Chương 19: Lý trí trở lại
Cổ Tiểu Mạch cả người run lên, nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía cô, bắp tay vẫn còn lưu lại vết cắn của cô, cô sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt có chút run rẩy, “Ông muốn làm gì?”
“Đã không nghe lời như thế này, chi bằng để tạo dạy dỗ lại mày!”.
Nói xong, người đàn ông liền đưa tay ôm lấy Cố Tiểu Mạch, cô từ trước đến nay không hề thích chuyện nam nữ này, cũng có thể vì ám ảnh từ bốn năm trước, không bao giờ đến gần đàn ông.
Lúc này người đàn ông ôm chặt lấy cô, Cố Tiểu Mạch phản ứng kịch liệt, “Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!”
Nước mắt một lần nữa rơi ra, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô, mờ mờ ảo ảo nhìn thấy người đàn ông đang cố gắng rút đầu kim trên tay Nám Nám ra, cô dùng hết sức lực cùng vẫy, “Nám Nám, Nám Nám!”
Mộ Bắc Ngật chỉ còn cách phòng bệnh vài bước liên nghe thấy tiếng hét của Cổ Tiểu Mạch, sắc mặt vốn lạnh lùng ngay lập tức. u ám, anh đi thật nhanh đến phòng bệnh, Dịch Bách cũng không dám chậm chạp, bám gót theo sau.
Bỗng nhiên cửa phòng bệnh bị mở ra, Mộ Bắc Ngật nhìn thấy bên trong một cảnh bừa bãi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng khiến người khác sợ hãi.
Tiếng động này đã khiến hai người đàn ông khựng lại, khuôn mặt đẫm nước mắt của Cố Tiểu Mạch nhìn về phía Mộ Bắc Ngật đang đứng ở cửa phòng, hét thật to, Mộ Bắc Ngật, nhanh cứu Nám Nám, cứu Nám Nám!”
Mộ Bắc Ngật sải bước về phía trước, mặt đen như đít nồi, giơ tay ấn lên vai người đàn ông ở bên cạnh Cổ Tiểu Mạch, dùng hết sức lực kéo hẳn ra sau đó quật ngã xuống nền nhà.
Dịch Bách cũng rất nhanh đi đến chỗ người đàn ông còn lại, đánh cho hắn ta một trận.
Cố Tiểu Mạch khóc nức nở lao như điên về phía Nam Nám, nhìn đầu kim đang truyền máu bị rút ra, máu trên bắp tay mũm mĩm của Nám Nam đang chảy ra, cô đã từng xử lý những chuyện cấp bách này vì vậy nhanh chóng lấy bằng gạt ở trên bàn quận cho Nám Nám.
Mộ Bắc Ngật từ trên cao nhìn người đàn ông vừa bị anh quật ngã, sắc mặt lạnh lẽo, “Ai đã phải bọn mày đến?”
Người đàn ông nằm dưới đất tiếp tục nhận được chỉ thị qua tai nghe, hắn “Ha ha” một tiếng, chậm chạp đưa tay lên chỉ vào Cổ Tiểu Mạch, “Cố Tiểu Mạch, mày đã quên tao rồi sao, lúc ở Anh mày quyến rũ tao sao đó phủi mông bỏ đi, lẽ nào không phải mày sao?”.
Cố Tiểu Mạch xử lý vết thương cho Nám Nám xong liền nghe thấy câu này, cô lập tức quay người lại, vẻ mặt sửng sốt lập tức bác bỏ, “Rốt cuộc là ai đã phải ông đến đây, tôi chưa từng gặp ông!”
“Ở hơ, tận hưởng một đêm với tao bây giờ lại trở mặt không nhận sao?” Người đàn ông mặt không đổi sắc nói.
Câu nói này chẳng khác gì đang làm nhục Cổ Tiểu Mạch, Cổ Tiểu Mạch mắt ửng đỏ, cơ thể run cầm cập.
Mộ Bắc Ngất nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, cơ thể cô vẫn đang run cầm cập càng kích thích cơn thịnh nộ trong lòng Mộ Bắc Ngật, lạnh lùng nói, “Đưa chúng đến đồn cảnh sát, tra hỏi nghiêm khắc!”
“Vâng thưa Sếp, em biết rồi ạ”.
Viện trưởng đã biết mọi chuyện xảy ra, vội vàng đưa người đến.
Phòng bệnh vip của bệnh viện vậy mà lại để xảy ra chuyện như này, lúc viện trưởng nhìn thấy Mộ Bắc Ngật – thể lực có tiếng của Kinh Đô, tim đập loạn một nhịp, “Tổng giám đốc Mộ, chúng tôi sẽ điều tra kỹ hai người kia rốt cuộc đi vào kiểu gì”
“Phòng bệnh vip mà đến một y tá cũng không có sao?” Sắc mặt Mộ Bắc Ngật không hề dịu đi, lạnh lùng hỏi.
Cô y tá bị gọi đi thay thuốc cũng vội vàng chạy đến, nhìn thấy tình cảnh này sợ hãi đến nỗi giọng nói có chút run rẩy, “Cô Cố gọi tôi đến trông nhưng có ca cấp cứu thế nên tôi đã rời đi, xin lỗi, là do tôi thiếu trách nhiệm!”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nhìn tất cả, ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, y tá lại không hề nghe thấy chút động tĩnh nào, thật là hoang đường.
“Bệnh viện tốt nhất hãy xử lý nghiêm chuyện này nếu không tôi sẽ không bỏ qua! Ngày mai cho y tá đến trông coi nghiêm ngặt bệnh nhân trong phòng bệnh này.” Mộ Bắc Ngật lạnh mặt cảnh cáo.
Viện trưởng vội vàng đáp, “Lần này thật sự là bệnh viện đã không làm hết chức trách của mình”.
Lần trước cũng có chuyện ở bệnh viện lần này vẫn vậy, Mộ Bắc Ngật quyết định đưa hai người đàn ông đến đồn cảnh sát vì nghĩ đến chúng có thể là đồng bọn của bọn bắt cóc kia, nếu không tại sao lại gây án ở cùng một nơi?
Đợi bảo vệ lỗi người đàn ông đi, viện trưởng rời đi, Cố Tiểu Mạch hoàn toàn không chịu được nữa, cơ thể như thể bị rút hết sức lực, thẫn thờ ngồi xuống, nước mắt vẫn lơ lửng ở hốc mắt.
Cảnh tượng vừa rồi vẫn cứ rõ mồn một hiện ra trước mắt, bất luận là cảnh tượng người đàn ông làm hại Nám Nam hay lao đến ôm chặt cô đều khiến cô sợ hãi vô cùng.
Mộ Bắc Ngật ở lại phòng bệnh, nhìn thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của Cố Tiểu Mạch, bất giác tiến về phía trước, nhẹ nhàng an ủi, “Mọi chuyện đã qua rồi.”
“Rốt cuộc là ai mà lại làm như vậy?” Cố Tiểu Mạch lẩm bẩm, sắc mặt u ám.
“Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, cô không sao chứ?” Mộ Bắc Ngật lặng lẽ quan sát phản ứng của Cố Tiểu Mạch, hai ngày nay anh luôn không kìm lòng nổi mà quan tâm người phụ nữ đang ở trước mặt, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng Cố Tiểu Mạch.
Hành động của người đàn ông kia vẫn khiến Cố Tiểu Mạch canh cánh trong lòng nhưng lúc này Mộ Bắc Ngật đang đứng trước mặt cô thậm chí mở lời an ủi cô, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, có điều cô lại không có chút cảm giác khác thường nào cả, cô vô thức ngước lên nhìn Mộ Bắc Ngật, mắt toàn là tia máu đỏ, một lần nữa mở lời cảm ơn, “Thật sự…cảm ơn anh!”
Bên kia Cổ Lan Tâm thận trọng quan sát động tĩnh trong phòng bệnh, từ cái tai nghe của người đàn ông kia nghe thấy cuộc đối thoại, Mộ Bắc Ngật không chút do dự mà bảo vệ người phụ nữ mới quen vài ngày, lúc nhìn thấy bảo vệ đưa người đàn ông đi, Cố Lan Tâm cởi bỏ bộ mặt thùy mị điềm đạm đi, bỗng chốc nắm chặt tai nghe trong tay, cắn chặt răng nhìn về phía xa.
Bắc Ngật, Bắc Ngật lại quan tâm cô như vậy!
Cô ta cho tai nghe vào túi, nhấc giỏ hoa quả dưới đất lên, thay đổi sắc mặt liền bước về phía phòng bệnh.
Cố Tiểu Mạch vẫn đang khóc thút thít, Mộ Bắc Ngật đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, bầu không khí vừa mới dịu đi liền nghe thấy cửa phòng bệnh truyền đến tiếng giỏ hoa quả rơi xuống đất.
Cố Lan Tâm một lần nữa hồn bay phách lạc nhìn cảnh tượng trước mặt mình, trong mắt toàn là đau thương, Mộ Bắc Ngật phản ứng lại, lúc nhìn thấy Cố Lan Tâm lãnh đạm rút tay về.
“Bắc Ngật, hóa ra anh quan tâm em gái em như vậy, chị gái như em hình như đã không làm tròn trách nhiệm của mình rồi” Cố Lan Tâm sắc mặt thay đổi, châm biếm giễu cợt.
Cố Tiểu Mạch nhìn thấy Cố Lan Tâm xuất hiện ở trước mặt, mệt mỏi nhắm mắt lại, cô không thể khoan nhượng cho mình nữa, bỗng mở lời, “Cổ Lan Tâm, ở đây không hoan nghênh cô, cô cũng không cần giả tình giả nghĩa đến đây thăm chúng tôi, cô đến để tìm anh ta chứ gì, Tổng giám đốc Mộ, cảm ơn sự quan tâm của anh dành cho tôi và Nám Nám, Tổng giám đốc Mộ bây giờ hãy đưa vợ sắp cưới của anh đi đi” Cô mặt không đổi sắc nói.
Cảm giác muốn quan tâm trong lòng Mộ Bắc Ngật trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, ánh mắt trầm lặng nhìn Cố Tiểu Mạch, Cố Lan Tâm không can tầm nhìn Mộ Bắc Ngật đem toàn bộ ánh mắt của mình dành cho Cố Tiểu Mạch mà lại không chú ý đến người vợ sắp cưới là cô ta.
Cô ta đi về phía trước, ôm lấy cánh tay Mộ Bắc Ngật, nhìn Cố Tiểu Mạch nói, “Em gái, nếu em cần giúp đỡ cứ việc tìm người chị này này, Bắc Ngật là anh rể của em, tại sao em nhất định phải u mê không tỉnh ngộ hả, em như vậy khiến người chị này để mặt đi đâu đây, Bắc Ngật, em nói đúng không?
“Hai người đàn ông vừa nãy tôi sẽ điều tra rõ ràng” Câu nói này không phải nói với Cố Lan Tâm mà là nói với Cố Tiểu Mạch.
“Không cần Tổng giám đốc Mộ bận tâm nữa đâu” Cổ Tiểu Mạch nhìn thấy Cố Lan Tâm đang cố tỏ vẻ trong lòng lại càng chán ghét, Mộ Bắc Ngật giúp cô hai lần thế nên cô quyết định nhịn một lúc, không nói gì cô ta.
Còn Cố Lan Tâm nghe thấy câu nói vừa nãy của Mộ Bắc Ngật, sắc mặt bỗng chốc cứng ngắt, nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, nước mắt rơi lã chã, “Bắc Ngật, anh nói gì vậy? Vợ sắp cưới của anh là em, em biết anh chắc chắn không phải có gì đó với nó..”
Cố Lan Tâm lời đã đến miệng nhưng vẫn không thể nói ra, ngón tay dần dần buông xuống, tuyệt vọng quay người chạy đi, vô cùng đau lòng.
Cố Tiểu Mạch có ghét Cố Lan Tâm như thế nào đi nữa thời khắc này lại cảm thấy Mộ Bắc Ngật thật sự vô tình, “Cô ta là vợ sắp cưới của anh, anh không phải nên đuổi theo sao? Tổng giám đốc Mộ, tôi không phải người không tim không phổi như anh, càng không có hứng thú chen vào cuộc sống của người khác, nói như thế này anh đã hiểu rồi chứ?”
Trong lòng Mộ Bắc Ngật có chút buồn bực, tràn đầy phiền muộn, nhìn Cố Tiểu Mạch không chút do dự đẩy anh ra còn bảo anh. đuổi theo Cổ Lan Tâm, trong lòng lại càng khó chịu nhưng anh không hề thể hiện ra ngoài mà lạnh lùng quay người rời đi.
Cố Tiểu Mạch nhìn bóng dáng Mộ Bắc Ngật rời đi, chỉ có thể cất giấu đi tất cả những cảm động trong lòng, gọi bác sĩ đến truyền máu cho Nám Nám.
Bác sĩ chuẩn bị đầu kim, mùi của nước khử trùng khiến Nám Nám nhíu mày nhíu mũi, đôi mắt đang nhắm chặt bỗng mở to tròn. xoe, nhìn thấy ống kim to đùng liền cầu xin mami, “Nấm ơi, mau cứu Nám Nám”
Cố Tiểu Mạch nghe thấy liền quay người lại, vừa nhìn thấy Nám Nam tỉnh lại cô liền ôm mặt, vội vàng đi đến bên Nám Nám, “Nám Nám, con tỉnh rồi? Có còn chỗ nào không thoải mái không, nói cho mami.”
“Nấm ơi, Nám Nám không muốn tiêm đầu, mẹ mau bảo chú bác sĩ dừng lại đi.” Nám Nam đã tiêm không ít lần rồi nhưng mỗi lần tiêm vẫn sợ đến phát khóc.
Bác sĩ nhìn đứa bé trước mặt khuôn mặt trắng bệch nhưng đôi mắt sáng long lanh, bất giác ẩn đường giãn ra, “Bé con đáng yêu như thiên thần thể này làm sao lại sợ tiêm chứ?”
Nám Nám nghẹn ngào, tràn đầy nước mắt cầu cứu Nấm.
Cổ Tiểu Mạch mặc dù đau lòng nhưng chỉ có thể khuyên bảo Nám Nám, “Nám Nám, nghe lời chú bác sĩ truyền xong chai nước này sẽ không sao nữa, được không nào?”
Nám Nám từ trước đến nay đều nghe lời Cố Tiểu Mạch vì con bé biết nó sẽ không chạy được, đành đưa tay đến trước mặt bác sĩ, giọng nói đáng yêu vô cùng, “Chú bác sĩ, nhẹ nhẹ tiêm cho Nám Nám nhé” (^_^)
Tiêm làm sao có thể không đau chứ? Nám Nám cố gắng không khóc, đợi treo túi máu lên truyền lại, bác sĩ dặn dò vài câu liền rời đi.