• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47

Đỗ Lô Ti xấu hổ nhìn người đàn ông trước mặt, hơi khom người vươn tay “Xin chào, tôi là Đỗ Lôi Ti, gọi tôi Lôi Ti là được!”

Khi anh ta nắm bàn tay nhỏ bé của cô, trong lòng hơi rung dộng, anh ta đã không còn là xử nam, từ lâu cũng đã không có cảm giác động tình, tại sao mới vừa gặp cô lại có cảm giác đặc biệt như vậy?

“Khụ……Khụ……” Lâm Thanh giả bộ ho khan, không ngờ có bốn người cùng đứng một chỗ nhưng ba người kia lại làm như không thấy cô ta, từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ bị cư xử như vậy.

Đỗ Lôi Ti vội vàng rút tay mình ra, ngượng ngùng nói “Tên của tôi chắc rất khó nghe, nhưng không còn cách nào khác, đây là tên mẹ tôi đặt!”

“Làm sao có thể chứ? Tôi cảm thấy tên Lôi Ti này rất thú vị!” Tiếu Bằng hóa giải sự lúng túng.

“Khụ……” Lâm Thanh lại một lần nữa lên tiếng.

Lúc này Tiếu Bằng mới đưa tay về phía cô ta “Xin chào, tôi là Tiếu Bằng, gọi tôi anh Bằng là được!”

Lâm Thanh nhìn bàn tay anh ta đưa ra chỉ thản nhiên nói “Được, biết rồi!”

Cô ta là công chúa của nước Hàn, sao có thể tùy tiện nắm tay một thường dân chứ, cho nên cô ta không vươn tay ra.

Bùi Mộng Na tức giận nhìn người phụ nữ đáng ghét trước mặt, thật là không chịu được,ở đâu cô ta cũng muốn ra dáng công chúa, chỉ sợ cả nước không biết cô ta là công chúa vậy.

Tiếu Bằng lúng túng thu tay về, nhìn về phía bạn thân “Mộng Na, ai muốn học khiêu vũ?”

“Tiếu Bằng, tối qua mình gọi cho cậu, thật là ngại quá, muộn như vậy còn gọi cho cậu, thật xin lỗi!” Bùi Mộng Na cười áy náy.

“Mộng Na, nếu cậu như vậy mình sẽ giận, chúng ta là bạn bao nhiêu năm rồi, mình chỉ giúp một chuyện nhỏ thì có là gì chứ?”

“Ha ha, cảm ơn nhiều!” Nói xong, Bùi Mộng Na cầm tay Đỗ Lôi Ti, tiếp tục nói “Tiếu Bằng, người mà tối qua mình nói chính là cô ấy, mình muốn cô ấy tham gia bữa tiệc, cô ấy có căn bản về khiêu vũ rồi!”

“Vậy thì sẽ học rất nhanh, Mộng na, cứ để mình lo!” Tiếu Bằng vỗ ngục đảm bảo.

Mộng Na thu hồi nụ cười, không có tinh thần nói “Còn có người bên cạnh này cũng muốn bắt chước!”

Lâm Thanh vừa nghe thấy phải để người đàn ông kia chạm vào cơ thể cao quý của mình, lập tức từ chối “Không cần, tôi sẽ tự nhảy!”

Tiếu Bằng lắc đầu một cái nói “Vậy thì tốt, Mộng Na, cậu cùng cô ấy vào phòng nghỉ ngồi chờ một chút, bây giờ mình sẽ dạy Lôi Ti khiêu vũ, xế chiều mình sẽ giao cho cậu một Lôi Ti biết khiêu vũ!”

“Ha ha……Tiếu Bằng nghe cậu nói vậy mình thật sự rất mong chờ!” Nói xong đi vào phòng nghỉ ngơi.

Lâm Thanh nhìn thấy nếu cô ta đứng đó sẽ làm mất thân phận của mình nên cũng đi theo Bùi Mộng Na vào phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng khiêu vũ chỉ còn lại bóng dáng hai người, Đỗ Lôi Ti không tự nhiên, bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.

Tiếu Bằng thấy cô không tự nhiên, mỉm cười nói “Cô đã là bạn của Mộng Na vậy cô cũng chính là bạn tôi, không cần khẩn trương như vậy, thả lỏng một chút, bây giờ chúng ta bắt đầu luyện tập, tôi vừa mới đảm bảo với Mộng Na đó!”

Nói xong, kéo tay Đỗ Lôi Ti, đi về phía trước, vừa giảng giải kỹ càng, vừa ấn máy, tiếng nhạc liền vang lên.

Tôi chờ đợi cho đến khi đêm mùa thu yên tĩnh

Vẫn không đủ thời gian tua lại nỗi nhớ

Như kết thúc cuối cùng của một bộ phim

Những hình ảnh phai mờ dần

Ký ức vẫn còn đọng lại như mới ngày hôm qua

Tôi vẫn có thể cảm thấy

Ngẩng đầu vẫn không thể nhìn thấy gì

Dưới mái hiên sau cơn mưa

Đỏ thành vàng xanh, tôi không thể tìm thấy ngày xanh

Kể từ đó hai chúng ta ở hai thế giới

Trong màu xám dần quên đi tất cả mọi thứ về anh

Trong những năm qua đối với tôi

Khi cầu vồng xuất hiện tôi không thể tìm thấy một điệu nhảy đẹp

Nhưng không thể bay lên trời

Đối với những nỗi nhớ về anh

Mãi trong thế giới của anh

Địa chỉ chính là tạm biệt

Tiếu Bằng vòng tay ôm eo cô, một tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô nói “Lôi Ti, walt có bảy điệu nhảy, chúng ta phải biểu hiện chính xác biết không?”

Đỗ Lôi Ti đỏ mặt gật đầu “Biết!”

Cô lớn như vậy nhưng đây là lần thứ hai bị người khác ôm như vậy, lần đầu tiên là tổng thống ôm, nếu so sánh hai người, cô vẫn thích tổng thống ôm trong lòng hơn, mặc dù chỉ là tình huống ngoài ý muốn.

Tiếu Bằng tiếp tục giảng giải “Cách đếm nhịp, lấy hai tiểu tiết làm đon vị (123 456), phải chú ý nhảy, bất luận là lúc bắt đầu hay đang trong lúc khiêu vũ, quẹo phải nhất định phải 123.”

Đỗ Lôi Ti nghe anh ta giảng giải, thầm đếm trong lòng.

“Lôi Ti, tổng thể mà nói chính là bước đầu tiên là đi ra, bước thứ hai thẳng lên, bước thứ ba không chuyển, bước thứ ba bạn nhảy nam từ từ quay về hướng bạn nhảy nữ, sau ba bước cơ hồ là không có chuyển đổi, đây là lực muốn đi về phía người bạn nhảy. Trước giảm xuống, phải tránh lúc đang giảm xuống múa ra, sau đó đồng thời tại lúc cơ thể đi lên trước múa ra, không thể quay chân, trong đó cần phải chú ý nhất là quy tác của chân đến cơ thể, sau khi hoàn thành động tác bước chân, thân thể tiếp tục đi lên trước. Nếu như theo loại này thì thời gian thực hiện có thể là một phút rưỡi. Trước tiên quẹo phải sau đó quẹo trái, dùng vai phải biểu diễn động tác, dĩ nhiên thời gian rất ngắn, lại từ phần hông đi ra, khi chuyện động, bả vai phải đưa ra trước, chân phải kéo ra cùng lúc.”

Tiếu Bằng nhìn cô dịu dàng nói “Khi nhảy điệu walt, cơ thể phải chuyển động trước chân, hơn nữa còn phải không ngừng chuyển động. Chú ý phải để lưng bàn chân xinh đẹp, bó sát lại, bề ngoài nhìn có vẻ không động, bên trong lại có lực chuyển động mình. Một là 123 sau đó chuyển, duỗi thẳng cơ thể mới tới 456, hơn nữa 456 lui một bước nhỏ, phía sau căn bản cũng bất động. Hiểu rõ điều này, lúc chuyển, chân dưới bất động, lúc múa thân thể không chuyển, nguyên lý này của walt, dane, điệu tango đều có thể dùng.”

“Hai là, trong ý thức chỉ muốn cơ thể đi tới, không muốn xoay tròn, như vậy sẽ không ngất. Nếu như cảm thấy choáng váng, vậy là bạn đã sai! Ha ha…”

“Ba là, điệu walt lên xuống không lớn, đó là điệu nhảy hiện đại được cải biến từ điệu tango, là loại khiêu vũ nhẹ nhàng nhất, nhất là ở bước thứ sáu phải kéo chân lên, không cần phải chậm như điệu walt.”

Đỗ Lôi Ti nghe anh ta giảng giải, nhớ điểm mấu chốt, đi theo bước chân anh ta, nhẹ nhàng múa……

 

Chương 48

Lúc Bùi Mộng Na đi vào phòng nghỉ, nhìn thấy bên trong có một máy tính đang mở, không thèm để ý tới người đi theo phía sau, trực tiếp ngồi xuống nghịch máy tính……

Cô mở website, vào một trang blog, nhìn thấy bên trong có rất nhiều tin nhắn, cô thật sự không ngờ, mới vừa viết một tí như vậy mà đã rôm rả như vậy.

Oa!!!

Thật là vui, nếu để anh trai biết, không biết mặt anh ấy sẽ thế nào?

Lâm Thanh đi vào phòng, nhìn thấy một chiếc ghế salon, từ trong túi quần lấy ra một cái khăn tay đặt trên ghế ngồi xuống.

Bùi Mộng Na len lén liếc nhìn cô ta, thật sự là ghê tởm, thật là thích làm bộ, không phải chỉ là một công chúa thôi sao, có gì đặc biệt hone người!

Lâm Thanh Nhìn Bùi Mộng Na ngồi trước máy tính mỉm cười nói “Mộng Na, cô có chuyện gì sao?”

“Không có gì!” Bùi Mộng Na không có tinh thàn trả mời.

Lâm Thanh lúng túng nở nụ cười, từ trên ghế salon đứng lên, đi tới cạnh cô nói “Mộng Na, sao cô lại chống đối tôi mãnh liệt như vậy?”

Búi Mộng Na ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô nói “Tôi không có, tính tôi vẫn như vậy, nếu như cô không thích nghe, tôi cũng chỉ có thể xin lỗi!”

Nói xong lại hướng về phía bàn phím gõ……

“Mộng Na, tôi biết rõ cô không thích tôi nhưng tôi vẫn phải nói những lời thật lòng tuy hơi khó nghe một chút, tốt nhất không nên quá thân với người giúp việc kia, như vậy sẽ làm mất thân phận của cô, còn nữa như vậy sẽ làm anh cô mất mặt!”

Bùi Mộng Na im lặng trợn mắt, lại ngẩng đầu nhìn cô ta, mẹ kiếp, cô đã xem hoàn châu cách cách nhiều lần, cũng nhớ rõ câu nói của hoàng hậu, xem ra cô ta ác độc giống như Dung ma ma!!!

“Công chúa, tôi kết bạn với ai hình như không liên quan đến cô, lại nói cô cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi, không cần nói những lời như vậy với tôi, tôi không làm anh tôi mất mặt, để ý anh tôi làm gì, tôi kết bạn với ai là quyền của tôi!” Bùi Mộng Na không chút lưu tình nói, sau đó tiếp tục gõ bàn phím.

Bùi Mộng Na cảm thấy trên đầu đang có ánh mắt nhìn mình, nhìn màn hinh máy tính nói “Công chúa, cô đứng không mệt sao?”

“Không mệt, tôi chính là muốn xem cô đang viết gì?”

Bùi Mộng na đứng dậy che laptop nhìn cô ta “Thật xin lỗi, đây là chuyện riêng, không tiện để người khác xem!”

Lâm Thanh bị cô ta nói khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, chỉ im lặng không nói, hai mắt đăm đăm nhìn cô, cô ta đã hạ mình nói chuyện với cô nhưng cô lại không nể tình cô ta.

Qua buổi tiệc cô ta sẽ thành nữ chủ của phủ tổng thống, đến lúc đó chờ xem!

“Cô chủ, mệt quá, tôi vào nghỉ một chút!” Đỗ Lôi Ti đẩy cửa đi vào.

Bùi Mộng Na vội vàng đứng lên, ôm tay cô “Tiếu Bằng dạy thế nào?”

“Thật sự rất tốt!”

“Ah, sao không thấy Tiếu Bằng đi vào?” Bùi Mộng Na nhìn về phía cửa.

“Thầy đi lấy nước, tôi vào nghỉ trước!” Đỗ Lôi Ti nói xong nhìn về phía Lâm Thanh đang đứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK