• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Camera ghi lại rõ nét cảnh Văn Hành rơi lệ.

Sau một hồi kinh ngạc, trợ lí đạo diễn và cameraman đều cảm thấy mình sắp lời to rồi!

Trong những tác phẩm điện ảnh của Văn thần ngày trước, những cảnh khóc vốn được tôn sùng là kiệt tác kinh điển, thậm chí còn trở thành một đoạn ngắn bắt buộc trong sách giáo khoa trường Điện ảnh X. Nước mắt Văn Hành không khiến người ta cảm thấy yếu đuối, mà tạo cảm giác như điêu khắc bị vụn nát, cực đẹp, cực thảm thiết, có sức lay động vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng nhiều năm qua, bên ngoài ống kính, Văn Hành chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc như vậy.

Lúc này, khi nhớ lại những chi tiết tương tác giữa mình và Cố Thanh, anh lại bật khóc.

—— Đây là gì? Đây chính là tình yêu!!

Biểu cảm Văn Hành bây giờ phức tạp đến mức có thể phân tích thành một bài review dài cỡ chục nghìn chữ.

Cố Thanh là người duy nhất trong phòng biết chuyện, cô bấm bụng nhịn cười, đưa khăn giấy cho anh, thở dài nói: “Lau đi.”

“…” Văn Hành nhận giấy, nhíu mày: “Tôi cũng không muốn như vậy.”

Trợ lí đạo diễn hết sức thấu hiểu, điên cuồng gật đầu: “Chúng tôi hiểu mà! Văn thần!”

Xưa nay ẩn nhẫn không nói, song chung quy vẫn khó kìm lòng nổi! A a a cô hận không thể gửi ngay tài liệu thực tế cho đội hậu kì, để tất cả mọi người cùng hét chung!

Cố Thanh suýt cười ra tiếng, hiểu hiểu, hiểu liền!

—— Anh ta không muốn khóc, nhưng anh ta đau!

Nhưng chưa kịp kiểm soát biểu cảm, bả vai cô bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy. Vừa ngẩng đầu, cô liền bắt gặp con ngươi đen láy trong veo của Văn Hành. Hồ nước sâu thẳm phẳng lặng trở lại, đã không còn nước mắt.

“Còn em thì sao?” Văn Hành hỏi: “Bà xã.”

Tên đàn ông chó quăng ngược “chi tiết nhỏ cảm động” về cho Cố Thanh, nhưng chỉ một câu “bà xã” đã khiến cô xỉu ngang.

Trợ lí đạo diễn suýt đá gãy chân anh cameraman bên cạnh: Á á á á!

—— Chính tai nghe thấy Văn thần gọi bà xã! Soft ghê luôn ý trời!

Cố Thanh không nén nổi sự kinh ngạc trong mắt, hỏi hệ thống: “Có phải không còn bug nên anh ta kệ mặc sự đời luôn rồi không??”

Hệ thống không trả lời được, nó sớm đã quắn quéo đến bất tỉnh: “A a a á á á á!”

“…” Cố Thanh không gọi được hệ thống, nhưng cô cũng có biện pháp ứng phó.

Diễn xuất trước ống kính? Ai sợ ai.

Cô lập tức bày ra vẻ mặt rưng rưng chực khóc, trong nháy mắt, đuôi mắt đỏ hoe: “Đúng vậy, đó cũng là chi tiết khiến em cảm động nhất, nhìn anh khóc mà em cũng muốn khóc theo.”

Trợ lí đạo diễn: Đau lòng quá! Muốn lau nước mắt cho chị gái!

Văn Hành rủ mi, trông thấy đuôi mắt Cố Thanh ngập tràn hơi nước, cặp mắt đào hoa mờ mịt, nhất thời có chút hốt hoảng. Qua hai giây lấy lại tinh thần, anh biết người phụ nữ này chỉ đang lừa gạt mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Bên tai Văn Hành: “Kết thúc đếm ngược, cơn đau 06, 07 đã được giải trừ.”.

Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Bên tai Cố Thanh: “Yêu thương 06, 07 đã giảm đau thành công! Khen thưởng thăng cấp [Tạo hình dương gian] thành [Tạo hình tuyệt mĩ]~”

Nhưng trên mặt bọn họ không mảy may để lộ chút gì, điềm nhiên cùng dời mắt đi.

Cuối cùng, ngoại trừ Văn Hành và Cố Thanh, không một ai biết rốt cuộc hai người bọn họ cảm động cái gì, nhưng nó đã tạo ra một bầu không khí cảm động nhất trong bốn nhóm khách mời.

Trợ lí đạo diễn và đội quay phim hài lòng kết thúc hậu kì, sau đó lên xe ekip chương trình, theo chân hai người đến buổi chụp bìa tạp chí.

Studio nằm ở ngoại ô thành phố.

Fans Văn Hành đã biết trước thông tin về lịch trình làm việc, rình chờ bên ngoài từ rất sớm. Xe bảo mẫu vừa tới, tiếng thét gào lập tức vang lên.

“A a a anh Văn!”

“Hôm nay chụp hình thuận lợi nha anh!”

Độ hot của siêu sao không cần phải nghi ngờ. Song điều làm Cố Thanh kinh ngạc hơn cả chính là, trong đám người cũng có vài cô gái ra sức vẫy tay về phía cô, tuy rằng một số đang cầm biểu ngữ “vợ chồng Văn Thanh”, nhưng trên mặt bọn họ thực sự tràn đầy niềm yêu thích và ủng hộ cô.

Lâu chưa thấy fans của mình, mặc dù không nhiều, Cố Thanh cũng có cảm giác bừng cháy đã lâu không gặp.

Cô ngước mặt, nhìn bọn họ nở nụ cười. Phảng phất như đang nói, nhìn chị đê.

Mấy cô gái kia sửng sốt, tiếp đó phun ra những tiếng thét cao vượt mức cho phép.

—— Á á á á cứu mạng! Chị gái dùng khuôn mặt giết người kìa!

—— Hu hu hu người thật còn đẹp hơn trên ti vi! Xịn thật sự!

Ảnh chụp hiện trường được tung lên mạng, vốn đang trong thời gian “bốn định luật của hạnh phúc” gây sốt, “tin Văn Hành Cố Thanh chụp hình mới nhất” nhanh chóng được vài blogger chuyển tiếp, thu hút một lượng lớn cư dân mạng:

[Hôm nay anh tui vẫn đẹp quá đi mất!]

[Cố Thanh đẹp vãi đm]

[A a a a couple của tui hợp tác kinh doanh nè!]

[Hằng Tinh chỉ ngóng anh nhà, hi vọng ai đó bớt giữ chân lại chút]

[Thím trên nghe cay cú thế nhờ, Cố Thanh trông thế mà kêu giữ chân á? Tôi cũng muốn giữ chân như vậy]

[Chụp tạp chí đâu phải chỉ nhìn mỗi mặt không? Chẳng có thần thái điện ảnh gì cả, cho dù có là thầy Từ cũng không độ nổi]

Thầy Từ, Từ Tử Lăng, nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong nước, đã hợp tác với rất nhiều tạp chí và các thương hiệu cao cấp hàng đầu, địa vị trong ngành cực cao. Trước đó, bởi tự tay chụp cho Văn Hành hai tấm bìa thần sầu, Từ Tử Lăng được fandom Hằng Tinh tôn lên thành thầy Từ.

Lần này chụp “VOL” hai người, không chỉ có anh Văn mà còn có cả vợ ảnh, Từ Tử Lăng đã sớm chuẩn bị tâm lí từ trước. Bản thân cậu ta cũng có giao thiệp với giới nhà giàu, vì vậy nhận được không ít ảnh cũ của Cố Thanh từ những “cư dân mạng nhiệt tình”.

Nhìn những chiếc ảnh tay chữ V, chu môi chu mỏ kia, Từ Tử Lăng sầu đau sầu đớn, lo sợ tạo hình bản thiết kế đầu tiên ra mắt sẽ đâm thẳng xuống lòng đất.

Bởi thế cậu ta làm ra một phiên bản thiết kế tạo hình cứng ngắc, câu nệ, vốn định là cái này, nhưng không biết từ giây phút nào, cậu ta bỗng nảy ý tưởng, nghĩ ra một phiên bản chủ đề xịn sò khác.

—— “Cộng sinh”, ỷ lại vào nhau, cùng tồn vong.

Kéo căng sự sống và cái chết, xâm lược và bị xâm lược, thâm tình và ngụy thâm tình.

Trong studio chụp ảnh, sau khi nghe Từ Tử Lăng nói xong concept, Cố Thanh yêu luôn, rất phù hợp với cô.

Cô phấn khởi, chân thành khen: “Thầy Từ đỉnh thật đấy!”

Từ Tử Lăng không ngờ tính tình cô tốt như vậy, thái độ làm việc nghiêm túc, người cũng thật sự đẹp, Từ Tử Lăng nhất thời bị hấp dẫn: “Không có gì, không có gì, cô thích là được!”

Hoàn toàn quên mất việc mình đang lo lắng Cố Thanh không thể hiện được khí chất.

Văn Hành im lặng nhìn bọn họ nói chuyện vui vẻ.

Từ Tử Lăng mất một lúc lâu mới nhớ đến anh Văn của mình, vội vàng nói: “Anh thấy được không? Oke thì chúng ta chụp luôn mẫu này xem thử.”

Văn Hành không rõ ý vị liếc nhìn Cố Thanh, gật đầu: “Được.”

Trong studio bật nhạc nhẹ giúp các nghệ sĩ dễ vào trạng thái. Máy tạo sương lắp đặt sẵn sàng, bắt đầu phun sương trắng. Nhân viên công tác đi lại tới lui, di chuyển cây khô, lưới võng dàn cảnh.

Trang phục tạo hình cũng rất thú vị, thậm chí có thể nói là khá táo bạo. Trang phục của Cố Thanh là một chiếc váy gạc dài màu trắng, từ xương quai xanh xuống đến thắt lưng gần như openwork[1], sau đó được cột lại bằng những sợi đai mảnh chồng lên nhau, muốn lộ không lộ.

[1] Openwork: là một thuật ngữ trong lịch sử nghệ thuật, kiến ​​trúc và các lĩnh vực liên quan cho bất kỳ kỹ thuật nào tạo ra trang trí bằng cách tạo ra các lỗ, khuyên hoặc các khoảng trống xuyên qua một vật liệu rắn như kim loại, gỗ, đá, gốm, vải, da hoặc ngà voi.

Lúc ra khỏi phòng thay đồ, cô thậm chí nghe được tiếng hít không khí xung quanh.

Từ Tử Lăng nhìn ngây ngẩn, không ngờ Cố Thanh hoàn toàn có thể chinh phục được bộ váy này, khí chất không hề tầm thường[2], lười biếng ngồi trước gương mặc cho chuyên gia trang điểm biến hóa cũng khiến cả phim trường vô thức bị cô hấp dẫn.

[2] Gốc là từ kitsch: là một thuật ngữ được áp dụng cho nghệ thuật và thiết kế được coi là bắt chước ngây thơ, vô cớ hoặc có hương vị tầm thường. Từ “kitsch” xuất hiện ở Munich vào khoảng những năm 1860-1870, có nguồn gốc từ tiếng Đức “kitschen” có nghĩa là thu gom đồ phế thải ngoài đường, bán lại những vật cũ. Kitsch cũng có nghĩa là chợ trời, nơi bán những vật tái chế, được hiểu là ám chỉ sản phẩm có chất lượng tồi, rẻ tiền, sáo rỗng không có tâm hồn.

Tình hình cứ vậy mãi đến khi Văn Hành ra ngoài mới có chuyển biến.

Tương ứng với chủ đề “cộng sinh”, Văn Hành mặc một chiếc áo dệt sợi màu đen cùng một chiếc quần tây ống rộng. Kiểu trang phục này diện lên cơ thể đàn ông tạo cảm giác mềm mại nữ tính, nhưng được khung xương thon dài hoàn mĩ của Văn Hành chống đỡ, nên chỉ khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp của những đường nét chính xác từ vai, cổ đến eo bụng.

“Hai người kia… cứu…”

“Xứng đôi quá thánh thần thiên địa ơi, tui cảm giác như mắt mình được chữa khỏi ấy…”

Mặc kệ những tin đồn vô căn cứ trên mạng, chỉ với khuôn mặt này mà nói thì cũng đã xứng, vl, xứng rồi!

Cuối cùng cũng tạo hình xong, Cố Thanh và Văn Hành đứng trong bối cảnh sân khấu.

Văn Hành hơi rủ mi, thấy thiết kế trên ngực váy cô bèn vội vàng dời mắt, trầm giọng nói: “Đừng căng thẳng, thả lỏng nghe theo chỉ thị của cậu ta.”

Cố Thanh liếc xéo anh: “Anh cũng vậy.”

—— “Nào hai vị, chúng ta sẽ bắt đầu ngay sau khi chuẩn bị xong nha.”

Văn Hành từ từ nhắm mắt, tiến vào trạng thái. Lần nữa mở mắt ra, anh rõ ràng cảm nhận được người bên cạnh khác hẳn.

Khí chất lười nhác trên người cô đã trôi đi bằng sạch, trong ống kính của Từ Tử Lăng, cái cảm giác này lại càng thêm rõ rệt.

Cô… hoàn toàn không e ngại camera. Thậm chí còn xâm chiếm camera.

Từ Tử Lăng vốn nghĩ, trong “cộng sinh”, Văn Hành sắm vai “xâm lược”, Cố Thanh diễn “thâm tình”, người sau sẽ đơn giản hơn một chút.

Nhưng khoảnh khắc trông thấy Cố Thanh trong ống kính, cậu ta lập tức thay đổi quyết định.

Người xâm lược trong cộng sinh, là Cố Thanh——

Mặt mày, khóe môi, từng cử chỉ động tác của cô đều mang theo sức hấp dẫn trí mạng. Hai người phối hợp không chút ngượng nghịu, bất kể là dựa hay đứng sau Văn Hành, cô đều có một sức mạnh biểu cảm hoàn toàn không bị Văn Hành áp chế.

Sau cùng, Văn Hành gần như không kìm được nhìn về phía cô, ánh mắt thắm thiết.

Trong bức ảnh cuối cùng, Văn Hành đang nhìn Cố Thanh, mà Cố Thanh đang nhìn thẳng vào máy ảnh. Trắng đen giữa họ tạo thành một đường giao giới, bông hoa cằn cỗi nở rộ trong ánh nhìn chăm chú thâm tình, tình yêu hận thù cộng sinh như có như không, kiều diễm trong làn sương trắng sau rặng cây xơ xác khô gầy.

Từ Tử Lăng dán mắt vào camera, lẩm bẩm, thành tích năm nay của mình đạt chỉ tiêu rồi…

Người tên Cố Thanh này, chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây.

Linh hồn cô nặng nề lại nhẹ nhàng như vậy, nhất định sẽ bay lên trời cao.

Quá trình chụp bìa, đoàn làm phim “Bốn định luật của hạnh phúc” không thể quay phim, phòng việc bị đánh cắp thông tin, gây tổn thất cho tạp chí.

Bọn họ chỉ có thể phỏng vấn một vài nhân viên công tác hưng phấn chạy ra, nhận được những câu trả lời vô cùng thống nhất.

“Đm! Đỉnh lắm! Tuyệt thật sự!”

“Mấy người không biết vừa nãy cả trường quay sốc vì đẹp như nào đâu! Tôi cược một tay sẽ cháy hàng luôn!”

“Cứ tưởng sẽ chảy nước miếng vì Văn thần, ai ngờ cả quá trình toàn nghĩ chị Thanh đẹp vãi!”

Trợ lí đạo diễn và cameraman nghe xong lòng lập tức ngứa ngáy khó nhịn, tiếc hận bản thân không phải nhân viên công tác bên trong.

Cảnh quay hậu kì vừa rồi đã chuyển cho tổ đạo diễn, tổng đạo diễn cực kì tán dương bọn họ, kích động yêu cầu: “Tiếp tục đi! Khai thác tiếp đi!”

Vì thế đợi Cố Thanh và Văn Hành thay tạo hình xong, bọn họ liền khiêng camera vào studio quay tiếp.

Văn Hành lúc này vẫn chưa kiểm soát được nhịp tim.

Anh như thể ngày đầu tiên biết vợ mình, thậm chí còn cảm thấy… kinh động như gặp thiên nhân.

Cố Thanh ra ngoài bắt gặp ánh mắt Văn Hành, cô nhướng mày. Cô rất hài lòng với màn trình diễn của mình ban nãy, thầm nghĩ tên chó này khẳng định đã bị cô chinh phục.

Văn Hành chậm rãi bước tới, cúi đầu nhìn cô. Trong đầu có câu “Cô làm tốt lắm”, song lại không biết nên mở lời thế nào.

Suy cho cùng quan hệ giữa bọn họ cũng khá cứng ngắc.

Cố Thanh không hiểu anh muốn nói gì, chợt nhớ ra truy hỏi hệ thống: “Vừa bận việc quên hỏi, thế rốt cuộc bug hệ thống mà anh ta tìm ra được là cái gì?”

Hệ thống: “Hình như anh ta dùng một phần cơ thể của cô để làm thành thuốc giải giảm đau, hệ thống chưa kịp xác định ra ạ.”

“??” Cố Thanh kinh ngạc: “Cái tên chết giẫm biến thái này? Một phần cơ thể của tôi??”

Mắt cô tóe lửa.

Văn Hành đang muốn khen cô lại không biết mình đã chọc phải chỗ nào của cô: “?”

Quan hệ dường như ngày càng trở nên cứng ngắc.

Hệ thống vội nói: “Kí chủ bớt giận, dựa vào phán đoán của tôi thì hẳn là tóc! Hơn nữa là do cô đánh rơi!”

Cố Thanh nổi giận: “Lần này là tóc! Lần sau có phải muốn chặt luôn ngón tay tôi không!”

Tên chết giẫm biến thái, chết giẫm biến thái!

Hệ thống tiếp tục giải thích: “Xin cô hãy yên tâm, bug đã được sửa chữa, bản thân cô vẫn là liều thuốc giải duy nhất của nam chính. Điều này bản chất là do ý chí ham sống của nam chính chống lại sức mạnh của hệ thống, nhưng cho dù nam chính có thể giành được một số đạo cụ chức năng thì anh ta cũng sẽ càng bị cắn trả mãnh liệt…”

Cố Thanh kinh ngạc: “Đạo cụ? Anh ta có cả đạo cụ? Tôi còn không có!”

Hệ thống: “…” Lừa tình thất bại!

Lúc này hai người đang đứng ở góc studio, nhân viên công tác qua lại phía sau đều đang liếc trộm bọn họ, phảng phất cảm thấy bầu không khí giữa siêu sao và vợ ảnh không đúng lắm.

Trợ lí đạo diễn và cameraman vào studio để quay tư liệu thực tế cũng nhận thấy, vì vậy bọn họ chỉ đứng xa quay hai người.

Trợ lí đạo diễn hỏi chân bấm máy Từ: “Thầy Văn và cô Cố cãi nhau à?”

Từ Tử Lăng vẫn đang đắm chìm trong sự hưng phấn: “Không đâu! Ánh mắt kia của anh Văn chậc chậc chậc, sao nỡ cãi nhau cho được.”

Mà bên kia Văn Hành đang định nói gì đó, bỗng nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

Nhưng lần này không trực tiếp nhắc nhở số lần đau, mà là báo trước: “Chú ý, một phút sau anh sẽ tiếp đón cơn đau số 08.”

Đây là chức năng mới của hệ thống sau khi tóc Cố Thanh mất đi hiệu lực, tuy rằng vị trí đau, mức độ đau, thời gian giảm đau không thể nói rõ, nhưng ít nhất… vẫn có thể để anh chuẩn bị sẵn tâm lí.

Văn Hành hít một hơi sâu, vừa thầm đếm ngược trong lòng, vừa động viên Cố Thanh: “Ban nãy cô… chụp tốt lắm.”

Cố Thanh vẫn đắm mình trong cơn tức giận cho rằng người nọ là một tên biến thái, không hề cảm kích: “Tôi biết!”

Văn Hành nhất thời nghẹn họng, ngày thường vốn đã ít khi khen ngợi người khác, trong phút chốc bỗng không biết nên nói gì.

Thời gian trôi từng phút, chẳng mấy chốc đã qua một phút.

—— “Yêu thương 08, đau đầu gối.”

Cố Thanh nghe được âm thanh hệ thống nhắc nhở, có cảm giác thoải mái như đã báo được thù: “Trị anh ta, trị anh ta đi!”

Do lần này được báo trước, Văn Hành đã bình tĩnh chuẩn bị kĩ càng. Sau đó anh nghe thấy——

“Mức độ đau: cấp mười”

Văn Hành: “?!”

Một giây sau, cơn đau cấp mười mạnh mẽ ập đến. Đầu gối của anh như thể trực tiếp vỡ ra thành từng mảnh vụn, đau như dao cứa vào da thịt, chân Văn Hành mềm nhũn, đổ về phía trước——

Kế đó, trong lúc Cố Thanh bất ngờ không kịp chuẩn bị, chợt ép cô vào tường.

Cả studio: “!!” Holyshit?

Tổ làm phim “Bốn định luật”: “!!!” Có điểm đột phá của phim rồi!

Nhìn từ xa, cả người Cố Thanh được Văn Hành bao bọc. Một tay siêu sao đặt lên vai Cố Thanh, thở hổn hển, đầu cúi thấp.

E ri bo di ôm đầu: Đây là thứ chúng tôi có thể nhìn sao a a a a!!!

Ngay đêm hôm đó, cả ekip sản xuất “Bốn định luật” và giới thời trang đã lưu truyền một tin đồn sau khi xem qua tư liệu thực tế:

Buổi chụp hình hôm nay, siêu sao Văn Hành không khống chế được vì bà xã quá đẹp…

Ấy vậy mà lại hệt như nam chính trong tiểu thuyết!

Ấn Cố Thanh vào tường hôn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK