Nhưng, nàng vẫn cứ yêu anh, yêu không vì lý do gì. Ngay lần đầu tiên khi anh nói với nàng lời cảm ơn, ngay lần đầu tiên anh bắt tay nàng trước mặt bà nội, nàng đã yêu. Yêu không hề oán trách không hề hối hận.
Nàng đưa tay mở ngăn kéo bàn của anh ra. Chỉ có những lúc như thế này, thời gian anh không có ở nhà, nàng mới có khả năng đi vào phòng của anh, nơi này đây trong căn nhà, là cấm địa đối với nàng, là địa phương nơi nàng không thể tới.
Trong ngăn kéo, lộ ra bức ảnh chụp một cô gái, cô gái có ngũ quan xinh đẹp và tinh tế, dáng vóc quyến rũ động lòng người, nàng bất quá muốn so sánh với cô gái trong bức ảnh, như cỏ dại so với hoa tươi, là không thể so sánh. Mà nàng biết cô gái đó là ai.Đó là người phụ nữ duy nhất chồng nàng yêu, không phải, có lẽ là, bây giờ anh vẫn yêu, đồng thời cũng hận.
Không vì yêu, sao lại hận chứ?
Anh hiện tại đang chơi trò không yêu, tuyệt tình với người đời, kỳ thật, cũng chỉ vì tổn thương mà thôi. Nàng yêu thương anh, yêu thương anh nỗi nàng đơn, yêu thương anh con người bị tổn thương. Anh ở trên cao, kỳ thực rất nàng quạnh.
Nàng có thể hiểu, nhưng lại không thể giúp, bởi vì, nàng không phải là người kia anh cần.
Cẩn thận cất đi bức ảnh, nàng rời khỏi phòng anh, đóng cửa, cũng đóng lại thế giới giữa anh và nàng.
Chồng ơi, em biết, em không có tư cách gọi anh như vậy, chồng, kỳ thật, em thật sự rất yêu anh, dù cho, anh chưa bao giờ yêu em. Chồng, anh có thể không yêu em, nhưng mà, xin cho em được yêu anh, được không?
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Mục thị, một người đàn ông thành thục cao to ngồi trên chiếc ghế xoay bọc da, thân mặc một chiếc áo veste may bằng tay tinh tế màu đen, cây bút trên tay vẫn đang động, nửa ngày, anh xoa nhẹ một chút mắt mình, dựa người vào lưng ghế.
Cốc cốc…
Tiếng gõ từ cánh cửa phía sau vang lên.
“Mời vào.” Nam nhân vẫn duy trì động tác kia, cửa bị đẩy ra, từ bên ngoài đi vào một người phụ nữ diện mạo cực kỳ xinh đẹp cực kỳ yêu mị, vóc người cao thon thả, đồi núi mấp mô, mặt mũi xinh đẹp, trang điểm kỹ càng.
“Nham……” người nữ kêu lên cái tên thân mật của người nam, đánh mông đi về hướng người đàn ông, tay rất là tự nhiên đặt trên vai, mát-xa bả vai người đàn ông, tay còn khiêu khích định đụng vào trước ngực anh ta.
Đột nhiên, cổ tay mảnh khảnh của người nữ bị nắm chặt lấy, rồi bị hất mạnh ra.
“Nham, anh làm đau em.”. Người nữ mở đôi môi đỏ mọng kêu lên, ôm cổ tay dường như rất đau của nàng, trên mặt hiện lên vẻ bối rối vì bị cự tuyệt.
“Lăng Huyên, chú ý thân phận của cô, hiện tại là thời gian làm việc, tôi không thích người công và tư không rõ ràng, cô, cũng không ngoại lệ.”. Người nam nhếch khóe môi đẹp, con ngươi đen màu một mảnh vô tình.
“Nham, không cần như vậy mà, người ta chẳng qua là quá yêu anh.” Người nữ lại tiến lên, không thuận theo bàn tay xua đuổi của người nam, khuôn mặt càng lộ thêm vẻ xinh đẹp, mắt chớp nhẹ, môi đỏ mọng mấp máy. Bộ dáng quyến rũ như vậy, tin tưởng là nam nhân, tuyệt đối sẽ mềm lòng, chẳng qua, thực đáng tiếc, trước mắt nàng không phải nam nhân bình thường, anh là Mục Nham, là lãnh tâm vô tình Mục Nham.
Yêu? Người nam khinh thường trào phúng, yêu là cái thứ gì vậy, còn nghĩ rằng anh sẽ tin tưởng sao?
“Đi ra ngoài.” Người nam tiếp tục tựa lưng vào ghế ngồi, thanh âm tuy rằng nhẹ, nhưng chứa bên trong sự uy nghiêm không thể nghi ngờ. Người nữ cuối cùng sửa sang lại y phục, vừa ai oán liếc nhìn người nam, muốn cướp đoạt sự chú ý, chỉ là người nam đã đóng chặt mắt, không chịu liếc nhìn nàng ta một chút nào.
Quyển 1 – Chương 4: Châu báuLăng Huyên giậm mạnh chân một chút, bất quá cũng phải đi ra ngoài, nàng là người phụ nữ thông minh, biết điều gì nàng nên làm để cho người đàn ông này vui vẻ. Người này vô tình, cho nên, chỉ có thể nghe lời anh ta, mới có thể đạt được điều nàng mong muốn. Mà điều nàng mong muốn chính là trở thành Tổng giám đốc tập đoàn Mục thị phu nhân.
Nam nhân này cho thể mang đến cho nàng được hết thảy, tiền tài, quyền lực, danh vọng, còn có cuộc sống đầy đủ.
Mà hết thảy những thứ này, nàng, Lăng Huyên đều muốn có. Tuy rằng người tình của anh không chỉ một mình nàng, bất quá, cái gọi là gần quan được ban lộc, nàng ở gần anh nhất, mỗi ngày mỗi tiếp xúc, cho nên, nàng tin tưởng, chỉ cần nàng cố gắng, không ai có thể cướp người đàn ông này từ trong tay cô.
Nghe được tiếng gõ cửa, Mục Nham mới chậm rãi mở hai mắt, trong mắt là sự đùa cợt nhẫn tâm, anh tự nhiên biết người phụ nữ này muốn cái gì, chẳng qua, ngoại trừ tiền, anh không thể cho nàng ta được cái gì khác, về phần vị trí giám đốc phu nhân, thực đáng tiếc, vị trí đó đã có người, tuy rằng, anh cũng không nguyện ý cưới người kia, nhưng là, nàng ấy lại là vợ hợp pháp của anh, Mục Nham.
Dù sao, đối với anh mà nói, cưới ai cũng không quan trọng.
Phụ nữ, anh cần để giải quyết nhu cầu bản thân. Mà đối với loại phụ nữ tự động dâng hiến như Lăng Huyên, anh tự nhiên là không cự tuyệt, dù sao, nàng làm thân thể anh rất thỏa mãn, nếu phải trả giá cũng chỉ là một ít tiền bạc cùng một ít tinh lực mà thôi. Dù sao, đây là cuộc chơi tình nguyện, không ai bị thiệt.
Về phần người phụ nữ ở nhà kia, người vợ trên danh nghĩa của anh, anh sẽ không động tới. Cưới nàng đã là giới hạn cao nhất của anh. Một phụ nữ không có gì đặc sắc, nói thật, có cởi hết quần áo nằm ra, cũng không khơi lên được của anh cảm giác gì.
Nhưng thực tâm mà nói, Diệp An An được chọn làm vợ quả thật không sai. Nàng thực ôn nhu, cũng rất cẩn thận, tuy rằng không phải người anh mong muốn, nhưng cũng đủ tư cách là một người vợ, toàn tâm toàn ý chăm sóc anh, làm cho anh không tìm ra được bất kỳ tật xấu nào.
Nghĩ đến đây, anh buông cây bút trong tay, đi đến sát bên cửa sổ. Bên ngoài xe cộ náo nhiệt như nước. Diệp An An con người không có gì xuất sắc bỗng nhiên hiện ra trước mặt anh với bộ mặt thật dễ chịu. Không biết nàng hiện tại làm cái gì. Thật sự là một phụ nữ kỳ quái, đem toàn bộ người giúp việc trong nhà sa thải, lý do chỉ là nàng nói nàng không có việc gì để làm.
Anh nheo nửa con mắt, trong đôi khe mắt nhỏ dài chỉ còn một vệt lạnh tanh. Anh tự nhiên làm sao lại nhớ đến nàng ta. Diệp An An, cái người phụ nữ tuyệt không có gì là xuất sắc.
Buổi tối, cuộc sống về đêm của thành phố mới bắt đầu. Trong một cửa hàng hết sức xa hoa, người nữ duyên dáng kéo một người nam cao to đi vào, chủ cửa hang trang sức vừa thấy hai người nọ, lập tức ra đón.Người nam là khách quen của cửa hàng. Bọn họ nhìn người phụ nữ đi cùng người nam, không lấy gì làm lạ. Người nam chính là giám đốc chủ tịch tập đoàn Mục thị nổi danh trong xã hội thượng lưu. Tập đoàn Mục thị đứng đầu cất cánh cho ngành điện tử trong nước. Từ sau khi Mục Nham nhận chức, công ty tài lực càng thêm lớn mạnh, mở rộng gấp ba lần so với lúc cha anh tại nhiệm, đã tiến tới bước muốn phát triển buôn bán ra nước ngoài.
Không thể không kể đến năng lực làm việc trong cùng giới của Mục Nham hết sức nổi tiếng. Tuổi không quá 28 tuổi, nhưng có khí thế không giận vẫn uy nghĩ, đầu óc tuyệt đối thông minh, rất bình tĩnh khi đàm phán, còn có thủ đoạn giao tiếp tuyệt hảo, không thể nghi ngờ đây chính là một giám đốc trẻ thành công.
“Em muốn cái gì, tùy tiện chọn.”. Mục Nham buông cái eo của người nữ ra, đi về phía trước, anh đối với phụ nữ rất hào phóng, bạn gái anh, các nàng muốn cái gì, anh đều cấp cho, trừ tình yêu. Với lại đám nữ nhân các nàng, có người nào có cảm tình, bất quá chỉ muốn yêu cái thân phận, tiền tài của anh mà thôi.
Lăng Huyên lúc lắc eo nhỏ, ngón tay xinh đẹp được cắt giữa kỹ càng xẹt lướt trên tấm kính thủy tinh, bên trong có rất nhiều trang sức quý giá đủ loại, đều là do các người nổi tiếng thiết kế, hơn nữa, quan trọng nhất là, cửa hàng này cực kỳ sang trọng, không phải người bình thường nào cũng có thể vào mua.
Lăng Huyên khẽ nâng cằm lên, môi hơi hé mở một ít, bộ ngực đầy đặn nhấp nhô theo nhịp hô hấp của nàng, cực kỳ khêu gợi. Nàng xem lướt bên trong các đồ trang sức lấp lánh dưới ngọn đèn, cho đến khi nhìn thấy một chiếc vòng cổ kim cương, con mắt bị mê hoặc.