• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Ý nghĩ tà ác

Mân Huyên vừa đi xuống tầng một, đã nghe tiếng bước chân từ phía sau truyền tới. Một người giúp việc trực tiếp vòng qua nàng, đi đến thùng rác đối diện, ném một đống vải vóc hỗn độn xuống.

Nàng liếc mắt nhìn một ống tay áo thò ra khỏi thùng rác, lửa giận trong lòng càng lúc càng thiêu đốt, nàng chạy khỏi Lăng trạch nhanh như tên bắn.

Cầm di động lên nhìn giờ, từ bây giờ đến lúc vào lớp còn hơn một giờ, nàng không muốn đi xe bus, muốn một mình yên tĩnh đi trên đường.

Rất nhiều lần nàng dễ dàng tha thứ cho những lời móc mỉa cùng hành động khiêu khích của Ngải Phù, thầm nghĩ chỉ cần chính mình không để trong lòng, qua một thời gian, Ngải Phù sẽ cảm thấy mất mặt, tự động buông tha. Không ngờ nàng càng trầm mặc cùng nhường nhịn, Ngải Phù càng thêm tức tối, kiêu ngạo. Có lẽ nàng thật sự sai lầm rồi…

Đáy lòng bỗng vang lên một giọng nói, Thiếu Đằng nói có thể bắt đầu một lần nữa, ta sở dĩ cự tuyệt hắn hoàn toàn vì lo lắng cho Ngải Phù, không muốn thương tổn nàng, nhưng hiện tại đã chứng minh, lòng tốt của ta hoàn toàn là dư thừa, Ngải Phù căn bản không đáng để ta làm vậy. Như vậy, hiện tại ta trực tiếp có thể đáp ứng Thiếu Đằng… ta muốn Ngải Phù nếm thử cảm giác bị người phản bội thống khổ thế nào…

“Bim…” Tiếng còi ô tô vang lên đem nàng đột ngột bừng tỉnh. Nàng lắc lắc đầu, không được, sao có thể có ý nghĩ như vậy, không được… Ý nghĩ này quá tà ác…

Nàng cố lắc đầu thật mạnh, vẫn không thể xua đi, thanh âm tà ác kia vẫn luẩn quẩn, hai tay nàng như tự ý thức lấy điện thoại di động, bấm số của Thiếu Đằng.

“Mân Mân, em tìm anh, có việc sao?” Giọng nói vui vẻ dị thường của Thiếu Đằng truyền vào tai.

“Em muốn nói cho anh, em đáp ứng, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa.”

“Em… em đang nói thật?” Thiếu Đằng ngơ ngác, chưa thể tin.

“Ừm, đương nhiên, hôm nay ba rưỡi, anh lái xe đếnTâyMôn đón em.” Nàng nói như đã chuẩn bị tốt từ lâu.

“Không thành vấn đề. Hiện tại anh chuẩn bị đi học, ba rưỡi gặp. Tạm biệt!” Đầu dây bên kia Thiếu Đằng vui vẻ cúp điện thoại.

Tim nàng đập thình thịch nhìn màn hình, suy nghĩ loạn thành một đoàn, không thể biết làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai.

Lấy tay che mắt, ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, nếu đã quyết định, như vậy chỉ có đi từng bước tính từng bước.

Nhưng còn chuyện duy nhất làm nàng đau đầu kia, khoản nợ ba trăm vạn…

……

Một thân ảnh ngồi trên chiếc ghế xoay làm bằng da thật, hơi cúi đầu, sợi tóc nâu lòa xòa trước trán che đi khuôn mặt tuấn mĩ, một tay cầm văn kiện, đăm chiêu nghĩ ngợi.

Sau khi nữ nhân kia ra về, lão già lại ép hắn thu lại mệnh lệnh nhân sự. Hắn làm việc luôn công tư phân minh, đương nhiên sẽ không đồng ý, lão già nổi giận lôi đình oanh tạc hắn một trận mới đùng đùng ra khỏi Đường Thịnh, sau đó hắn lại phải chủ trì cuộc họp gần ba giờ đồng hồ, hiện tại có chút mệt mỏi.

“Tổng tài, cà phê của ngài.” Một ly cà phê nóng hổi tỏa hương khắp bốn phía đặt trước bàn làm việc, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đeo kính gọng đen, là thư kí của hắn,ÔnNhược Nhàn.

========

Chương 36: Phức tạp mâu thuẫn

ÔnNhượcNhàn đẩy đẩy gọng kính, nói năng vô cùng nề nếp, “Tổng tài, hôm nay ngài có hai việc đã lên kế hoạch…” Đúng lúc này điện thoại trên bàn vang lên, hắn lạnh nhạt liếc nhìnÔnNhược Nhàn, lập tức cầm lấy điện thoại lên nghe. Đối phương dường như báo cáo chuyện quan trọng gì đó, hắn lẳng lặng nghe, khuôn mặt lạnh lùng âm tình bất định, con ngươi đen như băng hàn ngàn năm tỏa ra hàn khí quỷ dị.

Trong công việc, Doãn Lạc Hàn luôn phô ra một bộ mặt lãnh khốc không chút thay đổi, mặc kệ là chuyện khó giải quyết thế nào, mắt hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ lộ ra một chút cảm xúc dao động.ÔnNhượcNhàn làm thư kí của hắn ba năm, hiểu rõ tính nết của hắn, cuộc điện thoại kia dường như trong nháy mắt đã đánh gãy tự chủ của hắn, nàng không khỏi tò mò, đến

tột cùng là có chuyện gì.

“Thư kí Ôn.” Doãn Lạc Hàn cúp điện thoại, mắt hơi nheo lại, cả người dựa xuống ghế, “Giúp tôi hủy bỏ lịch trình hôm nay.”

“Vâng.”

ÔnNhượcNhàn gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài.

Văn phòng to lớn trở nên yên ắng, Doãn Lạc Hàn vuốt vuốt cằm, âm thầm suy nghĩ một lúc, đột nhiên đứng lên, bước ra khỏi văn phòng của mình.

Hắn dùng thang máy chuyên dụng xuống tầng một, nhân viên ở đại sảnh đều cung kính chào hỏi hắn. Hắn hơi gật đầu, khuôn mặt tuấn nghị vẫn lạnh lùng như trước.

Đi ra khỏi tòa nhà, ngoài cửa đã sớm có một chiếc Cadillac màu bạc chờ ở bên ngoài, lái xe Tiểu Mạnh vội vàng mở cửa xe. Đến khi thân hình cao lớn yên vị bên trong, xe mới chậm rãi lăn bánh về phía khu đại học của thành phố.

Cả mấy tiết buổi chiều, tâm tình của Mân Huyên đều không yên, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên, nhìn con số hiện trên màn hình nhích dần đến ba giờ rưỡi, càng lúc càng phức tạp cùng mâu thuẫn.

Nàng cẩn thận nghĩ, bằng vào năng lực của mình, vài ngày đã gom đủ ba trăm vạn, căn bản không có khả năng. Nếu hướng Thiếu Đằng vay ba trăm vạn, lấy tài lực của hắn thì tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng số tiền cũng không phải là nhỏ, nàng hoài nghi chính mình đến lúc đó không biết mở miệng thế nào.

Nàng thất thần nhìn vở ghi, sinh viên xung quanh đều đã đứng lên, thì ra đã tan học. Nàng ôn sách vở theo dòng người đi ra.

NamGiáo môn là cửa chính của trường, tất cả sinh viên cơ hồ đều đi đến hướng đó, nàng lại ngược lại, đi hướng Tây Đại môn, nơi đó so với cửaNamGiáo môn cùng Đông Giáo môn, ít người đi hơn nhiều, đấy là nguyên nhân nàng để Thiếu Đằng chờ ở đó.

Đi ra Tây Đại môn, nàng liếc mắt đã nhìn thấy thân ảnh của hắn ỷ lên xe thể thao, vừa nhìn thấy nàng, đã vội vàng chạy đến.

“Mân Mân, hôm nay ở điện thoại là em nói thật?” Khuôn mặt tuấn lãng mang theo nghi hoặc, “Đến giờ anh vẫn không thể tin được, giữa trưa không phải em…”

“Em đột nhiên nghĩ thông suốt.” Nàng hơi mỉm cười, “Em quyết định như vậy, anh không vui sao?”

“Sao có thể, anh rất vui.” Thiếu Đằng kinh hỉ không thôi, hai tay nắm chặt vai nàng: “Em biết không, anh hưng phấn đến mức cả buổi chiều cũng không có tâm tư nghe bài giảng, vừa hết tiết liền chạy đến đây chờ em. Em yên tâm, anh sẽ bồi thường cho em, chỉ cần tốt nghiệp xong, anh sẽ hủy hôn ước với Ngải Phù, rồi cùng một chỗ với em, vĩnh viễn cùng một chỗ. Anh sẽ yêu em thêm gấp bội, không bao giờ để em cô đơn một mình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK