôi khuông muốn nợ anh.”

Không muốn nợ anh? Vậy muốn nợ ai, Nam Thần An sao?

Cố Tiểu Mạch không dám tiếp xúc với Mộ Bắc Ngật nữa, để tiền lên bàn làm việc của Mộ Bắc Ngật, quay người bỏ đi.

Lúc đi ra khỏi tòa nhà Mộ thị, Cố Tiểu Mạch giậm chân xuống đất, bàn tay vo thành nắm đấm, “Thôi kệ đi, Cố Tiểu Mạch, nhịn một chút thôi để gió yên sóng lặng, không phải chỉ là thiết kế váy cưới thôi sao, chỉ cần Cố Lan Tâm hài lòng, có thể rời đi rồi!”

Dịch Bách bước đến phòng làm việc, nhìn thấy vết thương ở cằm của Mộ Bắc Ngật, bước chân khựng lại, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mộ Bắc Ngật hỏi, “Làm sao?”

“Sếp, cô Cố đang đợi anh để đi ăn.”

“Cô ấy đang ở đâu?”

“Dưới sảnh.”

Nghe thấy câu trả lời của Dịch Bách, Mộ Bắc Ngật bất giác nhíu mày, Cố Tiểu Mạch vừa mới đi xuống, liệu có chạm mặt nhau không?

Mộ Bắc Ngật đứng lên đi ra ngoài, Dịch Bách nhìn chằm chằm, sau đó mạnh dạn lên tiếng cản anh lại, “Sếp…”

“Làm sao?” Mộ Bắc Ngật không giữ được bình tĩnh, phiền muộn hỏi.

Dịch Bách đưa tay chỉ lên cằm của mình, ra hiệu cho Mộ Bắc Ngật, “Sếp, cằm của anh, bị chảy máu rồi…”

Mộ Bắc Ngật đưa tay lên sờ, lúc này mới thấy hơi hơi đau, anh hơi nhíu mày, nhìn cái gương bên cạnh, trên cằm quả nhiên có một vết cắn cực kỳ rõ ràng.

Hàm răng sắc nhọn của Cố Tiểu Mạch cắn thật dã man, để lại vết máu bầm, nhìn vết cắn trông cực kỳ ám muội mập mờ.

Mộ Bắc Ngật hớn hở trong lòng, Dịch Bách tức thời sờ túi áo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK