“Mọi người hãy cho một tràng pháo tay để chào mừng tiết mục múa dân tộc”.
Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm.
Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, bức màn che cũng được kéo ra, các vũ công hôm nay đã dọn tư thế sẵn sàng.
Nhạc lên.
Đó là bài hát Tây lâu biệt tự quen thuộc.
Sau một đoạn nhạc ngắn, khi giọng nữ cất lên cũng là lúc các vũ công biểu diễn.
Giai điệu bài hát nhẹ nhàng mà sầu muộn, vũ đạo kết hợp cũng nhẹ nhàng thanh thoát nhưng vẫn thể hiện được khả năng và trình độ vũ đạo của các vũ công.
Không thể không thừa nhận, ngoại hình là một ưu thế của các sinh viên đại học B. Cùng với đó, sự kết hợp giữa trang phục, vũ đạo và ngoại hình nổi bật giữa các diễn viên làm cho khán giả bên dưới tán thưởng không thôi.
Mà khán giả bên dưới, ngoài ban lãnh đạo trường đại học B, ban tổ chức và một số sinh viên thì còn có người của phía đối tác bên tập đoàn Đường thị.
Tống Tranh ngồi bên dưới, ngay vị trí khách quý. Tầm mắt của hắn nhìn lên sân khấu, bỗng nhiên thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
Vì giữa sân khấu đến chỗ ngồi phía dưới trong hội trường không gần nên Tống Tranh không thể nhìn rõ khuôn mặt các vũ công đang liên tục di chuyển và biểu diễn được.
Nhưng hắn có linh cảm người đó chính là Lâm Yên Nhiên.
Đúng vậy, các đường nét trên khuôn mặt cô đã có phần trưởng thành hơn lúc trước, nhưng đôi mắt vẫn linh lung và nụ cười vẫn ngọt ngào như lúc trước.
Đôi mắt hắn không tự chủ mà theo đuổi hình bóng đang chuyển động của cô trên sân khấu.
Ban lãnh đạo trường quan sát thấy biểu hiện trên khuôn mặt hắn càng thêm hài lòng, xem ra công tác chuẩn bị của nhà trường rất tốt, nên phát thưởng cho ban tổ chức lần này.
Sau hội thảo sẽ có tiệc liên hoan của hai bên.
Số người tham dự tiệc liên hoan cũng không ít. Tuỳ theo chức vụ và thành phần mà chia vị trí.
Tống Tranh và những lãnh đạo bên phía Đường thị đương nhiên được ngồi ở vị trí tốt nhất.
Cùng ngồi chung bàn còn có mấy ban lãnh đạo của đại học B.
Chủ nhiệm Hà năm nay vừa mới nhậm chức, vừa nhậm chức đã giúp đại học B lấy được tài trợ và hợp tác nghiên cứu với tập đoàn Đường thị nên vô cùng vui vẻ.
Chủ nhiệm Hà nâng ly rượu:
“Hôm nay tôi xin phép thay mặt ban lãnh đạo và các em sinh viên đại học B cảm ơn quý công ty đã tài trợ học bổng cho nhiều sinh viên khó khăn. Cùng với đó là việc ký kết hợp tác giữa hai bên, xin phép kính mọi người một ly”.
Chủ nhiệm Hà tuy nói là kính mọi người nhưng mọi người ở đây chủ yếu chính là Tống Tranh.
Vì thân phận bây giờ của Tống Tranh không phải là đứa con hoang mà là nhị thiếu gia của tập đoàn Đường thị- Đường Thành Huân, là người mà rất có thể sẽ thừa kế cả gia tộc họ Đường.
Làm quen được với Đường nhị thiếu, tiền đồ của hắn sau này sẽ ngày càng thuận lợi.
Tống Tranh cười thầm trong lòng, hắn đương nhiên biết đây là lễ nghĩa mặt ngoài, tuy hắn chỉ là đứa con riêng nhưng vì đứa con trai cả yêu quý kia đã chết, Đường Thanh Hoà lại trọng nam khinh nữ, không chịu để đứa con gái kia thừa kế, cũng không chịu nhượng bộ cho dòng bên. Cho nên, hắn đã đem chính mình ra nước ngoài mấy năm, vừa tránh thoát móng vuốt nguy hiểm, vừa mạ lên chính mình một tầng vàng mạ của du học sinh trường danh tiếng rồi mới công bố chính mình là đứa con từ nhỏ nuôi ở nước ngoài.
Chuyện ma quỷ này nhiều người đương nhiên không tin, nhưng chỉ cần có ích là được.
Tống Tranh giơ ly rượu đáp lễ, bây giờ cánh của hắn chưa đủ cứng, hắn còn cần ẩn nhẩn, chủ nhiệm Hà kia xem ra còn có ích.
Trong bữa tiệc, Tống Tranh lơ đãng khen:
“Hôm nay mấy tiết mục biểu diễn quả thực rất đặc sắc, đặc biệt là màn múa cổ trang”.
Chủ nhiệm Hà tiếp lời:
“Đường thiếu quá khen!”
Lâm Yên Nhiên có thói quen hằng ngày sẽ đi thư viện học bài.
Hôm nay là thứ hai, thư viện đại học B rất đông người, đương nhiên, là trường học danh giá top đầu cả nước, thư viện đại học B ngày nào cũng đông.
Kiến trúc thư viện đại học rất hoa mỹ, từng giá sách dài nối tiếp nhau, không gian rất rộng lớn.
Lâm Yên Nhiên đi đến mấy giá sách thì thị giác thiết kế chọn mấy tài liệu liên quan.
Ngón tay cô xẹt qua từng quyển sách trên giá, đến khi thấy hàng chữ mô hình thị giác thì giơ tay định lấy quyển sách ra.
Nhưng cô chưa kịp quyển sách này đã bị rút ra từ bên kia.
Qua khe hở, Lâm Yên Nhiên thấy người đã rút quyển sách kia hình như chính là một cậu sinh viên.
Một cậu sinh viên có ngoại hình xuất sắc, khuôn mặt có vẻ lạnh nhưng đôi mắt đào hoa rất ấn tượng. Chính là kiểu vì ngoại hình xuất sắc nên dễ tạo được thiện cảm với người khác ngay từ lần đầu gặp mặt.