Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 9: Sự tàn nhẫn của anh

Nhưng mà cái nàng muốn không phải là chức giám đốc Mục phu nhân kia mà chính là tình yêu của anh. Điều này cũng chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.

Chồng, yêu anh rất nhiều, cũng không muốn cho anh biết, sợ tình yêu của em là gánh nặng của anh.

Chồng, cái từ thật đẹp, lại chỉ có thể thầm gọi ở trong lòng.

Nàng hít thật sâu một hơi, đem bữa sáng đã chuẩn bị kỹ càng đến phòng khách, cố gắng cười thật tự nhiên. Nàng làm bữa ăn sáng rất đơn giản nhưng cũng rất phong phú nhiều món. Mục Nham chỉ nhàn nhạt nhìn người con gái đang đi về hướng anh, khuôn mặt không được tính là xinh đẹp, da rất trắng, người thì quá mức gầy. Anh hơi nhíu đôi mày đẹp hình lưỡi kiếm, nàng có hình dáng giống hệt như lần gặp mặt đầu tiên, đã hơn một năm mà một chút thay đổi cũng không có.

Anh thật là kỳ quái khi lại hoàn toàn nhớ rõ hình dáng của nàng một năm về trước. Anh nhớ rất rõ cô gái có mái tóc ngắn, có nụ cười thật trong sáng và đơn giản, đó là người mà bà nội đã chọn làm cô dâu của anh.

Anh không biết bà nội vì sao làm như vậy, tuy nhiên có thể nhìn ra được bên ngoài là bà nội là thật thực rất thích nàng. Anh không biết nàng có cái gì đặc biệt mà một người khó tính, cáu kỉnh như bà nội lại thích. Bà nội anh cứ như thế, khư khư cố chấp bắt anh lấy nàng cho bằng được. Dù sao, ngoại trừ việc tình trạng hôn nhân là có vợ có chồng, mọi thứ khác đều không hề biến đổi.

Nàng chỉ là vợ của anh mà thôi, không là gì khác.

Bất quá, thẳng thắn mà nói, người con gái này thật sự rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Anh bình thường không qua đêm ở chỗ này, nhưng mà chỉ cần anh về nhà, người con gái này vô tình hay cố ý thì ánh mắt đều hướng về anh.

Anh biết, người con gái này thích hoặc là yêu anh

Nhưng mà, tình yêu, anh không có khả năng cho nàng thứ đó, cũng không khả năng cho bất cứ ai khác. Con ngươi trong mắt anh không một tia ấm áp, kiêu ngạo nhìn người con gái vẻ mặt đang khẩn trương.

Anh đã cảnh cáo nàng. Cho dù là nàng là vợ anh, đối anh mà nói, cũng chỉ là người xa lạ. Anh sẽ không thừa nhận nàng, vĩnh viễn không.

Diệp An An nhìn người đàn ông đang im lặng ngồi ở trên sô pha, dựa nửa người vừa ưu nhã lại vừa cuồng dại, giống như đang săn báo ở trong rừng. Anh không cười chỉ dùng con mắt đen nhánh nhìn nàng, phảng phất như muốn nuốt tất cả bóng tối. Cho đến khi anh nheo mắt lại thì nàng cảm giác được rằng mắt anh lúc này đã trở nên lạnh nhạt. Tim nàng đập nhanh, lòng bàn tay đột nhiên run lên, thiếu chút nữa rớt cả chén bát. Nàng cúi đầu, trong mắt tầng tầng lớp lớp mờ mịt, vội vã hồi phục lại cảm xúc. Ngẩng đầu, nàng lại cười dịu dàng.

Mục Nham thản nhiên nhìn nàng đặt các thứ lên trên bàn, cầm lấy chiếc đũa lên ăn, giống như đây là việc rất thường hay làm. Bữa sáng rất ngon miệng, anh ngủ cả đêm, quả thật là hơi đói.

Diệp An An nhìn người đàn ông ưu nhã ăn các thứ tự chính tay mình làm, đột nhiên có một cảm giác thỏa mãn. Mắt nàng mang theo sự yêu thương say đắm, trên môi nở một nụ cười hàm tiếu vừa nhẹ nhàng vừa hòa nhã.

Mục Nham đột nhiên ngừng động tác ăn cơm, ngẩng đầu nhìn nàng. Con ngươi đen thâm trầm không thể nhìn ra bất kể tâm tư nào. Diệp An An bị anh nhìn thì có chút bối rối, không nén được sự khẩn trương liền mở miệng, “Em vào bếp trước.” Nàng nói xong, xoay người. Không hiểu vì sao nàng không cách nào đối mặt được việc hiện tại anh đang dùng ánh mắt không chút tình cảm nhìn nàng.

“Diệp An An.” Anh lạnh nhạt mở miệng, gọi nàng cả tên lẫn họ, thật lạnh lùng tuyệt tình, không hề mang chút ấm áp nào.

Diệp An An theo bản năng dừng bước, cũng không dám quay đầu lại. Nàng cắn chặt môi mình, toàn thân không tự chủ run nhẹ.

“Diệp An An, Tôi có lời muốn nói với nàng.” Anh không có buông tha nàng. Tiếng nói lãnh đạm như vậy, rõ ràng như vậy truyền đến tai nàng, dù cho nàng có cố bỏ ngoài tai như thế nào, vẫn không thể tan biến.

Cầu anh, van cầu anh, cái gì cũng đừng có nói, đừng nói.

Nàng biết, anh muốn nói gì, nhưng mà cái gì cũng có thể nói đừng nói chuyện này. Nàng yêu cầu không nhiều, thật sự là không nhiều.

Quyển 1 – Chương 10: Người đàn ông chán ghét đeo cà vạt Mục Nham không hề chớp đôi mắt đen, nhìn người con gái quay lưng về phía anh. Tốt lắm, nàng là người con gái thứ nhất dám quay lưng lại với anh. Người đàn ông trên mặt không một nét người, thần sắc đã lạnh băng tàn khốc.

“Diệp An An, Có nhớ tôi đã từng nói với cô những gì không?” Nam nhân phun ra những chữ vô tình, gằn từng tiếng, khiến người khác cảm thấy trong người rét lạnh thấu xương. Thân thể người con gái đã mỏng manh lại càng thêm run run giống như gốc cây lay động trước gió không biết khi nào thì ngã.

Diệp An An nhắm lại hai mắt, lông mi không ngừng rung động, cuối cùng nén lấy đau lòng.

“Em hiểu rõ, anh yên tâm.” Nàng nắm chặt lấy tay mình, đặt trên ngực, cảm giác trong ngực trái tim tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Nàng không có ngừng lại, đi về hướng nhà bếp.

Mục Nham hạ con mắt xuống, cầm lấy chiếc đũa gắp vài thứ gì đó ăn, nhưng không biết vì sao trong lòng cảm giác vô vị đần độn.

Diệp An rời khỏi tầm nhìn của anh chạy chậm đến nhà bếp, ngồi xổm xuống khóc rấm rức. Hai hàng lệ lạnh buốt theo khóe mắt nàng chảy xuống khuôn mặt trơn mịn. Ngọn đèn trong nhà bếp chiếu lên người nàng, mờ ảo bóng hình người con gái khóc, mặt đầy lệ lại mang một vẻ đẹp khác thường.

Ngày đó anh đã nói, ngày đó anh đã nói những gì nàng sao có thể quên đi được.

Anh nói, “Diệp An An, tôi cho cô danh vị phu nhân của Mục Giám đốc, đừng hi vọng gì nhiều hơn, trên danh nghĩa cô là vợ tôi, không là cái gì khác, còn nữa, nhớ kỹ, vĩnh viễn không cần phải yêu tôi.” Anh mở miệng thật vô tình, phun ra từng chữ lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông, “bởi vì, tôi không có khả năng yêu nàng. Vĩnh viễn sẽ không.”

Nhưng mà, chồng, em yêu anh, làm sao bây giờ, chồng, em không hy vọng xa vời anh yêu em, em chỉ là muốn yêu anh mà thôi, nói cho em biết, đây là sai lầm hay sao?

Chồng, không cần cướp đi của em tình yêu, được không?

Chồng, cầu xin anh.

Nàng khóc, âm ỉ khóc, không dám khóc thành tiếng, sợ anh sẽ biết được.

Ăn xong, Mục Nham tùy ý buông đũa trong tay rồi đứng lên. Anh đã ăn no. Người con gái kia vào nhà bếp lâu đến như vậy không biết là làm cái gì?

Hắn đột nhiên nhấp môi, đôi mắt có một thoáng giận hờn. Nghĩ đến nàng làm gì, có quan hệ gì đến anh.

Lúc này, Diệp An An rốt cục cũng từ nhà bếp đi ra. Nàng cầm trong tay một chiếc cà-vạt, ngoài ra còn có một bộ hồ sơ, công văn gì đó của anh.

Nhìn thời gian, nàng cũng biết là đây là lúc anh phải đến công ty. Tuy là giám đốc thế nhưng anh lại yêu cầu rất cao đối với chính mình hơn cả người khác.

Anh chăm chỉ, bình tĩnh song song đó cũng rất là nghiêm túc cẩn thận.

Nàng cúi đầu đi về hướng Mục Nham. Mục Nham chỉ thản nhiên nhìn người con gái đi về phía mình. Con ngươi thâm trầm, lạnh như băng tuyết mà vẫn tuấn mỹ khiến người ta khó thở. Anh tiếp nhận bộ công văn trong tay nàng rồi theo tập quán cúi đầu.

Diệp An An cầm cà-vạt mang lên người anh, hai người kề cận như vậy, gần tới mức nàng có thể nghe được tiếng anh thở, còn cảm nhận được hơi thở anh nóng bỏng ở đỉnh đầu, trên người ngẫu nhiên có cảm giác cơ thể đàn ông cực nóng.

Nàng nghĩ, người được anh yêu nhất định rằng sẽ rất hạnh phúc. Nàng tự cười mình, đáng tiếc, nàng có thể vĩnh viễn sẽ không là người đó.

Mục Nham để mặc cho nàng thắt cà-vạt. Vợ chồng một năm, tuy ít khi quay về nhà, nhưng người con gái này lại hiểu rất rõ các thói quen của anh. Anh ghét thắt caravat, cho nên anh rất hiếm khi tự mình mang. Ở nơi khác, anh tự nhiên là có bạn gái giúp, tại cái nhà này không có người nào khác, chỉ mình nàng, Diệp An An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK