Bùi Tuấn Vũ rất tức giận khi bị người khác gọi tỉnh dậy, lại nhìn thấy Đỗ Lôi Ti lắc lư qua lại trước mặt như muốn đả kích anh, càng thêm tức giận, tiện tay cầm gối lên đập vào đầu cô nói “Bây giờ lập tức cút ra ngoài cho tôi……”
A a a a a a a!!!
Cút ra ngoài……Anh ta lại lớn tiếng kêu tôi ra ngoài……
Trong lúc nhất thời, Đỗ Lôi Ti bị tác động bởi giọng nói của anh, ngây ngốc đứng đó, cô thật sự không nghĩ tới tổng thống lại tức giận như vậy.
Cô gọi anh ta dậy không phải bởi vì anh ta sao? Mặc dù cách thức có hơi mạnh một chút nhưng……Đây không phải là bởi vì gọi một lúc lâu mà anh mãi không dậy sao……
Cảm giác uất ức nhất thời lan tràn trong lòng cô, lỗ mũi bất giác trở nên ê ẩm, cô không nói gì, cất bàn chải cùng ly nước súc miệng, nhặt chiếc gối rớt trên sàn nhà, bỏ lên giường đi ra khỏi phòng.
Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy uất ức như vậy, chưa bao giờ bị người ta quát to như vậy.
Tại sao anh ta có thể quát cô như vậy chứ? Tại sao anh ta lại đối xử với cô như vậy chứ?
Rõ ràng gọi anh dậy là vì muốn tốt cho anh, kết quả lại biến thành bộ dáng như thế này……
Chạy ra khỏi phòng ngủ của tổng thống, đi xuống dưới lầu, hình như quản gia đã đứng đợi ở đó từ lâuu, thấy cô chạy xuống lầu với đôi mắt đỏ hoe, hai người đối diện nhìn nhau lắc đầu “Lôi Ti, xem như đây là kinh nghiệm đi!”
Tiểu Ngọc đi tới trước mặt Lôi Ti, dùng giọng an ủi “Cô quan sát nhiều một chút sẽ hiểu rõ tính cách của tổng thống, đừng nản chí, tất cả những người từng gọi tổng thống dậy đều bị mắng như vậy!” Ý kia rất rõ ràng là đang an ủi cô.
Đỗ Lôi Ti không nói gì, đôi mắt đỏ hồng, trong đầu vẫn còn câu nói “cút ra ngoài” của Bùi Tuấn Vũ.
“Được rồi, không sao, tổng thống lập tức sẽ đi xuống, cô đi gọi cậu chủ đi, lát nữa còn phải đưa cậu chủ đi học, chuyện kếp tiếp giao cho tôi là được.” Thấy cảm xúc của Đỗ Lôi Ti đã lên tới đỉnh điểm, quản gia mở miệng nói sau đó quay đầu nhìn tiểu Ngọc nói “Cô đi xuống trước đi!”
“Vâng! Quản gia!” Tiểu Ngọc gật đầu, nhìn Đỗ Lôi Ti, không nói gì.
Nghe thấy lời quản gia nói, Đỗ Lôi Ti giống như được đặc xá, đi tới phòng của cậu chủ.
Lúc này trong phòng tổng thống, Bùi Tuấn Vũ vừa mới bị Đỗ Lôi Ti dùng khăn lạnh làm cho tỉnh táo, sau khi đuổi cô đi anh lại không thể nào ngủ tiếp.
Ảo não đi xuống giường, vào trong phòng tắm, rửa mặt, thay quần áo, lạnh lùng đi xuống lầu.
Quản gia dự đoán quả không sai, chưa tới mười phtu1 anh đã xuống phòng ăn, xuất hiện trước mặt mọi người.
Mặc dù khuôn mặt tuấn tú vẫn còn hơi ngái ngủ nhưng cũng đã tỉnh dậy, vậy là được rồi.
“Tổng thống, ăn sáng!” Quản gia đi lên trước, khom người nhỏ giọng nói.
“Đưa bữa sáng vào phòng làm việc cho tôi, Đường Vũ đã tới chưa?”
“Thư ký Đường lát nữa sẽ đến!” Quản gia thành thật trả lời.
Bùi Tuấn Vũ khoát tay, đi lên lầu.
Quản gia bưng bữa sáng lên phòng làm việc, sau đó Đường thư ký đi vào.
“Báo cáo hành trình ngày hôm nay một chút!” Hơi ngước mắt nhìn Đường Vũ đứng trước bàn, vừa ăn sáng vừa hỏi.
“Mười giờ bộ trưởng bộ tài chính còn có bộ trưởng tài nguyên sẽ đến báo cáo công việc, mười giờ bốn mươi nói chuyện điện thoại với nước Hàn……” Đường Vũ nghiêm túc báo cáo cộng việc được một nữa thì Bùi Tuấn Vũ giơ tay ngăn lại.
“Cậu điều tra cẩn thận giúp tôi một chuyện.” Nói xong anh lấy từ trong ngăn kéo ra một túi giấy đưa cho Đường Vũ, tiếp tục nói “Điều tra cẩn thận một chút.”
Đường Vũ mở túi giấy nhìn hình nói “Tổng thống, đây không phải là người giúp việc đó sao? Không phải đã từng điều tra sao?”
“Đúng, đi đi, càng chi tiết càng tốt!”
Chương 32
Lúc đi tới phòng cậu chủ Đỗ Lôi Ti cảm thấy bản thân thật bi kịch, rõ ràng ở bên ngoài tìm công việc lại bị lôi đến đây, còn bị mắng, càng nghĩ càng bi thương.
Mở cửa phòng cậu chủ, nhìn thấy Bùi Vũ đã mặc quần áo chỉnh tề, lấy tay lau nước mắt, đi lên trước “Cậu chủ, đi thôi, tôi đưa cậu đi học!”
Đỗ Lôi Ti một tay cầm cặp sách, một tay nắm tay cậu chủ đi xuống dưới lầu, may mắn là khi đi xuống phòng khách cô không gặp tổng thống, nếu không cô thật sự không biết phải làm sao.
Bùi Vũ nhìn đôi mắt đỏ au của cô, giọng nói không vui “Cô khóc sao?”
“Đâu…..làm gì có……” Đỗ Lôi Ti khẩn trương trả lời, cô cũng không muốn thằng bé nhìn thấy vẻ thảm hại của cô.
Cô thật sự buồn bực, sao hai ba con nhà này đều nhìn cô không vừa mắt?
Cứ như vậy hai người lên xe, có mấy bảo vệ đi theo phía sau, chạy về phía trường học.
Xe đi khoảng hai mươi phút thì tới trường học, Đỗ ôi Ti cùng Bùi Vũ ngồi trên xe không nói với nhau câu nào, một lớn một nhỏ đều có suy nghĩ riêng của mình.
Đến trường học, xe dừng lại, Đỗ Lôi Ti đưa cặp sách cho thằng bé dặn dò “Phải học cho tốt, nghe lời cô giáo, biết không?”
Bùi Vũ lộ ra vẻ mặt khinh thường “Cô nghĩ tôi là con nít hai tuổi sao?
Không cần phải dặn dò như vậy, được rồi, tôi muốn đi vào.” Nói xong liền đi vào không thèm quay đầu lại.
Đỗ Lôi Ti sững sờ đứng tại chỗ, sao thằng bé lại khó chịu như vậy?Con nhà người ta có như thằng bé đâu?
Thôi, dù sao thằng bé cũng không giống những đứa trẻ khác, tại sao cô phải dài dòng như vậy, tự làm mình mất mặt!
Đỗ Lôi Ti lên xe cùng với bảo vệ quay trở về, Đỗ Lôi Ti ngồi trong xe, lấy điện thoại ra gọi “Mẹ, mẹ vẫn khỏe chứ?”
“Mẹ vẫn khỏe, con thì sao?” Lý Phượng quan tâm hỏi con gái.
Đỗ Lôi Ti vừa nghe thấy mẹ hỏi như vậy, chóp mũi khẽ cay, nước mắt chảy xuống, cô cố nhịn để không phát ra tiếng, cô không muốn làm cho mẹ lo lắng, sau đi ổn định cảm xúc của mình, mở miệng nói “Mẹ, con rất tốt, bây giờ con đã có công việc, hơn nữa công việc rất nhẹ nhàng, mẹ không cần lo lắng cho con, mẹ chú ý giữ gìn sức khỏe, có thời gian con sẽ về thăm mẹ.”
“Khi nào con cùng Bân kết hôn?” Lý Phượng tiếp tục hỏi.
“A, con cùng anh Bân bây giờ đang cô gắng làm tốt công việc, không muốn cưới sớm như vậy, mẹ con còn bận việc không nói chuyện với mẹ được, bái bai!” Đỗ Lôi Ti lo lắng cúp điện thoại, sau đó đem toàn bộ uất ức khóc ra ngoài.
Tài xế liếc nhìn trong gướng, thấy cô khóc thật đáng thương, chỉ lắc đầu, tiếp tục lái xe.
Chuyện cô và anh Bân chia tay không thể để mẹ biết, cô không muốn mẹ lo lắng cho mình, bây giờ cô rất muốn sà vào trong lòng mẹ nhưng…….
Công việc bây giờ là ở phủ tổng thống, không giống như những công việc khác, chủ nhật cũng không được nghỉ, không biết khi nào mới có thể quay về thăm mẹ?