“Mân Mân, hôm nay khoa của tớ có một buổi tọa đàm phấn khích tuyệt luân, có muốn cùng đi nghe một chút không?” Chỉ Dao khoác vai nàng, như làm nũng, “Tớ đi một người chán quá, đi cùng tớ đi.”
“Tọa đàm?” Mân Huyên nghe xong, lắc đầu như trống bỏi: “Không, tớ không đi. Chỉ Dao, tớ không có hứng thú với mấy môn học khoa cậu, tí nữa tớ còn có một môn rất quan trọng, không thể vắng mặt.”
Hình thức tọa đàm ở cái trường này nàng quá rõ ràng, chắc chắn sẽ có một vị giáo sư đứng trên bục giảng, toàn bộ mọi người dắt nhau tới hội trường, sau đó thì nghe một buổi nói chuyện vừa nặng nề vừa dài dòng.
“Mân Mân, đi với tớ đi.” Chỉ Dao tiếp tục làm nũng, “Chuyện ông giáo sư của cậu không thành vấn đề, cần một cú điện thoại của tớ là được rồi. Cậu đi với tớ đi.”
“Nhưng mà…” Mân Huyên cố không trợn trừng mắt, nàng biết cô bạn của mình sieu cấp có tiền, cha nàng lại là ủy viên ban quản trị của trường, nên mọi người đều coi nàng như cô công chúa nhỏ.
Tính đại tiểu thư của Chỉ Dao đâu chỉ có lần này mới lộ ra, luôn tâm huyết dâng trào mặc kệ nàng có phải đang học hay không, đi vào khoa báo chí tìm nàng, sau đó mặc kệ ánh mắt của mọi người, lôi nàng khỏi phòng học. Mân Huyên vì thế cũng thành nhân vật phong vân nối tiếng của trường, đi đến đâu mọi người cũng nói nàng là bạn của công chúa nhỏ Chỉ Dao.
“Không nhưng nhị gì hết.” Chỉ Dao ngắt lời nàng, mặt lộ ra vẻ thẹn thùng: “Cậu biết không? Tớ thích một người.”
“Tớ biết rồi.” Mân Huyên chịu hết nổi, gõ vào đầu Chỉ Dao, “Không phải cậu từng nhắc tới vị hôn phu lúc nhỏ sao. Được rồi, không nói nhiều nữa, tớ phải đi, nếu không thực sự muộn rồi. Giờ ăn cơm trưa liên lạc lại nha.”
Nàng giãy khỏi tay Chỉ Dao, đang chuẩn bị chạy vào phòng học, lại nghe thấy Chỉ Dao nhỏ giọng nói.
“Không phải, là một nam sinh tớ thích, chứng tớ đã muốn định gắn bó cả đời. Tháng sau liền quyết định đính hôn.”
“Cái gì? Tháng sau? Hai người quyết định gắn bó?”
Mân Huyên cả kinh đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, chạy nhanh như bị cháy mông, nóng nảy cầm tay Chỉ Dao.
“Vậy vị hôn phu cha mẹ cậu chọn thì thế nào? Cậu không phải nói mình thích hắn sao? Sao bây giờ lại đột nhiên nhảy ra một nam sinh khác? Sao lại không nói cho tớ? Hai người định gắn bó cả đời sao? Vậy cha mẹ cậu thì thế nào?”
Thấy mình thành công “tóm gọn” sự chú ý của Mân Huyên, Chỉ Dao đắc ý, không khỏi nhanh nhanh chóng chóng kéo tay bạn tốt đến khoa nàng.
“Được rồi, được rồi. Người tớ thích đang ở ngay hội trường, cậu giúp tớ nhìn xem, các mặt của anh ấy có tốt không?”
Hai người thở hồng hộc chạy tới hội trường, nơi đó sớm đã chật như nêm. Thỉnh thoảng còn truyền đến từng đợt tiếng hét chói tai điên cuồng, tất cả nữ sinh đều mang một vẻ ửng hồng cùng hưng phấn khó hiểu, như ánh mắt ái mộ của Crazy fan nhìn ngôi sao.
(1) Buổi nói chuyện của giáo sư hoặc người nổi tiếng trong một lĩnh vực nào đó với sinh viên về khó khăn của môn học, cơ hội nghề nghiệp, …
=======
Chương 10: Khiếp sợNhìn thấy Chỉ Dao, mọi người đều biết điều mà tránh qua một bên nhường đường, không có biện pháp, ai bảo người ta là thiên kim ủy viên hội đồng trường đâu!
Chỉ Dao ngẩng cao đầu bước vào lối đi các sinh viên đã dọn sẵn cho mình, tay vẫn lôi kéo Mân Huyên. Lúc này, Mân Huyên thật hận không thể che kín mặt mình lại, nàng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt ghen tỵ cùng hờn giận từ bốn phía bắn tới. Ánh mắt như vậy, nàng đã quá quen thuộc.
Mỗi lần ở cùng Chỉ Dao, mọi người chủ yếu nhìn nàng bằng cái loại ánh mắt này, lẽ ra nàng lên sớm tập thành thói quen, nhưng mỗi lần như vậy đành phải tự an ủi, đối mặt những tình huống như thế này, nàng không thể thản nhiên được.
Cũng khó trách, Chỉ Dao vừa có tiền vừa có thế, cha không chỉ là ủy viên hội đồng trường, còn là chủ tịch công ty Giản thị nổi tiếng khắp thiên hạ đâu!
Có rất nhiều người muốn làm bạn thân của Chỉ Dao, nhưng nàng chưa từng có ấn tượng tốt với bất cứ ai. Trong mắt Chỉ Dao, ngoại trừ Mân Huyên, nàng coi như tất cả những kẻ muốn tiếp cận nàng đều có mục địch nào đó.
Ngày khai giảng Cao nhị (*) đầu tiên, tất cả học sinh vây quanh lấy Chỉ Dao quan tâm chăm sóc, chỉ có Mân Huyên vẫn ngồi một góc, trầm mặc không nói gì. Rồi tất cả mọi người té ngửa khi Chỉ Dao nói, muốn Mân Huyên làm bạn tốt của nàng.
Mân Huyên chỉ nghĩ, có lẽ nàng nói đùa, ai ngờ sau này, Chỉ Dao vẫn cứ quấn lấy nàng. Dần dần, nàng phát hiện Chỉ Dao ngoại trừ có chút bệnh công chúa, thật ra tính cách rất đơn thuần lại thẳng thắn, không có điêu ngoa tùy hứng như tưởng tượng, vì thế lâu ngày sinh tình, hai người thành bạn thân.
Thật vất vả mới theo được Chỉ Dao tới vị trí tốt nhất của hội trường, Mân Huyện ngồi vào chỗ của mình, nhìn nhìn bốn phía, không khỏi sinh nghi.
“Chỉ Dao, hôm nay các cậu mời giáo sư nào đến đây thế? Thật quá phô trương, ngay cả sinh viên khoa khác cũng nhào tới xem.”
“Ha ha… Người đó không phải giáo sư. Nhưng, còn lợi hại hơn cả giáo sư.” Chỉ Dao úp úp mở mở nói, vuốt mái tóc quăn, lời nói lộ ra một tia tự hào, lập tức chỉ về mấy biểu ngữ phía trước. “Nhìn đi, tên đấy!”
Mân Huyên nhìn theo tay nàng, quay đầu lại, nhất thời quá mức sợ hãi, toàn thân đông cứng lại, tim đập thình thịch tưởng nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.
Nàng trừng to mắt, cố gắng nhìn rõ hàng chữ làm nàng khiếp sợ không thôi, cuối cùng chỉ còn nhìn thấy chín chữ: “Tổng tài tập đoàn Đường Thịnh Doãn Lạc Hàn.”
(*) không biết là cấp học hay khối học, hình như là cấp hai hoặc là lớp 11 hay sao ấy, ta thật không rõ lắm T_T