• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng số một ra muộn nhất, nhưng hiệu quả lại bùng nổ nhất.

Trước phòng số một, phần trình diễn của mỗi nhóm khách mời đều tạo nhiều niềm vui bất ngờ.

Vợ chồng Sơn Lộ phát huy ổn định, Lộ Y Y mặc áo khoác cao bồi và váy bò kiểu retro, Vu Sơn Bắc còn thật sự tìm thấy một chiếc mũ cao bồi miền Tây. Lộ Y Y phối cho cậu một bộ trang phục cùng màu, không hiểu sao quần áo trong tủ lại nhỏ hơn người cậu, mặc vào chật ních, fans trong làn bình luận gọi thẳng là “cậu nhóc ngốc của mẹ”.

Vương Hạc và Lữ Ngọc Trác ôm mặt ra khỏi phòng. Vương Hạc diện trang phục nhóm nhạc nam, trên người còn đeo dây chuyền xích, nhẫn và các đồ thời trang nam giới. Lữ Ngọc Trác hóa trang giống nhóm nhạc nữ, váy ngắn, áo ngắn bó sát. Hai người cùng tạo ra một làn sóng phản cảm xen kẽ buồn cười.

Khi Tống Tình Chi đẩy cửa phòng ra, trông thấy bọn họ, cô ta lập tức cảm thấy mình nắm chắc phần thắng. Lúc này, cô ta đang mặc một chiếc áo khoác bên ngoài áo len mỏng, bên dưới là chiếc váy ngắn trông rất preppy. Để tạo cảm giác yêu đương, cô ta chọn cho Tần Thiên một chiếc áo sơ mi kết hợp với một chiếc quần âu cùng màu.

Hai người cực kì phù hợp với chủ đề “phong cách preppy”, làn bình luận quả nhiên cũng nhiệt liệt phản ứng:

[Á á á bọn họ xứng đôi quá mất thôi!]

[Vợ chồng Tình Thiên là máy rắc đường hình người à! Trông ánh mắt Tần Thiên nhìn Chi nó cưng chiều chưa kìa!]

Trên nền tảng phát sóng trực tiếp, các nhà đang khoe khoang idol của mình, sau đó, cửa phòng số một mở ra.

Văn Hành và Cố Thanh vô cảm đối mặt với camera livestream.

Trong phút chốc, [Ha ha ha há há] tàn sát toàn bộ màn hình, số lượng bình luận căn bản không chỉ còn là một ít như ban nãy.

[Anh Văn ha ha ha ha ha]

[“Phong cách Nhật” há há há há há]

[Ha ha ha ha ha xin hỏi, bọn họ vừa cãi nhau ạ??]

[Đây là lần đầu bọn họ phối đồ cho nhau à? Đơn thuần hại nhau, cười ĩa]

[Không đúng, không ai thấy Cố Thanh bị bệnh à?? Sao lại vẽ ria cho anh nhà tôi?]

[Trêu thôi mà, đừng có công kích nhân thân người khác chứ]

[Nói thật ra thì cả hai người bọn họ cũng có bình thường lắm đâu ha ha ha]

[Từ nay ai còn nói Cố Thanh simp Văn Hành nữa thì tôi sẽ là người tức giận đầu tiên ha ha ha]

Tại hiện trường ghi hình, vợ chồng Tình Thiên và Vương Lữ đều bày ra vẻ mặt khiếp sợ, trong khi vẻ mặt của Vu Sơn Bắc và Lộ Y Y lại hệt như phản ứng của toàn bộ cư dân mạng.

Lộ Y Y ra sức mím môi không dám cười ra tiếng, liếc nhìn Vu Sơn Bắc cũng đang cố nén giống mình. Mắt hai người chạm nhau, càng không nhịn được, lập tức phì cười!

Sau cùng, Lộ Y Y nện cho Vu Sơn Bắc mấy phát, hai người mới miễn cưỡng khống chế được ý cười.

“Sơn Lộ nén cười.jpg” ngay tức thì được làm thành meme, lưu truyền rộng rãi khắp các trang mạng xã hội. Dân mạng nhìn thấy chiếc meme này có thể nhớ ngay đến nguyên nhân khiến bọn họ buồn cười, sau đó lại cười phát rồ thêm lần nữa.

Cố Thanh không thấy bình luận trên màn hình, nhưng cô nghe thấy âm thanh của hệ thống.

Hệ thống couple: “Đã quá! Yêu nhau lắm cắn nhau đau, mãi mãi là Thần! Sụp——”

Cố Thanh:? Bệnh vừa.

Dáng vẻ Văn Hành bên cạnh cũng như thoát li khỏi thế gian.

Sau khi các nhóm khách mời biểu diễn xong, cameraman cầm máy đến chụp ảnh tuyên truyền.

“Thầy Văn, cô Cố——” Anh cameraman đi tới, vừa thấy bọn họ lại không kìm lòng được, nghiêng đầu cười rồi mới tiếp tục: “Tôi đến chụp ảnh cho hai người.”

Mặc dù đang khó chịu, nhưng đối mặt với công việc, Cố Thanh và Văn Hành đều là những người chuyên nghiệp.

Vì vậy trong ống kính, hai người đều không cố phô bày gương mặt, một người quay sườn mặt về phía camera, tay đưa lên che nửa dưới khuôn mặt, một người khoanh tay, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, toan dùng khí chất chảnh choẹ để át đi cảm giác trẻ con của JK.

Hai người tỏ rõ thái độ “đây không phải tôi”, nhưng nếu nói họ phối đồ lung tung thì nó lại rất khớp với chủ đề.

Khi chụp ảnh, cameraman cũng phải nín cười, tay run hơn cả lúc bình thường.

Tổ đạo diễn là người cười nhiều nhất, bởi Cố Thanh và Văn Hành là nét bút của Thần[1], hiệu quả của đoạn gameshow này tốt đến mức nổ tung!

[1] Nét bút của Thần: ý chỉ những tác phẩm hội họa hoặc thư pháp đặc sắc, sống động, vô cùng tuyệt vời và khéo léo.

Nhìn phản hồi trên nền tảng phát sóng trực tiếp, đạo diễn xoa cằm, lòng tự nhủ chẳng lẽ khẩu vị của khán giả thời nay đã thay đổi? Thay vì bóc kẹo rồi cho tọt vào miệng thì lại thích ăn loại đậu mùi lạ này hơn??

Ông không hề biết, trợ lí đạo diễn bên cạnh đã che miệng, lòng thầm hét lên tiếng lòng của fans couple: Là đường! Đây chính là đường!

Có thể lên đồ ác như vậy cho Văn Hành, ngoại trừ vợ của ảnh, trên đời này còn ai dám?

Ai dám khiến siêu sao cống hiến hết mình vì nghệ thuật như thế??

Điều này không phải đang nói: “Chỉ có em, chỉ mình em” sao!

Á á á!!

Vì là hình thức livestream nên đội ngũ sản xuất “bốn định luật” ra ảnh cực kì nhanh, weibo chính thức cũng mở bình chọn khiến khán giả tham gia vô cùng thích thú. Trong lúc nhất thời, gần như toàn bộ người xem trực tiếp đều đổ đi bỏ phiếu.

Trong phòng, Văn Hành đã sớm rửa mặt sạch sẽ, đặc biệt quan tâm đến nơi nào đó trên khuôn mặt.

Cố Thanh cũng thay quần áo, trở lại phong cách ăn mặc của bản thân.

Ánh mắt hai người chạm nhau một giây giữa không trung, kế đó cùng ăn ý dời đi.

Cố Thanh: Ôi đàn ông.

Văn Hành:… Người phụ nữ này thật sự yêu anh thế ư.

Trong lúc chờ đợi kết quả bình chọn, tổ đạo diễn tranh thủ thông báo quy trình nhiệm vụ tiếp theo qua phát thanh.

Thời hạn quay tập đầu tiên kéo dài hai ngày, thực tế cũng chỉ còn dư lại nửa ngày cuối. “Bốn định luật của hạnh phúc” là một gameshow hẹn hò tiết tấu chậm, nhưng chủ yếu là thể hiện cuộc sống chân thực của các cặp vợ chồng và các cặp yêu nhau nổi tiếng, bình dân là điều cốt lõi, vì vậy nhiệm vụ cuối cùng đưa ra là nấu ăn tập thể…

—— cũng được xem như một cảnh kinh điển trong gameshow tiết tấu chậm.

Ai biết nấu thì trổ tài nấu nướng, ai biểu hiện tích cực thì có thể làm người giúp việc, trong bữa ăn tâm sự tình cảm cuộc đời, cuối cùng kết thúc tập đầu tiên trong sự thăng hoa.

Cố Thanh nghe xong bèn thở dài, cực kì thấu hiểu chiếc kịch bản quen thuộc này.

Một lát sau, giọng đạo diễn lại vang lên từ loa phát thanh: “Các vị khách mời, kết quả bình chọn bây giờ đang nằm ​​trong tay tôi!”

Lúc này Văn Hành đã nghĩ thông.

Tuy cái tạo hình kia hơi làm mất hình tượng, song vẫn có thể coi là chuyện tốt. Nếu thể hiện quá tốt, số phiếu bầu cao nhất, thật sự chụp bìa tạp chí với Cố Thanh, sự nghiệp của anh có thể sẽ gặp nhiều thách thức lớn hơn.

Đang nghĩ vậy, điện thoại anh bỗng “ting” lên một tiếng, nhấp vào thông báo wechat.

Người đại diện: [Số phiếu của hai người áp đảo rồi.]

Văn Hành:?

Giọng đạo diễn trong loa phát thanh vang lên: “…Chúng ta hãy cùng chúc mừng vợ chồng Văn Hành, Cố Thanh!”

Văn Hành & Cố Thanh: “…”

Văn Hành phải mất một khoảng thời gian để đón nhận sự thật.

“Đừng quá lo lắng về chất lượng bìa ngoài” Người đại diện của Văn Hành nói qua điện thoại: “Mặc dù có fans mắng chửi, nhưng suy cho cùng, việc được lên trang bìa số tháng 9 cũng không phải chuyện xấu. Tôi sẽ đánh tiếng trước với bên “VOL”, tìm anh Từ chụp ảnh, đến lúc đó có thể dẫn dắt Cố Thanh.”

Thực ra đây cũng là điều khiến fans Văn Hành khó chịu. Trước kia, ngoài việc từng chụp tạp chí cuối năm với những tên tuổi lớn trong giới, Văn Hành còn từng hợp tác lên trang bìa với một siêu mẫu nước ngoài nổi tiếng, còn lại đều là bìa đơn. Các fan cũng vui vẻ sưu tầm, chi trả cho sự nỗ lực trình diễn thời trang của anh nhà.

Nhưng, Cố Thanh…?

Loại nghiệp dư bình thường chỉ biết dùng hình ảnh xinh đẹp để khoe khoang có thể gánh màn ảnh với Văn Hành ư? Việc này không chỉ tự rước nhục vào thân, mà còn gây trở ngại cho Văn Hành!

Lúc quay lại phòng, trông thấy nét mặt chẳng mảy may quan tâm của Cố Thanh, Văn Hành hơi nhíu mày.

Nhận thấy camera trong phòng không bật, anh chủ động mở lời: “Nếu muốn làm việc với nhau, tôi hi vọng cô có thể học hỏi một số kĩ xảo quay chụp studio, chúng ta hợp tác bìa không thể để thẹn với những fan bỏ tiền ra mua tạp chí.”

“?” Cố Thanh im lặng một lúc.

Sau đó cô hỏi hệ thống: “Bà đây cũng là cỗ máy lên bìa nhá, anh ta xem thường ai hả? Tên chó này, cứ được một lúc không đau là lại lên cơn hãm tài.”

Hệ thống thầm thì: “Thật ra cũng chẳng được bao lâu.”

Hiện tại Văn Hành không còn cảm giác đau đớn, con ngươi khôi phục sự tĩnh lặng tựa hồ nước sâu thẳm. Anh cao ngạo nhìn Cố Thanh, ánh mắt dò xét, giọng nói lạnh nhạt: “Ngoài ra, tấm hình đôi này chẳng có ý nghĩa gì hết, mong cô đừng suy nghĩ lung tung.”

Nhưng vừa dứt lời, trong đầu anh vang lên một tiếng “ting——” dài.

Văn Hành: “…”

Tầm mắt anh vừa khéo rơi lên người Cố Thanh, đối phương thoạt nhìn không hề hay biết, đôi mắt đào hoa sóng sánh ánh nước khẽ chớp, như thể đang chờ anh nói tiếp câu sau, như thể thật sự không liên quan gì đến cái hệ thống quái gở này.

Nhưng thực tế, Cố Thanh nghe thấy rất rõ ràng:

“Yêu thương 05—— yết hầu sưng đau. Mức độ đau: cấp bốn.”

Cố Thanh hét lớn: Cho anh ra vẻ cool tiếp đấy! Ra vẻ đê! Ra vẻ hộ tôi cái!

Văn Hành nhắm mắt, không biểu hiện ra trước mặt cô, mở miệng nói tiếp: “e——”

Cố Thanh: “?”

Nhìn nhau không nói gì. Hồi lâu sau, Văn Hành siết chặt nắm đấm.

Đau cấp bốn anh còn nhịn được.

… Nhưng, lần này anh không thể phát ra âm thanh.

Đệt.

Buổi tối, tất cả các khách mời tập trung trong nhà bếp và phòng ăn.

Cả một kì, Tống Tình Chi đều không marketing được gì ra hồn, bây giờ đành gửi gắm tất cả hi vọng vào tài nấu ăn của mình. Bởi đoán chắc sẽ có phân đoạn này, đồng thời để có thể hạ thấp Cố Thanh, làm nền cho bản thân thêm nổi, cô ta đã cố tình tập luyện một số món ăn.

—— Dù sao cái loại tiểu thư nhà giàu như Cố Thanh thì làm sao có khả năng tự tay nấu nướng được?

Cô ta tích cực thể hiện mình có thể thầu nguyên một bàn, Vương Hạc và Lữ Ngọc Trác vốn cũng biết nấu ăn, không thể làm gì hơn ngoài việc cho cô ta vào phụ một tay. Những người còn lại nhận rửa rau, thái rau, vo gạo, gọt vỏ,… Vì sợ khán giả nói mình lười biếng nên ai nấy đều cướp việc về làm.

Cố Thanh không cướp. Nói chính xác ra là cô không thèm cướp.

Tống Tình Chi cầm lấy hộp gia vị, lơ đãng liếc nhìn Cố Thanh, nở nụ cười dịu dàng: “Chị Cố, chị không biết làm cũng không sao đâu, thật ra em làm cũng không giỏi mấy, lát nữa mong chị đừng ghét bỏ.”

Câu nói thảo mai này đã thành công khịa được Cố Thanh, không chỉ nhấn mạnh Cố Thanh không biết làm, ăn chực mà còn cho khán giả tâm lý ám chỉ rằng cô xuất thân giàu có nên rất kén chọn, khó chiều.

Trong nội dung cốt truyện ban đầu, nguyên chủ không chịu được khiêu khích, mạnh mẽ táp lại Tống Tình Chi. Kết quả đồ cô nàng làm đặt trên bàn không ai thèm động, trở thành người khó xử nhất phòng, bị cộng đồng mạng ra sức trào phúng chế giễu.

Vì vậy Cố Thanh không tiếp lời, nhìn một vòng xung quanh, sau đó nảy ra một ý tưởng.

Lộ Y Y nghển cổ nhìn bóng lưng Cố Thanh, hỏi: “Ấy, chị Thanh đi làm gì vậy?”

Khóe môi Tống Tình Chi cong lên, giọng điệu dịu dàng quan tâm: “Có lẽ sợ cản trở công việc của chúng ta nên đi chỗ khác.”

Lộ Y Y đành dời mắt, tiếp đó thấy Vu Sơn Bắc chạy thục mạng vào nhà bếp, tức giận nói: “Anh lại chạy đi đâu thế?”

Vu Sơn Bắc: “Anh đi hái hành lá, tình cờ gặp phải anh Văn!”

Nhưng anh Văn đáng sợ vãi!

Đứng ở đó không nói gì, hỏi cũng không đáp!

Thật đáng sợ!

Một tiếng sau.

Năm món ăn và một bát canh được bưng lên bàn.

Tuy những thứ này không hoàn toàn do Tống Tình Chi tự làm hết, nhưng cô ta có công lớn nhất, được mọi người đồng lòng khen ngợi.

Tống Tình Chi ngại ngùng mỉm cười: “Toàn là những món thường ngày thôi ý mà ạ, không có gì khó…”

“Em đã làm rất tốt!”

“Đúng vậy, vất vả rồi!”

“Nếu mọi người đã đông đủ thì chúng ta bắt đầu—— ối, Cố Thanh đâu?”

Nhận ra Cố Thanh không có ở đây, mọi người theo bản năng nhìn về phía Văn Hành.

“…”

Văn Hành im lặng, không trả lời. Trong mắt người khác như là không hề quan tâm đến Cố Thanh.

Tống Tình Chi thầm đắc ý, trên mặt bày ra vẻ lo âu, nói: “Không phải vì không góp sức nên chị Cố ngại tới dùng cơm đấy chứ…”

Đúng lúc đó, một bóng người bỗng xuất hiện trong góc phòng ăn.

Cố Thanh ôm thứ gì đó, nhanh nhẹn bước đến: “Xin lỗi vì tới muộn, tôi đi chuẩn bị chút hoa quả sau bữa tối.”

Cô bước đến cạnh bàn ăn, đặt đồ trong tay xuống bàn, là——

Một trái dưa hấu được chạm khắc tinh tế.

Chỉ thấy kĩ thuật cắt tỉa rất tuyệt vời, trái dưa hấu được chạm trổ thành lát mỏng, tâm đỏ, viền trắng, tạo thành một đóa mẫu đơn muôn màu muôn sắc!

Trái dưa hấu vừa lộ diện, lập tức khiến mọi người xung quanh ấn tượng.

Vu Sơn Bắc thẳng thắn giơ ngón cái: “Holyshit! Chị đỉnh thật đấy!”

Khán giả theo dõi Cố Thanh điêu khắc trên cửa sổ livestream, màn hình đầy rẫy:

[Xịn luôn]

[Ai nói tiểu thư người ta không thể làm thêm món chớ ha ha ha ha]

[Khs tự nhiên thấy bữa cơm gia đình này hấp dẫn hẳn lên thế nhờ]

Cố Thanh mỉm cười liếc mắt nhìn khuôn mặt cứng đờ của Tống Tình Chi—— Thấy mình ngu chửa? Làm một bữa cơm gia đình ngon thì có ích gì, khán giả cũng đâu có nếm, đâu có ngửi được?

Hiệu quả thị giác mới chính là thứ gameshow cần √

Mọi người đã tập trung đông đủ, bữa tối chính thức bắt đầu.

Vương Hạc chia bát đũa, đưa tới chỗ Văn Hành, Văn Hành không nói, chỉ gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Cố Thanh liếc anh, bỗng nhận ra Văn Hành hơi yên tĩnh quá mức.

Theo lí mà nói, với khả năng chịu đau của anh ta, cơn đau cấp bốn hẳn không phải vấn đề gì to tát chứ nhể?

Từ đầu đến cuối Văn Hành đều không động đũa, liên tục uống nước. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng nhắc đến Văn Hành, anh cũng chỉ cười nhẹ hoặc gật đầu.

Không phải Văn Hành không muốn nói chuyện.

Nhưng anh không thể trả lời. Bởi tình trạng dây thanh quản của anh hiện giờ chỉ có thể phát ra một âm tiết “ừ” duy nhất.

Tống Tình Chi hỏi: “Sao thầy Văn lại không ăn thế, kh… không hợp khẩu vị ạ?”

“…” Văn Hành im lặng: “Ừ.”

Tống Tình Chi: “…”

Cố Thanh không kìm được, suýt thì bật cười.

Bởi vì cô đột nhiên nhận ra, hình như Văn Hành… không nói được thành lời.

Tên chó này vừa còn bảo cô đừng có ảo tưởng, sau đã bị vả mặt, mất quyền lên tiếng! Luật hoa quả không chừa một ai, ôi đúng là quả táo nhãn lồng!

Bầu không khí trên bàn ăn rơi vào thế khó xử, Vương Hạc nhìn sắc mặt Văn Hành, giảng hòa: “Chắc Văn thần không được khỏe nhỉ? Thực ra tôi thấy Tiểu Tống nấu ăn cũng ổn mà.”

Văn Hành gật đầu, “ừ” một tiếng.

Anh vẫn không ăn được, chỉ có thể uống nước.

Văn Hành nhìn toàn bộ bàn ăn, cuối cùng đành hạ mình, ăn dưa hấu Cố Thanh điêu khắc.

Cố Thanh nói với hệ thống: “Không khí khó xử quá, để tôi giúp anh ta giải vây!”

Hệ thống cảm động suýt khóc: “Hu hu hu, cuối cùng cũng tới bước này! Nhanh, ngay bây giờ, nắm lấy tay anh ta đi!”

Cố Thanh thật sự đưa tay ra.

Sau đó lấy miếng dưa hấu khỏi tay Văn Hành.

Cố Thanh tâm lí nói: “Chồng à, anh đang không khỏe, ăn ít dưa hấu thôi!”

Văn Hành vốn đang cố nén, lúc này bỗng giật thót.

Kinh nghiệm mách bảo anh, tuyệt đối đừng để Cố Thanh giúp mình giải vây.

Nhưng Văn Hành căn bản không thể lên tiếng, cũng không thể ngăn cản.

Thế là ngay giây tiếp theo, Cố Thanh mở miệng nói cực kì lớn trước mặt mọi người: “Không cẩn thận lại bị tiêu chảy đấy!”

“?”

“??”

Hóa ra Văn Hành không khỏe là vì tiêu… tiêu chảy á?

Văn Hành: “…”

Văn Hành: “Sjd*w#uw&hw#es”

Bà mẹ nó, chữ “lại” ở đâu ra vậy?!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK