• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Hảo cảm thấp nhất

“Hắt xì… Hắt xì…”

Đi vào đại sảnh rộng mở sáng ngời, Mân Huyên dùng khăn tay che miệng mũi, liên tiếp đánh hắt xì. Cô gái tiếp tân hình như nhận ra nàng, chỉ liếc nhìn nàng một cái liền tiếp tục cúi đầu.

Không bị ai ngăn trở, nàng bước vào thang máy trống trải, đầu óc choáng váng nặng nề, hai chân như nhũn ra, bước trên đường như dẫm trên bông mềm mại, thân thể vô cùng khó chịu, đôi mắt không ngừng chảy nước mắt lại toát lên một tia thông minh.

Tối hôm qua nàng tắm liên tục hơn một giờ, mãi đến khi cảm thấy toàn thân đông lạnh cứng ngắc vô cùng mới vừa lòng đi ra. Nằm trên giường, quả nhiên như dự đoán, ban đêm bắt đầu lên cơn sốt, sáng sớm hôm nay rời giường đo nhiệt độ, tới tận ba mươi chín độ rưỡi.

“Là Lăng tiểu thư sao?” Nàng ra khỏi thang máy, đang cúi đầu chùi nước mũi, lại có một tiếng nói mềm nhẹ chui vào tai.

Nàng tùy tay ném khăn tay vào thùng rác, một nữ thư kí đứng phía sau, mặc váy áo, khuôn mặt thanh tú đeo kính đen, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, mái tóc dài đen nhánh được búi đơn giản ra sau, nở nụ cười khác hẳn với nụ cười tiêu chuẩn vì công việc của Từ Bang, tất nhiên làm nàng có ấn tượng tốt.

“Đúng vậy, tôi là Lăng Mân Huyên.” Nàng vừa mới nói một câu, cảm giác thấy mũi lại khó chịu, vội vàng lấy khăn giấy, quay người đi hắt xì vài cái. Nàng quay lại, cười xin lỗi: “Thật có lỗi, tôi bị cảm mạo.”

“Không sao, Lăng tiểu thư, tổng tài bảo tôi chờ cô ở chỗ này.” Cô gái vẻ mặt thành thật nói, giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, “Nếu cô muộn thêm năm phút nữa, tổng tài sẽ đi tham dự một buổi bàn bạc chuyện kinh doanh.”

“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn cô.” Mân Huyên lễ phép gật gật đầu, nở một nụ cười thân thiết với người trước mặt, nhanh chóng hướng văn phòng tổng tài đi tới.

Đứng lại trước cửa văn phòng, nàng hít sâu một hơi, đang ngẩng đầu chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện. Nàng do dự một chút, tay cứng lại trong không trung.

“Tài khoản giao dịch còn chưa giải quyết xong?” Thanh âm của Doãn Lạc Hàn sắc bén dị thường, “Đã ba ngày, năng lực của anh làm tôi rất hoài nghi, xem ra vị trí của anh cần để cho người khác ngồi…”

Nhất thời truyền đến tiếng hút khí, người bị chỉ trích kia kinh hoảng cầu xin, “Không, không, không, tổng tài… Mong tha thứ cho tôi lần này… tôi, tôi là có nguyên nhân… Ngày hôm qua mẹ tôi bị bệnh… Lòng tôi lo lắng lại khó chịu, nên…”

“Nhập nhằng giữa công và tư, đây không phải lí do.” Giọng hắn lãnh khốc vô tình, “Sau này anh có thể tìm một công việc tốt hơn, anh lập tức đi phòng tài vụ lĩnh ba tháng tiền lương…”

“Tổng tài, mong tha thứ cho tôi, đừng xa thải tôi, nhà tôi còn vợ cùng hai đứa con cần nuôi dưỡng, mẹ tôi lại trúng gió nằm viện, tôi thật sự không thể không có công việc…”

“Đi ra ngoài! Tôi hy vọng không cần kêu bảo vệ đến mời anh.” Hắn lạnh lùng nói, biểu hiện không hề thương lượng.

Lát sau, cửa bị mở ra, Mân Huyên nhìn thấy một người đàn ông trung niên mắt ươn ướt, vẻ mặt cầu xin đi ra.

Hiệu suất công việc chậm một chút, hắn sẽ sa thải người ta, người này cũng quá không có nhân tính, nàng nắm chặt tay, ấn tượng vốn không có bao nhiêu tốt đẹp về Doãn Lạc Hàn trong nháy mắt tụt xuống mức thấp nhất. Chỉ cần tưởng đến chính mình sắp cùng một tên ma vương lãnh huyết vô tình giao tiếp, mạch máu toàn thân nàng sẽ đông cứng trong nháy mắt.

=======

Chương 48: Người chiến thắng cuối cùng

“Vào đi.”

Hắn hiển nhiên là nhìn thấy nàng, nàng chậm rãi bước vào cửa, Từ Bang đứng một bên cầm tập văn kiện.

Hắn vùi đầu vào bàn công tác, trong không khí yên lặng gần như nghe được tiếng bút sàn sạt kí lên giấy.

Nàng sờ sờ mũi, cùng đợi hắn làm xong mọi chuyện. Không đến một phút đồng hồ, hắn kí xong tất cả văn kiện, buông bút, con ngươi sâu thẳm lóe lên ý cười châm chọc. “Xem ra là tôi thắng.”

Nàng cắn cắn môi, không cam lòng yếu thế, phản bác: “Doãn tổng tài, anh cảm thấy anh thắng quang minh chính đại sao?”

“Tôi nghĩ quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.” Hắn nhún vai, đánh mắt về phíaTừ Bang.

Từ Bang hơi cúi người, mở cặp đựng văn kiện, đưa cho nàng một tập. Nàng cầm lấy mở ra, là hợp đồng tình nhân.

Nàng không nhìn kĩ nội dung bên trong, mà tiến lên mấy bước, “Muốn tôi đồng ý với anh cũng có thể, nhưng anh phải đáp ứng tôi ba điều kiện: Thứ nhất, cô nhi viện không thể rời đi, anh phải cấp tiền thuê cho cô nhi viện, trong thời gian là mười năm; thứ hai, anh và tôi kí bản hợp đồng này không thể làm cho người thứ ba biết; thứ ba, trên hợp đồng phải ghi rõ thời gian hạn định. Nếu anh không chấp nhận ba điều kiện này, tôi sẽ chủ động nói với Chỉ Dao tất cả mọi chuyện, bao gồm tất cả hành vi của anh.”

“Em đang uy hiếp tôi.” Hắn mím môi cúi đầu cười lạnh vài tiếng, “Tôi không chấp nhận phụ nữ uy hiếp.”

“Nếu như vậy, không có gì cần thương lượng.” Nàng biểu hiện vô cùng ngiêm túc nói, đưa văn kiện cho Từ Bang, xoay người liền đi ra ngoài.

Đến khi nàng sắp bước ra văn phòng, thất vọng nghĩ kế hoạch đập nồi dìm thuyền thất bại thì lại nghe thấy hắn nói: “Chờ đã!”

Nàng kìm nén cảm xúc trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh quay người lại. Hắn để tay lên bàn, hai bàn tay giao nhau trước ngực, nhìn chăm chú vào nàng, mở miệng nói với Từ Bang: “Từ trợ lí, anh theo lời cô ấy nói sửa lại một phần hợp đồng.”

Từ Bang lẳng lặng lui ra ngoài, thuận tiện đóng luôn cửa.

“Từ giờ trở đi, em là tình nhân khế ước của tôi. Tất cả em phải nghe theo lời tôi, không có quyền phản bác.” Hắn thong thả rời bàn làm việc, chầm chậm tới gần nàng.

Bước chân nhẹ nhàng của hắn như báo săn, không phát ra tiếng động, nàng nuốt nước miếng một cách khó khăn, theo bản năng lui về sau vài bước. “Tôi còn có một nghi vấn, thời hạn của hợp đồng là bao lâu?”

“Trong mắt tôi, thời hạn phụ nữ đảm bảo chất lượng cực kì ngắn, đương nhiên em cũng không phải ngoại lệ.” Hắn ngừng nói, đôi mắt sắc bén đánh giá nàng.

Nàng nhớ rõ hắn từng nói qua, cảm giác mới mẻ của hắn với phụ nữ chỉ có ba tháng, như vậy nàng chỉ cần làm tình nhân trong ba tháng của hắn là được sao? Tảng đá nặng trịch chắn trước ngực hình như dời đi một chút, nội tâm nàng thoải mái hơn, trên mặt không chút nào không lộ ra sơ hở.

Nàng nín thở, chỉ thấy bạc môi hắn nhẹ nhàng phun ra một câu: “Nửa năm.”

Nàng không khỏi kêu lên sợ hãi, sao lại có thể dài gấp đôi như thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK