“Cái này, lấy ra cho tôi.” Ngón tay thon dài chỉ về hướng chiếc vòng cổ, đôi môi đỏ mọng giật giật, lộ đầy vẻ cao ngạo.
Cô nhân viên quầy hàng lập tức lấy chiếc vòng cổ ra, Lăng Huyên cầm lấy, ướm ngay lên cổ mình. Nàng soi vào trong gương, quả nhiên là rất xứng với nàng. Kim cương long lánh cực kỳ chói mắt, đeo lên chiếc cổ đẹp tuyệt của nàng, càng xinh đẹp nổi trội, lại làm cho nàng thêm phần xa hoa khí chất hơn.
Thật đúng là không lầm, nàng nhẹ tay vỗ về kim cương trên cổ, quay sang Mục Nham không biết nhìn cái gì đang đi qua.
“Nham, anh xem nè, cái này có phải là rất đẹp hay không.” Nàng làm nũng kéo lấy tay Mục Nham, ngẩng đầu lên để anh ngắm chiếc vòng trên cổ. Nàng biết là Mục Nham đối với bạn gái rất hào phóng, cho dù có đắt tiền đến bao nhiêu cũng không làm anh chớp mắt, nàng đã rất vất vả mới leo lên được cái chức thư ký riêng của anh, cũng đã rất vất vả để khiến cho anh chú ý tới nàng.
Mục Nham ngẩng đầu, nhìn chiếc vòng trên cổ Lăng Huyên, anh bề ngoài tuy không hề biến sắc, nhưng lại khinh bỉ ở trong lòng. Quả nhiên là một người đàn bà tham lam.
“Em muốn nó à?” Anh đưa tay đặt ở trong túi tiền, người đứng thẳng tắp, ngũ quan hoàn mỹ dưới ánh đèn lại càng thêm anh tuấn, đôi môi mỏng mở ra rồi khép lại, phun ra câu nói kia, tuy khẽ, nhưng nghe được ra sự mỉa mai không nói hết được.
“Quên đi, em không muốn nữa, kỳ thật, em cũng không có thích nó lắm.” Lăng Huyên làm bộ không thích gỡ bỏ chiếc vòng cổ xuống, kỳ thật là đã nhìn ra sự châm chọc trong mắt của Mục Nham, nàng biết mình hình như đã làm sai, cái nàng muốn không chỉ là cái vòng cổ này mà là rất nhiều, rất nhiều thứ.
“Quét thẻ đi.” Mục Nham trực tiếp xoay người, xem như ngăn hành động của Lăng Huyên, anh móc thẻ card từ trong túi tiền ra, ngay cả giá cũng không hỏi, trực tiếp ném cho viên quản lí, quản lí hai tay tiếp nhận lấy mang đến quầy tính tiền.
“Nham.” Lăng Huyên đến gần anh, nhìn hết sức là cảm động, nàng ôm lấy cổ Mục Nham, dâng hiến đôi môi đỏ mọng của mình, Mục Nham cười khẽ, không cự tuyệt sự chủ động của nàng, hôn nồng nhiệt.
Hôn một lúc lâu sau, Lăng Huyên thở hổn hển đổ người vào trong ngực anh, kỹ thuật hôn của anh thật tuyệt, thật sự tuyệt đến mức làm nàng say mê quyến luyến, nàng nghĩ, nàng không ly khai người đàn ông này, sẽ thật sự yêu anh mất.
Sắc mặt Mục Nham tương đối rõ ràng là không hề biến sắc, ánh mắt anh dừng lại ở trên một sợi dây chuyền ở trong một tủ kính, thiết kế rất đơn giản, rất là tự nhiên.
Anh đẩy người đàn bà trong ngực mình ra, cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, thẳng hướng vật kia mà đi tới.
Diệp An An ngồi ở trên sô pha, cầm remote thỉnh thoảng đổi kênh TV, thỉnh thoảng lại nhìn về phía chiếc đồng hồ báo giờ treo trên tường, đã hơn mười giờ đêm, anh sẽ không về nhà, nàng nhìn đồ ăn đã chuẩn bị từ trước đang đặt ở trên bàn, cúi đầu, ngực nhói đau.
Bữa tối nàng làm mất vài giờ, anh không ăn đến.
Nàng đứng lên, nén sự rối loạn, đi về hướng bàn ăn. Đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh. Nàng nhìn nhìn, đang định bắt đầu thu dẹp.
Lúc này, cánh cửa đột nhiên bật mở, nàng ngẩng đầu lên, Mục Nham đi vào thật bình tĩnh tương đối trái ngược với sự ngạc nhiên vui mừng của cô.
“Anh đã về, cơm chiều em làm đã nguội rồi, để em đi hâm nóng lại.” Nàng vội vàng nói, tay chân hơi luống cuống, hiển nhiên là có chút kích động.
Mục Nham mắt lạnh lùng nhìn nàng đang bối rối, quay sang nhìn đồ ăn bày ra trên chiếc bàn lớn, đôi môi lạnh nhạt mở, “Không cần, tôi ăn rồi.”
Diệp An An ngừng ngón tay lại, cúi đầu, cười không nổi. quả nhiên vẫn là như vậy, anh đã ăn rồi, còn nàng thì chưa ăn. Thế nhưng chỉ một câu nói của anh đã làm nàng không muốn ăn nữa. Cả đêm chờ mong cuối cùng bị hụt hẫng.
Quyển 1 – Chương 6: Vợ chồng xa lạMục Nham gỡ cà-vạt, cởi giày, đi đến kế bên Diệp An An đang cúi đầu, lấy ra từ trong túi ra một cái hộp nhỏ hình vuông, tiện tay ném cho cô.
Diệp An An vội vàng đón lấy, nhìn anh khó hiểu, lúc này, đôi mắt trong vắt của nàng tràn ngập nghi vấn, đôi môi hồng nhạt khe khẽ cắn lại.
Có cảm giác giống như tiểu bạch thỏ một chút, Mục Nham đột nhiên nghĩ đến cái từ như vậy, vợ của anh, hôm nay nhìn kỹ, nguyên lai, diện mạo thật sự cũng không có xấu, một người thực sạch sẽ, cũng thật đơn thuần, chỉ cần liếc mắt anh có thể nhìn ra nàng đang nghĩ gì?
“Tặng cho cô.” Anh đột nhiên quay lại ngồi trên sô pha, không biết vì cái gì anh rõ ràng đã tính cùng bạn gái dự một bữa tiệc lớn, rồi lãng mạn qua đêm, bất quá chỉ là khi anh nhìn đến cái hộp trong túi, trong một giây chợt đổi ý lái xe quay về nhà. Anh đối bạn gái rất rộng rãi, thế nhưng anh chợt ý thức ra là anh chưa từng tặng gì cho vợ vì vậy mới đồng thời mua luôn vật này.
Diệp An An hơi run run nắm cái hộp trong lòng bàn, cảm giác dường như rất nặng, nàng cúi đầu tránh cho anh nhìn thấy nước trong mắt đang muốn rơi ra.
Mục Nham nhấc chân, nhìn thấy đồ ăn trên chiếc bàn lớn, ngẩng đầu lên nhìn Diệp An An vẫn giữ yên người, người phụ nữ này còn có những cử chỉ làm người khác không ngờ nổi, phụ nữ khi thấy quà anh tặng, nếu không mừng như điên thì cũng giống như Lăng Huyên nào có ai giống như người này, vụng trộm mà khóc. Đúng vậy, tuy rằng nàng là cúi đầu, nhưng anh vẫn thấy được rõ ràng mắt nàng ngân ngấn nước.
Tâm tư của nàng hiện hết lên mặt thật rất dễ nhận biết.
“Diệp An An, cô không phải muốn đi hâm nóng cơm sao? Đứng ở nơi đó làm cái gì?” Anh nhìn cái bàn bày đầy đồ ăn, tuy rằng không thể so sánh nổi với nhà hàng, nhưng cũng hết sức thanh đạm. Anh không kén ăn, cũng thích nhất là loại thức ăn này, đã lâu rồi chưa có nếm lại, có chút hoài niệm.
Diệp An An nghe được lời anh nói, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy anh sắc mặt ôn hoà thì mặt ửng hồng, “Em đi liền,” nàng vội bưng mâm thức vào phòng bếp, cấp tốc hâm nóng, rồi bưng ra.
Nàng đứng ở một bên nhìn Mục Nham dùng thức ăn nàng làm, đột nhiên cảm giác rất mãn nguyện, thì ra chỉ cần nhìn người mình yêu hạnh phúc nàng cũng hạnh phúc như vậy, cho dù người đó chỉ đơn giản là ăn đồ do nàng làm.
“Ngồi xuống cùng ăn đi,” Mục Nham đang ngồi ăn trên bàn, lần đầu tiên phát hiện thức ăn người vợ này làm rất ngon, rất phù hợp khẩu vị của anh. Mà đồ ăn cũng không có dấu vết đụng vào, Diệp An An là người phụ nữ không biết nói dối, nàng hẳn là chưa ăn, chỉ nhìn thôi sao có thể no chứ?
Diệp An An mím mím môi, kéo một chiếc ghế tựa ra ngồi xuống, nàng bưng cơm lên, chậm rãi ăn. Đồ ăn trên bàn phần lớn đều vào bụng Mục Nham. Đây kỳ thực là lần đầu tiên nàng cùng Mục Nham ngồi ăn cơm chung, cho nên nàng đặc biệt quý trọng, không biết còn có thể có lần sau hay không.
Nàng chỉ ăn cơm trắng, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn lén người đàn ông mà nàng coi như là trời. Nàng mấp máy miệng, cảm giác dường như cả ngày hôm nay thật rất vui vẻ.
Chồng, nếu mỗi ngày đều có thể được như vậy, tốt biết bao nhiêu.
Chồng, anh có biết hay không, hôm nay thật sự rất hạnh phúc, bởi vì anh tặng em quà, còn cùng em ăn cơm,
Chồng, em yêu anh, thật sự rất yêu anh.
Hai người im lặng ăn cơm, cho đến khi Mục Nham ăn xong, đứng dậy quay về phòng mình. Bọn họ là vợ chồng cũng mà cũng không phải vợ chồng. Có lẽ chỉ có thể xem là hai người xa lạ ở cùng một nơi.