“Cô Đỗ, cô chỉ cần thanh toán tiền sửa xe liền có thể rời đi!”
“Cái gì? Tại sao tôi phải thanh toán tiền sửa xe? Rõ ràng xe anh không phải do tôi làm xước, tôi sẽ không thanh toán tiền sửa xe!” Đỗ Lôi Ti trợn to mắt nói.
Sắc mặt Bùi Tuấn Vũ nhất thời tối sầm, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt kia đủ chứng minh ranh giới của người đàn ông này.
Không có cách nào khác, ai nói cô vừa nghe thấy liên quan đến tiền bạc liền không khỏi khẩn trương.
Sau đó, tổng thống thay đổi nét mặt, từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt cô “Được, cô nói không liên quan đến cô vậy bây giờ tôi hỏi cô, tại sao cô lại lên xe tôi ngồi?”
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của tổng thống thật nhanh, một giây trước còn tối sầm một giây sau lại nở nụ cười anh tuấn, khiến cho người khác không đoán được rốt cuộc sắc mặt anh ta ra sao?
Bùi Tuấn Vũ nhìn cô gái đứng trước mặt đang ngây ngốc, bất đắc dĩ đưa tay lên quơ quơ trước mắt cô.
Cô bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt dọa sợ một lần nữa thét lên “A……”
“Không cần kêu nữa, cô muốn bảo vệ ở ngoài cửa xông vào nữa sao?” Bùi Tuấn Vũ uy hiếp nói.
Đỗ Lôi Ti lập tức đưa tay bịt miệng mình nhìn tổng thống.
“Lời tôi nói cô không nghe thấy sao?”
“Hả? Nói cái gì?” Đỗ Lôi Ti hỏi lại.
“Xem ra cô không nghĩ muốn giải quyết vấn đề!” Bùi Tuấn Vũ ấn điện thoại “Đường Vũ, cậu vào đây, đưa cô gái này ra ngoài!”
“Vâng, tổng thống!” Đường Vũ ở chỗ khác nghe điện thoại nói.
“Tổng, tổng thống, van xin anh, tôi muốn giải quyết……”
“Nhưng tôi không nhìn thấy thành ý của cô!”
Tôi thật sự rất có thành ý!” Nói xong Đỗ Lôi Ti không quên gật đầu.
Bùi Tuấn Vũ lại nói qua điện thoại “Đường Vũ, không cần anh qua nữa!”
Đỗ Lôi Ti vừa nghe thấy tổng thống gọi điện thoại, trong lòng khẽ thở dài.
Bùi Tuấn Vũ lại hỏi “Tại sao cô lại lên xe của tôi?”
“Tôi, tôi…haiz. chính là con chó mực…..đuổi tôi không chịu dừng, không có cách nào, tôi nhìn thấy chiếc xe dừng ở bên đường liền leo lên!”
“Cô lên xe không chú ý, còn chứng kiến việc không nên nhìn, chuyện này muốn tính thế nào đây?”
“Tổng, tổng thống, tôi không nhìn thấy gì hết.”
“Thật sự không nhìn thấy?”
“Thật sự không nhìn thấy!”
Anh, ở trên xe làm chuyện xấu như vậy lại còn ép người khác không được nhìn thấy, cái này chẳng phải bắt cô nói dối sao? Mẹ kiếp, từ nhỏ cô giáo đã có dạy, nói dối thì mũi sẽ dài ra, nghĩ tới đây, Đỗ Lôi Ti liền đưa tay lên sờ mũi mình.
Bùi Tuấn Vũ thấy động tác của cô, thật sự rất buồn cười, vì vậy lại nói tiếp “Vì con chó mực đuổi theo cô…cô mới leo lên xe của tôi, xe của tôi liền bị con chó mực cào xước?”
Đỗ Lôi Ti vừa nghe liền vội vàng gật đầu, giống như chuyện này thật sự không liên quan đến cô.
“Từ lời nói của cô tôi thấy nếu cô không leo lên xe của tôi thì xe của tôi sẽ không bị cào xước!” Bùi Tuấn Vũ lại đi tới cạnh cô nói.
Chương 10: Cô thật sự là một người thông minh.
Đỗ Lôi Ti vừa nghe vội vàng gật đầu, giống như chuyện này không liên quan đến cô.
“Theo như lời cô nói nếu cô không lên xe của tôi thì tôi nghĩ xe tôi sẽ không bị xước!” Bùi Tuấn Vũ lại đi tới bên cạnh cô.
“Tôi……tôi……tôi……” Đỗ Lôi Ti bị hỏi đến không tả lời được, từ từ lui về phía sau, lui đến sát vách tường mới dừng lại.
“Không phải cô chỉ biết nói một chữ thôi đấy chứ?” Bùi Tuấn Vũ ép chặt cô hỏi, nhìn cô gái có biểu hiện biến đổi vô số lần trước mặt.
Đỗ Lôi Ti bị dọa sợ đến nỗi quỳ xuống tại chỗ, còn nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, tranh thủ lấy sự thương hại từ tổng thống “Tổng, tổng thống, tôi biết sai rồi, van xin anh, bỏ qua cho tôi đi……”
“Tôi đã nói chỉ cần cô bồi thường chi phí sửa xe thì không còn vấn đề gì nữa!” Nói xong đỡ cô gái đang quỳ dưới đất đứng dậy.
Đỗ Lôi Ti khẩn trương nắm vạt áo mình hỏi “Tổng, tổng thống, chi phí sửa xe của anh hết bao nhiêu?”
“Gọi tôi tổng thống, xin hãy bỏ chữ tổng ở trước đi!”
Mẹ kiếp, tổng thống này cũng quá quy tắc, cô đã rất khẩn trương mới nói nhiều hơn một chữ, vậy mà vẫn còn tính toán chi li như vậy?
“Tổng thống, xin hỏi chi phí sửa xe hết bao nhiêu?” Đỗ Lôi Ti lại hỏi lần nữa.
“Không nhiều lắm, hai trăm nghìn tệ!” Bùi Tuấn Vũ khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn cô.
“Cái…cái gì? Hai trăm nghìn tệ? Anh định ăn cướp sao, chỉ có mấy vết xước kia mà hai trăm nghìn tệ? Anh chính là lừa đảo, lừa đảo ngay giữa ban ngày!” Đỗ Lôi Ti chất vấn.
Vừa nói xong Đỗ Lôi Ti liền hối hận, tự trách mình sao lại nói như vậy?
Sau khi tâm tình trở lại bình thường, Đỗ Lôi Ti nở nụ cười lấy lòng, chưa từ bỏ ý định mở miệng hỏi “Tổng thống, có phải anh nhớ nhầm không? Có phải là hai ngàn tệ không?”
“Cô cho rằng tôi sẽ tính sai sao?”
“Chỉ có mấy vết xước kia sao lại nhiều tiền như vậy chứ?”
“Bởi vì đó là xe nhập khẩu, đương nhiên sẽ đắt như vậy!”
Mẹ kiếp, không phải chỉ là tổng thống thôi sao, lại mua xe đắt như vậy. Không cần nghĩ cũng biết là tiền của dân chúng.
“Cái đó, tổng thống, có thể thương lượng một chút không?” Lúc này Đỗ Lôi Ti nở nụ cười lấy lòng hỏi.
“Nói!” Bùi Tuấn Vũ ngồi trên ghế sa lon, anh thật sự muốn xem cô gái này sẽ nói gì.
“Hai trăm ngàn tệ tiền sửa xe có thể trả theo kỳ được không?” Đỗ Lôi Ti nói xong câu đó liền không dám nhìn anh.
“Cô nghĩ sẽ trả trong vòng bao lâu?” Bùi Tuấn Vũ ung dung nhìn cô.
“Không lâu, hai mươi năm có được không?”
“Nếu như theo cô tính toán chẳng phải đến khi xe tôi thành phế liệu rồi, tiền sửa xe này cô không phải trả nữa không phải sao?”
Đỗ Lôi Ti vừa nghe tổng thống nói như thế, vội vàng mở miệng “Không, làm sao có thể như vậy chứ!”
“Tôi nghĩ cô Đỗ, cô nghĩ sai rồi, tôi gọi cô đến không phải để nghe cô nói hai mươi năm mới trả hết tiền, hoặc là trả tiền sửa xe, không thì trực tiếp đến đồn công an đi!” Bùi Tuấn Vũ ngồi trên ghế sa lon thay đổi tư thế ngồi khác, bắt chéo hai chân, cầm điếu thuốc lên hút.
Đỗ Lôi Ti vừa nghe nói đi đến đồn công an liền đi tới trước mặt anh khóc lóc “Tổng thống, tôi không muốn đến đồn công an, nếu tôi đến đồn công an thì đời tôi coi như xong, van xin anh, tôi có tiền nhất định sẽ trả lại cho anh, tôi làm trâu làm bò cũng sẽ báo đáp ân tình của anh, tôi có biến thành quỷ cũng sẽ không quên anh!”
Mẹ kiếp, nói xong những lời này, Đỗ Lôi Ti mới nhớ tới, đây không phải là những lời thoại trong một vở kịch mà ti vi mới chiếu mấy ngày trước sao, không ngờ bây giờ cũng có lúc cần dùng.
Oa, cô thật sự là một người thông minh!!!