Đỗ Lôi Ti quay về phủ tổng thống, vào phòng thay đồ giúp việc đi ra.
Cô biết, chỉ cần tổng thống không lên tiếng, cô không thể rời khỏi phủ tổng thống, cô là người giúp việc ở đây, chỉ có thể học tập, thích ứng với hoàn cảnh nơi đây.
Cô nghĩ lại liền thấy hối hận, chỉ vì một bữa ăn sáng mà khiến tuổi thanh xuân của mình trở thành người giúp việc ở đây, đây chưa là gì, phải phục vụ hai ba con với tính tình không ổn định, tốt nhất là nên giữ cái mạng nhỏ của bản thân trước.
……
……
Buổi sáng cứ lặng lẽ trôi qua, cô đã bị tính khí nóng nảy của tổng thống làm cho đầu óc choáng váng không có thời gian dành cho những việc yêu thích nữa, tiểu Ngọc đi về phía cô.
“Có chuyện gì không?” Cô từ từ ngẩng đầu, thuận miệng hỏi.
“Lôi Ti, quản gia gọi cô xuống, ông ấy đang ở phòng ăn chờ cô!” Tiểu Ngọc nghiêm túc nói.
“Uh……Tôi biết rồi!” Đỗ Lôi Ti yếu ớt trả lời.
Bây giờ cô thật sự rất buồn bực, rõ ràng cô chỉ mới vào làm ngày đầu tiên liền sắp xếp cho cô gọi tổng thống dậy, không biết lần này gọi cô lên làm gì, bây giờ trong lòng cô cảm thấy rất sợ hãi.
Không còn cách nào khác, cai bảo bây giờ cô là người giúp việc trong phủ tổng thống, quản gia giao việc gì thì cô làm việc đó, người làm bây giờ cũng thật là khổ. Nhưng mà cái mạng của cô là khổ nhất.
Đi tới phòng ăn, cô tới trước mặt quản gia “Quản gia, ông tìm cháu có việc gì?”
Quản gia đưa một cuốn thực đơn để trước mặt cô.
Đỗ Lôi Ti không hiểu nhận thực đơn, quản gia đưa cho cô xem cái này làm gì? Chẳng lẽ lại muốn cô nấu cơm sao?
Nghĩ đến đây liền cảm thấy sợ, bữa ăn tối qua như một bức tranh không ngừng xuất hiện trước mặt cô.
Nếu như thật sự phải nấu cơm, cô đoán có chết cô cũng không thể bồi thường hết cho tổng thống……?
Quản gia nhìn sự biến đổi trên khuôn mặt cô cũng biết cô đang nghĩ gì, vì vậy mở miệng nói “Nước Hàn muốn qua thăm cho nên đây là thực đơn dành riêng cho khách.”
Đỗ Lôi Ti như rơi vào trong sương mù, thực đơn dành cho khách sao lại đưa cho cô làm gì? Cô chỉ là một người làm nho nhỏ mà thôi.
“Cho cô xem thực đơn dành cho khách là để đề phòng buổi tối nếu có thình huống khẩn cấp xảy ra thì mỗi người giúp việc phải trợ giúp đối phó, biết chưa?” Quản gia tiếp tục nói.
Xuay người nhìn tiểu Ngọc đứng bên cạnh “Cô đi tìm thư ký của công chúa nước Hàn, hỏi xem công chúa co kiêng cữ gì không, nếu muốn ăn gì thì cứ nói với đầu bếp là được!”
Giờ phút này tất cả người giúp việc đều bận rộn công việc của mình, Đỗ Lôi Ti từ phòng ăn đi ra, nhìn thấy bình hoa cúc trên bàn ăn liền nhíu mày.
Cô đã từng nhìn thấy trên ti vi, nước Hàn nổi tiếng là hoa hướng dương, tại sao lại bày hoa cúc trên bàn ăn chứ? Thật sự là không thích hợp để đãi khách, không ngờ quản gia cũng có lúc phạm lỗi.
Đỗ Lôi Ti liền nghĩ tới trong vườn hoa có trồng rất nhiều loài hoa, trong đó có hoa hướng dương, cô cầm thực đơn đi vào vườn hoa, cắt một bó hoa hướng dương, thay thế bình hoa cúa trên bàn.
“Cô đang làm gì vậy?” Người giúp việc tên Thanh dùng ánh mắt khinh bỉ nói.
“Tôi? Cô không nhìn thấy sao? Tôi đang thay hoa, không được sao?” Đỗ Lôi Ti không thèm để ý tới cô ta.
Nói xong liền đi ra phòng khách.
Chương 34
Năm giờ chiều, Bùi Tuấn Vũ cùng công chúa nước Hàn là Lâm Thanh xuất hiện tại phòng ăn, lúc này quản gia đã đứng chờ sẵn.
Bình hoa cúc trên bàn đã được thay bằng hoa hướng dương, tất cả người giúp việc đều đứng bên cạnh chờ chủ nhân ra lệnh.
Như Đỗ Lôi Ti dự đoán, Lâm Thanh nhìn thấy bình hoa hướng dương trên bàn liền nở nụ cười.
Tổng thống cùng công chúa nước Hàn còn có một vài nghị sĩ ở phía sau cùng ngồi xuống bàn, quản gia liền bảo người giúp việc vào nhà bếp.
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy quản gia sắp xếp mọi chuyện thì rất kính phục, chuyện gì ông cũng đều sắp xếp rất tốt.
Các người giúp việc cẩn thận đặt món ăn lên bàn, bầu không khí trong phòng ăn rất im lặng.
“Hoa hướng dương này thật đẹp!” Lâm Thanh không nhịn được khen ngợi, một bên vẫn không quên liếc mắt đưa tình với tổng thống.
“Lâm công chúa, cô không biết trong phủ tổng thống trồng rất hoa sao?” Một nghị sĩ ngồi bên cạnh mỉm cười nói.
“A, thì ra là như vậy, vậy lát nữa tôi muốn ra ngắm một chút.” Lâm Thanh mỉm cười nói xong liền quay về phìa tổng thống hỏi “tổng thống, tôi có thể ngắm hoa hướng dương cùng với anh không?”
Bùi Tuấn Vũ không thèm để ý đến sự đưa tình của cô ta, lịch sự cười như là đồng ý “Quản gia, ông sắp xếp một chút, bày bàn trà cùng điểm tâm ngọt ở vườn hoa.”
“Vâng!” Quản gia lặng lẽ lui xuống, đi tới nhà bếp nhìn những người giúp việc bên trong nói “Tiểu Ngọc còn có Lôi Ti, hai người đến vườn hoa chuẩn bị một chút, những người còn lại chờ tổng thống ăn xong thì dọn dẹp bàn!”
Khi Đỗ Lôi Ti cùng tiểu Ngọc bày bàn trà cùng điểm tâm, cô vô tình nhìn về nơi xa……
Khẽ kinh ngạc kêu “Tiểu Ngọc, cô nhìn xem, nhanh nhìn xem, thật là đẹp……”
Tiểu Ngọc nhìn theo hướng mà cô nói “Cảnh sắc như vậy có gì để nhìn?”
Đỗ Lôi Ti không để ý đến câu nói của tiểu Ngọc, cảnh đẹp như vậy mà không có ai thưởng thức vậy thì cô thưởng thức một mình vậy.
Lúc này mặt trời đang dần lặn về hướng tây, ánh sáng chói mắt nhật dần chỉ còn lại một vòng ánh sáng dìu dịu xung quanh. Bầu trời không có một gợn mây, trong suốt như nước biển, bây giờ màu sắc càng trở nên xanh hơn, càng ngày càng đậm. Ở cuối tận chân trời, màu sắc thanh thúy, dưới ánh nắng chiều, tạo nên một cảnh tráng lệ.
Cô chăm chú nhìn về phía tây. Quả nhiên, một lát sau, mặt trời đỏ chiếu thẳng vào khuôn mặt tròn trịa, hướng về phía không trung, phát ra ánh sáng chói lóa cả một vùng. Ánh chiều tà không ngừng mở rộng phạm vi của nó, trong nháy mắt bao phủ tất cả, giống như một bức tranh đẹp lạ thường.
Nhìn mặt trời lộ ra vẻ đẹp của mình, hả hê đi về hướng tây. Đem ánh nắng khuất xa sau đỉnh núi. Sau đó sung sướng biến mất sau núi. Màu sắc từ từ khuếch tán, mơ hồ biến mất.
Đỗ Lôi Ti nở nụ cười không ngừng than “Thật là đẹp, thật là đẹp……”
“Tiểu Ngọc, cô biết không? Tôi rất thích cùng bạn trai hoặc là cùng chồng mình ngắm cảnh sắc như vậy, ,thật lãng mạn……”