• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Lâm Yên Nhiên mất trí nhớ nhưng cô không phải là đồ ngốc chưa từng nghi ngờ lý do.

Dù sao thì không có bức tường nào là kín gió cả.

Cô từng vô tình nghe được cô Cố và mẹ trò chuyện với nhau, và qua đó mà biết cũng lờ mờ biết được một số chuyện mà mình đã quên, đại khái chính là cô từng yêu đương với một người tên là Tống Tranh, và sau này hắn bỏ cô, và cô vì vậy mà khóc lóc đau đớn, bố cũng vì tìm hiểu chuyện này mà chết, rồi cô cũng uống thuốc ngủ tự sát.

Cô từng thấy bản thân trong quá khứ thật là hèn nhát, thật là yếu đuối nhưng khi cô nghe thấy mẹ cô gọi Đường Thành Huân là Tống Tranh, cô cảm thấy có gì đó như đang vứt vỡ ra.

Không đúng, rõ ràng Đường Thành Huân là Đường Thành Huân, Tống Tranh là Tống Tranh, làm sao hai người bọn họ lại là một được chứ?

Cô còn chưa hoàn hồn thì tiếp tục nghe thấy tiếng mẹ cô nói:

“Tống Tranh, tôi xin cậu, làm ơn… làm ơn buông tha cho con gái tôi. Tôi xin cậu…”

Giọng nói của mẹ cô có chút nghẹn ngào.

Khi Lâm Yên Nhiên hi vọng Đường Thành Huân sẽ phủ nhận, thì hắn lại nói:



“Cô, Yên Nhiên đã quên hết rồi, cô ấy sẽ không nhớ lại đâu. Cháu thực sự không thể thiếu cô ấy. Hơn nữa, cô ấy đã có thai rồi, cô định để cô ấy phá thai hay làm mẹ đơn thân ư? Cháu sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, cháu hứa!...”

Đến cả lúc này, hắn còn không quên đem cô ra để đe doạ mẹ. Làm sao hắn dám?

Và Lâm Yên Nhiên đã nghe thấy giọng mẹ mình vang lên:

“Không được, không được, làm sao mà nó có thể kết hôn với người đã hại nó mất cha?”

“Không phải, cô ơi, tất cả đó chỉ là tai nạn không mong muốn. Cháu cũng rất tiếc nuối nhưng…”

Đúng vậy, cô thực sự có thể yêu đương, sinh con đẻ cái, sống với người đã giết cha mình sao? Tuy rằng hắn không phải là người trực tiếp lái xe đâm chết ông ấy, nhưng nếu không vì hắn, nếu như lúc trước cô không yếu đuối luỵ tình, làm sao ông ấy lại gặp phải chuyện đó? Là cô hại ông.

Lâm Yên Nhiên định tiếp tục nghe tiếp thì anh Dĩ Thành từ lúc nào đã đứng ra và hô lên:

“Đủ rồi! Dừng lại!”

Câu nói chưa dứt thì Lâm Yên Nhiên đã thấy hai người bên trong đều nhìn về phía cô, khuôn mặt đều không giấu nổi sự kinh ngạc. Đặc biệt là Đường Thành Huân, không, phải gọi là Tống Tranh chứ, cô thấy đôi mắt hắn như khi nhìn thấy cô, co rụt lại, cả khuôn mặt toàn là sợ hãi.

Hắn bước vài bước hướng về phía cô như định giải thích điều gì đó:

“Yên Nhiên, không phải, không phải như em nghĩ đâu! Là hiều lầm thôi…”

Giọng nói của hắn nhỏ dần, cuối cùng thì ngưng hẳn.

Làm sao mà giải thích được chứ?



Sau đó, ngay trước mặt Lâm Yên Nhiên, một chuyện vô cùng đáng sợ mà cả đời cô đều không muốn nhớ lại đã xảy ra.

Khi Tống Tranh định bước về phía cô, mẹ cô cũng định bước xuống.

Cầu thang cao và khá dốc, lối đi cũng nhỏ.

Cả hai người đó đều muốn đi xuống cầu thang một lúc và không ai biết người còn lại cũng sẽ cùng đi xuống.

Cả hai đụng phải nhau, nhưng có lẽ vì Tống Tranh khoẻ mạnh hơn, to lớn hơn, nên Đỗ Hiểu Phù cũng vô tình chạm phải và cái kết chính là:

Bà ấy bị vấp ngã xuống cầu thang ngay lập tức.

Cả người bà lúc đầu đụng phải chân Tống Tranh, sau đó va phải thành cầu thang và trượt chân không khống chế được, rơi một mạch từ trên ấy xuống lầu.

Quá trình ấy xảy ra rất nhanh, Tống Tranh giơ tay định kéo lại bà cũng không kịp, cả anh Dĩ Thành cũng thế.

Cà người bà va đập vào các bậc cầu thang và cả sàn nhà.

Sàn nhà làm bằng gỗ, cũng không có thảm.

Tiếng va đập rất lớn.

Ngay lập tức phần đầu va chạm với sàn nhà xuất hiện một vũng máu.

Trong khi Lâm Yên Nhiên đang sững người hay Tống Tranh đang kinh hãi thì Đỗ Dĩ Thành là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Đỗ Hiểu Phù.

Để tránh cho việc ảnh hưởng đến thương thế của Đỗ Hiểu Phù, Đỗ Dĩ Thành không dám di chuyển bà lung tung.

Lúc ấy, đôi mắt của Đỗ Hiểu Phù còn mở ra, bà ấy cố nhìn về phía Lâm Yên Nhiên đang sững sờ sợ hãi gần đó.


Đôi mắt như có muôn lời muốn nói, miệng cứ mấp máy gì đó nhưng không thành lời. Nếu dựa theo khẩu hình thì có thể là bà đang lẩm nhẩm gọi “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên…”?


Lâm Yên Nhiên thấy đôi mắt bà đỏ hoe, có hai hàng nước mắt chảy ra.


Cảnh tượng ấy, thực sự rất đáng sợ.


Người mà được coi là bình tĩnh nhất lúc ấy chính là Đỗ Dĩ Thành. Anh cố gắng hỏi han thương thế của Đỗ Hiểu Phù, dù bà không thể trả lời, thì anh cũng cố gắng tiến hành sơ cứu tại chỗ cho bà.


Tống Tranh cũng nhanh chóng hoàn hồn, hắn ngay lập tức gọi cấp cứu.


Còn Lâm Yên Nhiên, có thể vì quá đau đớn cũng có thể vì quá kinh hãi, quá sốc, cho nên cứ đơ người một lúc rồi mới kịp hoàn hồn chạy đến, nắm lấy đôi tay người mẹ đang co ro trên sàn, miệng cũng chỉ có thể lẩm nhẩm gọi mấy tiếng “mẹ ơi…” trong nghẹn ngào.


Lâm Yên Nhiên nhớ rằng những giây phút mình ngồi đợi ngoài phòng cấp cứu, cô đã cầu nguyện với Chúa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK