• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“01: quặn thắt dạ dày. Mức độ đau: cấp tám. Thời gian giảm đau: 10 giây.”

“Chạm vào “thuốc giải” của anh đủ 10 giây là có thể giảm đau! (Nhân vật mục tiêu đã được khoanh vùng giúp anh)”

Văn Hành cho rằng mình nghe nhầm, nhưng giữa những tiếng la hét hỗn loạn, âm thanh máy móc rất rõ ràng, cơn đau quặn thắt nơi dạ dày cũng vô cùng chân thực.

Camera tạm ngắt, ekip chương trình vội giao tiếp trấn an các fan có mặt. Liên quan đến Văn Hành, độ quan tâm trên mạng cực kì đáng sợ. Đạo diễn toát mồ hôi, chỉ lo cơ thể Văn Hành thật sự có vấn đề, chương trình của bọn họ cũng flop theo.

Văn Hành nhíu chặt mày, để không ảnh hưởng đến việc ghi hình, anh lau máu, kêu người đại diện mang thuốc giảm đau đến.

Nhưng uống xong vẫn không hề có tác dụng.

“Tiếp tục ghi hình” Nửa phút sau, Văn Hành ra quyết định, chậm rãi nói: “Tôi không sao.”

—— “Đinh đinh, anh không phải cố chịu, thuốc giải của anh đang ở ngay bên cạnh!”

Tiếng nhắc nhở kì lạ lại vang lên, Văn Hành ngẩng đầu, vừa khéo trông thấy Cố Thanh cùng tới ghi hình.

Anh cảm giác hình như mắt mình cũng có vấn đề, không thì tại sao—— cô vợ hợp đồng khiến người ta chán ghét kia lại tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt giữa đám đông chứ. Cố Thanh đã cởi bỏ bộ lễ phục hào nhoáng được đặt may cao cấp, lớp trang điểm trên mặt cũng mỏng nhẹ, chỉ lẳng lặng đứng đó lại có loại khí chất không thể diễn tả được bằng lời.

…Nhưng, thuốc giải?

Cố Thanh?

Văn Hành cười châm biếm.

Anh nén mùi máu tanh nồng nơi cổ họng xuống, che cơn đau dạ dày trong bụng đi, lạnh lùng nghĩ: Anh có đau chết cũng không đời nào để Cố Thanh kiểm soát mình——

“Bộp!”

Cố Thanh xuống bậc thềm không đứng vững, bất cẩn va phải anh.

Trong khoảnh khắc đó, cơn đau biến mất không còn tăm tích, tựa như sau cơn mưa trời lại sáng, trời yên biển lặng, gió nhẹ thổi lướt qua từng tấc xương thịt, mèo con thoải mái duỗi dài chiếc lưng mỏi——

Hệ thống couple trong đầu Cố Thanh kích động nói: “Đúng thế! Chính là như vậy! Kí chủ, hãy để anh ta cảm nhận được tầm quan trọng của cô đi!”

Kết quả ngay giây tiếp theo, Cố Thanh lập tức kéo dãn khoảng cách, tỏ vẻ xin lỗi: “Ôi, không phải tôi cố ý muốn đụng vào anh đâu.”

Hệ thống: “?”

Văn Hành: “…”

Trong nháy mắt Cố Thanh rời đi, cơn quặn thắt dạ dày lại đánh úp xuống, Văn Hành bất ngờ không kịp chuẩn bị, suýt phun ra một ngụm máu.

Cố Thanh tiếp tục bày ra vẻ mặt chân thành, cam đoan: “Điều thứ ba trong thỏa thuận, tôi vẫn nhớ, tôi sẽ không chạm vào người anh.”

“…” Văn Hành nhịn đau, cắn răng nói: “Cô nhớ là tốt.”

Cố Thanh lập tức nở nụ cười lấp lánh: “Ừm.”

Văn Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt cô hồi lâu nhưng không hề nhìn ra manh mối.

Quả thật… nếu hiện tượng như kiểu hạ độc này là do Cố Thanh giở trò, vậy bây giờ chắc hẳn cô ta phải nắm bắt cơ hội nhích lại gần mình mới đúng.

Tìm tòi nghiên cứu không ra kết quả, Văn Hành đành sầm mặt dẫn đầu đi về phía biệt thự.

Chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu, toàn bộ cư dân mạng mới yên lòng hơn một chút, tất cả bình luận trên màn hình đều chứa đầy những lời quan tâm dành cho anh nhà.

Văn Hành và Cố Thanh một trước một sau băng qua hành lang đầy cỏ dại, tiến vào trong ngôi biệt thự thoạt nhìn như đã lâu chưa ai ở. Camera chính chuyển cảnh sang phía đại sảnh, các khách mời khác đã đến đông đủ.

Đúng như tên gọi, “Bốn định luật của hạnh phúc” mời bốn nhóm khách mời đến thảo luận và thể hiện hạnh phúc, trong đó chia thành hai nhóm vợ chồng, hai nhóm người yêu. Ngoài cặp vợ chồng pha ke nhà Cố Thanh, nhóm còn lại là cặp vợ chồng kiểu mẫu trong giới showbiz Vương Hạc và Lữ Ngọc Trác, nhóm người yêu bên kia là vợ chồng chuyên ngành công nghiệp đường hoá học Tình Thiên cùng nhóm thần tượng Vu Sơn Bắc và Lộ Y Y.

Trước khi nhóm Văn Hành tiến vào địa điểm, các nhóm khách mời đã vừa trò chuyện vừa nhả “cơm tró”. Các cặp đôi không ngọt bằng “Tình Thiên”, nhưng đều cảm thấy không có vấn đề, dù sao vẫn còn Văn Hành và Cố Thanh lót đáy mà! Sợ rằng cả đời này hai người bọn họ sẽ chẳng bao giờ dính dáng đến chữ “ngọt”.

Quả nhiên, Văn Hành vừa bước vào, sắc mặt đã không được tốt, gương mặt khiến vô số chị em rung động kia nhợt nhạt lạnh lùng hơn ngày thường. Mà cái thứ hung hăng càn quấy trong truyền thuyết, thiên kim trong giới thượng lưu Cố đại tiểu thư lại đang đứng phía sau.

Tần Thiên vỗ về nắm lấy tay Tống Tình Chi, một câu “Đừng sợ” làm fans couple ngọt đến mức thét chói tai, đồng thời khơi dậy bất mãn với Cố Thanh một lần nữa.

Kì thực nhóm khách mời cũng chỉ từng được nghe qua một số tin tức tiêu cực về Cố Thanh, lúc này ngước mắt lên nhìn—— người nọ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, dáng người gọn gàng, vẻ đẹp mãnh liệt khoa trương như đóa hồng dại vốn nên hào nhoáng lóa mắt, song không ngờ vẻ bình tĩnh thoải mái của cô lại chỉ khiến cho người ta cảm thấy hấp dẫn.

Đây… là vợ Văn Hành?

Nam thần tượng bất giác đỏ mặt, vội vã quay sang liếc nhìn bạn gái.

Cậu bịt miệng, gào khẽ: “Sao em cũng đỏ mặt vậy?!”

Nữ thần tượng vô tội: “Em, em không biết!”

—— Chị gái này vừa ngầu vừa đẹp! Không chịu nổi!

Tống Tình Chi hơi trợn to mắt, trong lòng thầm mắng quản lí tình báo không chính xác tạo hình của Cố Thanh.

Nhưng may là mối quan hệ pha ke giữa Văn Hành và Cố Thanh trước kia là sự thật, sau khi hai người ngồi xuống, Văn Hành đã cách Cố Thanh cả dòng sông! Tống Tình Chi được Tần Thiên ôm, đáy mắt ẩn chứa mấy phần đắc ý.

[Chết cười, nhìn mặt anh Văn kìa, căn bản không muốn ngồi chung một chỗ với Cố Thanh]

[Hiểu hiểu! Cơ mà chị Cố biết điều hơn tui nghĩ phết nhờ? Không dính lắm]

[Làm bộ làm tịch trước camera thôi, ai biết ả ta âm thầm la liếm đến mức nào??]

Vương Hạc mỉm cười bắt chuyện Văn Hành: “Ban nãy hai người chưa tới, chúng tôi đã tự giới thiệu bản thân hết rồi. Nhưng Văn Hành thì không cần, còn ai mà không biết chứ nhỉ?”

Văn Hành thực sự không muốn giới thiệu, dạ dày anh đau như sắp nứt ra, Cố Thanh đang ngồi cách anh nửa mét, trên người vẫn tản ra ánh sáng chữa trị nhàn nhạt.

Anh không nói, nhưng tên tuổi ảnh đế cực kì vang dội, Vu Sơn Bắc nhanh nhảu nói mình xem phim của anh từ nhỏ, kết quả vừa hỏi tuổi, cậu chàng cũng chỉ kém Văn Hành năm nồi bánh chưng, cả hội trường lập tức ồ cười.

[Bắc Bắc giải trí vãi!]

[Cười xỉu, có ai mà không chứng kiến anh Văn trưởng thành chứ ]

Các nhóm khách mời đều là người trong showbiz, nói chuyện toàn bàn về tác phẩm của từng người, là một người nghiệp dư, Cố Thanh không cách nào tham dự. Những cặp vợ chồng khác còn có thể quan tâm lẫn nhau, Văn Hành lại bơ đẹp Cố Thanh, hờ hững khoanh tay ngồi bên cạnh.

“Chắc chị C… Cố không rõ mấy chuyện này đâu nhỉ?” Tống Tình Chi thân thiện, thận trọng nói: “Tụi em cũng không biết chị, không bằng nhân cơ hội này, chị Cố cũng giới thiệu một chút về sở trường của mình đi?”

Lời vừa dứt, các fan vô cùng đau lòng, hảo cảm của người qua đường tăng vọt.

[Hu hu sau này Chi không được phép lương thiện như thế nữa! Đĩ Thanh nói muốn đóng băng hoạt động chị đấy!]

[Có chuyện này nữa cơ á? Mị mới thành fan chị Tống Tình Chi!]

Đạo diễn là một tên cáo già, ông ta lập tức ra hiệu ánh mắt với cameraman, đối phương ngầm hiểu, hưng phấn chuyển ống kính đến chính diện Cố Thanh.

Cố Thanh khẽ nhướng mày. Tống Tình Chi không hổ là dân thảo mai trong sách, những lời này nhìn có vẻ là thiện chí, nhưng nếu nói sở trường, lại không thể thể hiện ngay tại chỗ, với duyên qua đường của nguyên chủ rất dễ bị coi là khoe khoang làm màu, còn nếu nói mình không biết gì thì lại bị cộng động mạng giễu đến chết.

Trong sách, nguyên chủ vênh vang đắc ý nói mình biết cắm hoa, đàn dương cầm, giám định trang sức, lời lẽ đầy thái độ khinh thường với Tống Tình Chi, sau đó quả nhiên bị cộng động mạng chửi như tró, còn cho không ekip chương trình lên hot search gây war.

Đương nhiên Cố Thanh sẽ không rớt hố, cô nhìn lướt qua sắc mặt tái nhợt của Văn Hành, đè nén ý cười xấu xa hiện lên trong đôi mắt đào hoa.

“Tôi á?” Cố Thanh lạnh nhạt duỗi tay: “Tôi chả biết gì.”

Làn bình luận lập tức tràn ngập một mảng la ó “Đúng thế”, khóe môi Tống Tình Chi không kìm được cong lên, kết quả nghe thấy Cố Thanh mạch lạc đáp: “Tôi chỉ biết thương anh trai thôi[1].”

[1] Chỉ biết thương anh trai: ngôn ngữ mạng, từ anh trai được viết thành giegie thay vì geigei nhằm diễn tả cách phát âm kiểu dẹo dẹo, thuật ngữ kinh điển của em gái mưa, bắt nguồn từ một video, nguyên văn như sau: Anh ơi, anh ơi, anh mua cái này cho em, bạn gái anh biết sẽ không giận chứ *giơ kẹo ra*? Ăn ngon lắm, anh nếm thử đi. *Ngạc nhiên* Anh, nếu bạn gái anh biết hai ta cùng ăn chung một chiếc kẹo mút, bạn gái ăn sẽ không ghen chứ! Anh ơi, anh chở em đi xe điện, bạn gái anh biết, chắc không đánh em đâu nhỉ, bạn gái anh thật đáng sợ, không giống em, chỉ biết thương anh thôi.

Giọng nói lanh lảnh dễ nghe, hài hước một cách đàng hoàng trịnh trọng.

Tống Tình Chi: “…?”

Vu Sơn Bắc & Lộ Y Y: “Phụt——”

Làn bình luận yên tĩnh chừng giây rồi thình lình bật cười.

[Đệt, tôi lại bị Cố Thanh chọc cười??]

[Tui chỉ là người qua đường thui, mà đây là lần đầu tiên tui cười kể từ khi chương trình phát sóng luôn á, có vẻ tính Cố Thanh cũng không tệ lắm nhỉ?]

[Thím trên đừng để bị mê hoặc, đĩ Thanh thu hút sự chú ý thôi.]

Không khí hiện trường ghi hình lập tức thoải mái hơn, Vu Sơn Bắc toe toét bắt trend: “Không giống tôi, tôi chỉ biết thương Y Y thôi——”

Lộ Y Y bên cạnh bật cười đánh cậu chàng.

Các khách mời mới đầu còn kiêng dè mới lạ Cố Thanh vô hình trung đã tiêu tan đi không ít.

Văn Hành cau mày.

Anh nghiêng mặt sang trong cơn đau dạ dày, trông thấy độ cong trên môi Cố Thanh.

Hệ thống nhảy ra phất cờ: “Anh ta đang nhìn cô đăm đăm kìa! Thương thì kéo anh ta thoát khỏi bể khổ đê!”

Cố Thanh giả điếc.

Văn Hành vẫn đang cố chịu đựng, cô sẽ không chủ động phơi bày bản thân mình.

Tổ đạo diễn cũng không ngờ một người nghiệp dư như Cố Thanh lại có loại cảm giác giải trí tự nhiên, mềm mỏng khéo léo, khiến cuộc tranh luận bọn họ chờ mong trôi qua một cách sóng yên biển lặng. May là kế tiếp còn nhiều thứ rớt nước mắt hơn, đạo diễn và nhà sản xuất liếc mắt nhìn nhau, sau đó nở một nụ cười vui vẻ.

“Như mọi người thấy, tòa biệt thự này đã lâu chưa được tu sửa, đang trong tình trạng hư hỏng rất nặng. Nếu bốn nhóm khách mời của chúng ta muốn sống ở đây hai ngày thì cần dựa vào sự chăm chỉ của bản thân để tạo ra hạnh phúc… Nhắc nhở hữu nghị! Sẽ có sự móc nối với phân đoạn lựa phòng buổi tối nha~~”

Cố Thanh đã sớm lường trước kiểu phân đoạn này. Với tư cách là đối tượng gây tranh cãi chính của nhóm chương trình, hư hỏng, kĩ năng sống kém và vô vàn những nhãn mác khác của nguyên chủ đều có thể được phản ánh sâu sắc trong thời gian “làm việc nhà”.

Nền tảng livestream đồng thời mở ra nhiều cửa sổ phát sóng trực tiếp, từ camera cố định trong biệt thự cho đến người theo gót ghi hình, khán giả có thể lựa chọn thỏa thích. Trước ống kính, nhóm khách mời đều vô cùng chịu khó.

Đặc biệt nó còn ảnh hưởng đến việc chọn phòng vào ban đêm, các cặp đôi lại càng tích cực, quét tước dọn dẹp hệt như lúc yêu đương, khiến khán giả online phải thốt lên kêu ngọt.

—— Tất nhiên là… ngoại trừ Cố Thanh và Văn Hành.

Bọn họ không hề cướp notice nhưng lại có số người xem trực tiếp khủng nhất. Đương nhiên bên Văn Hành toàn fans mê trai liếm màn hình, bên Cố Thanh toàn bình luận trào phúng chế giễu:

[Khách mời vừa tách ra hành động, thời khắc xử phạt công khai đến rồi!]

[So với vợ chồng Tình Thiên bên cạnh thì đúng thảm luôn í, tôi muốn hỏi chị Cố một câu, chị một mình một người có thấy xấu hổ không ạ?]

[Đĩ Thanh rảnh đâu mà xấu hổ đâu thím, ả còn bận làm bộ mình có thể làm việc mà]

[Ha ha ha tổn thương vãi]

Ai ngờ ngay khi bình luận đang tuôn, trước mặt Cố Thanh bỗng xuất hiện một bóng người.

Cố Thanh ngồi xổm mày mò chiếc máy hút bụi cũ, vừa ngẩng lên, cô chợt bắt gặp cặp mắt đen thui như thể đang kìm nén điều gì đó của Văn Hành.

[Má, sao anh Văn lại qua đây??]

[Anh Văn chủ động đến?!]

[Anh Văn tốt thật, chắc kèo là thấy Cố Thanh tội nghiệp nên mới tới!]

Bởi sự xuất hiện của Văn Hành, số lượng trong cửa sổ livestream trực tuyến của Cố Thanh tăng lên dữ dội, gần 80% khán giả đều đổ dồn về đây.

“Cô…” Con ngươi tựa hồ nước sâu thẳm đăm đăm nhìn cô.

Câu “Thương anh trai” của Cố Thanh vừa rồi khiến anh nhạy bén phát giác ra điều gì đó trong cơn day dứt.

Cố Thanh vô tư thẳng thắn đứng đối diện anh vài giây, tỉnh bơ hỏi hệ thống: “Cậu nhìn xem có phải anh ta đau đến mức giãn luôn đồng tử rồi không?”

“…” Hệ thống thành khẩn kiến nghị: “Cô làm người đi!”

“Các cơn đau ngẫu nhiên sẽ không dừng lại, chúng có thể chất chồng lên nhau bất cứ lúc nào, điều đó có nghĩa chồng cô sẽ phải chịu đau đớn hơn gấp nhiều lần!”

Cố Thanh nhìn Văn Hành với đôi mắt có thêm mấy phần đồng cảm.

Tôi thương, đùa thôi.

Nhưng cuộc trò chuyện giữa hai người còn chưa bắt đầu, một bóng người mặc váy hoa đã chen vào. Tống Tình Chi quét dọn đến đây, vừa khéo tiến vào cửa sổ phát sóng trực tiếp của hai người bọn họ.

“Chào chị Cố” Cô ả chào hỏi, chưng góc mặt được thiết kế tỉ mỉ về phía Văn Hành, nở nụ cười hoàn mĩ: “Thầy Văn, đã lâu không gặp.”

Tiếng xưng hô không tầm thường này vừa thốt ra lập tức khiến khán giả nhớ đến chuyện bọn họ từng cùng nhau tham gia đóng phim nhiều năm trước, là mối quan hệ giữa người trước và người sau, ấm áp và cởi mở.

Nhưng Cố Thanh biết, Tống Tình Chi đã được hưởng qua lợi lộc trong vụ bê bối với Văn Hành nhiều năm trước, sau “bốn định luật”, anh phải quay một bộ nặng cân fame to quy mô lớn, thật ra Tống Tình Chi chỉ muốn nắm bắt cơ hội đi xun xoe tài nguyên của Văn Hành.

Khuôn mặt nhợt nhạt lạnh lùng của Văn Hành không có biểu cảm: “Đã lâu không gặp.”

Vẫn lạnh nhạt như thường. Tất nhiên, nếu dạ dày không đau đến quắn quéo thì có lẽ thái độ của anh sẽ tốt hơn một chút.

Tống Tình Chi hơi khó xử, bèn cầm lấy chiếc máy hút bụi trong tay Cố Thanh: “Chị Cố, để em dọn tầng này cho~”

Cố Thanh: “Như vậy không tiện.”

Tống Tình Chi chỉ chờ có câu này, tâm lí chỉ vào thùng giấy trên mặt đất: “Không sao, chị dọn cái thùng này đi là được, việc còn lại cứ giao cho em.”

Chiếc thùng mở miệng, bên trên chất đống đồ chơi nhựa, thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng thật ra bên dưới những con búp bê kia toàn là sách. Hễ lúc chuyển Cố Thanh có kêu mệt, cư dân mạng sẽ phun nước bọt nói cô yếu ớt, Chi còn có thể dọn dẹp cả tầng!

Vì vậy Cố Thanh lấy lại máy hút bụi: “Hay cô chuyển đi đi.”

Tống Tình Chi bày ra vẻ mặt tổn thương: “Em chỉ muốn giúp chị nhẹ nhõm hơn một chút thôi à…”

Lúc này khán giả đã chửi đến phát điên.

[Mẹ, tôi muốn đấm lắm rồi đấy nhé!]

[Một thùng đồ chơi có thể nặng cỡ nào?! Đúng là không nhận thức được lòng tốt!]

[Nhìn muốn mửa thật sự, tôi yêu cầu Cố Thanh rời khỏi chương trình! Chỉ để anh Văn lại là được!!]

Ngay cả Văn Hành cũng nhíu mày, liếc nhìn Cố Thanh lần nữa.

Trước khi đến cô đòi đóng băng hoạt động Tống Tình Chi, còn gọi cô ả là “con đĩ”. Tuy nhiên sau khi bắt đầu ghi hình, mấy lần Tống Tình Chi đều tỏ thái độ thân thiện, Cố Thanh lại vẫn phớt lờ lòng tốt của người khác.

Chỉ vì ghen tuông?

Văn Hành đã đau còn phiền, lòng càng thêm chán ghét Cố Thanh, cúi người xuống: “—— Tôi chuyển.”

Ngón tay thon dài của anh nâng đáy thùng, vừa nhấc lên, bỗng cảm thấy trọng lượng không bình thường.

Đúng lúc này, Cố Thanh nghe thấy: “Yêu thương 02——”

Văn Hành nghe thấy: “Ting——”

“Cổ tay đau nhức. Mức độ đau: cấp sáu. Đã chồng chất.”

Trong nháy mắt, cánh tay Văn Hành mất sức, bị chiếc hộp đè nặng.

“Uỵch!”, khuỵu một chân xuống đất.

Khán giả ngẩn người.

Tống Tình Chi cũng ngẩn người.

Chỉ có Cố Thanh bình tĩnh bước tới, đẩy con búp bê bên trên ra, giải vây: “Phía dưới toàn sách, không chuyển được cũng không có gì mất mặt!”

Văn Hành: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK