• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng bây giờ con gái ông còn vì tên kia mà không gượng dậy nổi, Lâm Chính Minh không thể không cẩn thận.

Ông nhìn về phía con gái và vợ cách đó không xa, hình như cả hai người đều không biết là Tống Tranh đang gọi tới.

“Cậu đang ở đâu?” Lâm Chính Minh hỏi nhỏ, cố ý không kinh động đến con gái.

Tống Tranh đáp:

“Cháu không thể trả lời câu hỏi này bây giờ. Cháu xin lỗi. Yên Nhiên sao rồi?”

“Nó đang bệnh. Nó muốn biết cậu thế nào!”

“Chú Lâm, cháu xin lỗi, nói với Yên Nhiên là cháu vẫn ổn, chỉ là cháu không thể gặp cô ấy được…”.

Không biết từ bao giờ mà Lâm Yên Nhiên đã đứng bên cạnh, cô cầm lấy điện thoại:

“Alo, Tống Tranh?”

Giọng nam từ bên kia dường như nhỏ lại:

“Yên Nhiên…”

“Cậu đang ở đâu? Thành phố B?”

“Đúng vậy”.



“Sao lại chia tay?”

Bên kia dừng lại một chút, giọng nói phát ra trở nên kiên định:

“Yên Nhiên, xin lỗi, tớ không thích cậu nữa”.

Lâm Yên Nhiên hỏi lại:

“Cậu chắc chứ?”

Tống Tranh đáp: “Đúng vậy… cho nên, quên tớ đi. Tớ chỉ đang ở thành phố B để làm thủ tục giấy tờ, tớ sắp đi Mỹ rồi. Tớ gọi chỉ là là thông báo với cậu một tiếng thôi. Tạm biệt. ”.

Chúng ta bây giờ không ở bên nhau được. Sau này, tớ sẽ quay lại, Đợi tớ nhé.

Tống Tranh nói xong, không đợi Lâm Yên Nhiên nói tiếp đã tắt máy.

Tiếng cúp cúp vang lên, Lâm Yên Nhiên ngơ nhác nhìn điện thoại.

Không một lý do rõ ràng, không một lời chào từ biệt đàng hoàng, đến chia tay cũng không giáp mặt nói.

Vậy là hết.

Giống như câu chuyện về pháo hoa vậy, lúc nó phát sáng rực rỡ nhất cũng chính là lúc nó bắt đầu lụi tàn.

Sau hôm đó, tất cả những đồ vật liên quan đến Tống Tranh, đều được Lâm Yên Nhiên cho vào thùng ném đến nơi tập kết rác thải, cũng không có gì nhiều nhặn, chỉ toàn những thứ như quà mà Tống Tranh đã tặng, mấy đồ vật kỷ niệm. Mà Lâm Yên Nhiên cũng vì vậy mới phát hiện, cứ tưởng sâu đậm bao nhiêu, đến cuối cùng đến một tấm hình chụp chung cũng không có.

Và Lâm Yên Nhiên lại đến trường sau một thời gian dài nghỉ ở nhà.

Chưa đợi cô kịp hồi phục lại tất cả thì tai hoạ ập tới.

Bố cô bị tai nạn, đã chết.

Đó là tin truyền từ thành phố B.

Lâm Yên Nhiên, Đỗ Hiểu Phù, người nhà họ Đỗ, bác Chương đã lên sân bay ngay trong đêm.

Bố cô xảy ra tai nạn va chạm với xe tải ngay khi vừa di chuyển từ sân bay ra.

Trên xe có ba người: Lâm Chính Minh, trợ lý và tài xế.



Ba người không một ai sống sót.

Nguyên nhân tai nạn được cảnh sát thủ đô xác định là do tài xế xe tải say rượu.

Phần đầu xe tải và cả chiếc xe con đều bị hư hại nặng nề, mà chiếc xe con Lâm Chính Minh ngồi thì gần như hư hại hoàn toàn.

Lâm Yên Nhiên tưởng chừng chết đi sống lại.

Mọi chuyện ập tới không báo trước, không kịp để người ta bình tĩnh.

Thi thể Lâm Chính Minh được hoả táng và giữ lại tro cốt mang về.

Sau cái chết của anh Tất Hành, đây có lẽ là chuyện bi thảm nhất mà cô gặp phải.

Giống như anh Tất Hành, bố cô cũng ra đi ở nơi này, không một lời báo trước.

Trong tim của Lâm Yên Nhiên, tành phố B chính nơi của sự chia cắt, của đau buồn, hệt như cách mà Trịnh Vy nhìn nhận về nước Mỹ khi lần lượt đem đi hai người đàn ông mà cô yêu là Lâm Tịnh và Trần Hiếu Chính trong [Anh có thích nước Mỹ không?]

Đỗ Hiểu Phù đã hôn mê mấy ngày.

Còn biểu hiện của Lâm Yên Nhiên chính là đờ đẫn đến lạ.

Lâm Yên Nhiên cảm thấy, đây có lẽ tất cả là lỗi của cô.

Nếu như không phải vì tìm Tống Tranh, bố cô cũng không giả vờ đi công tác Nhật Bản để đến thành phố B. Nếu như ông ấy không đến thành phố B, ông ấy cũng sẽ không gặp tai nạn.

Sau khi lại trở về nhà, tất cả mọi chuyện như là một thước phim quay nhanh, dường như đều đã là chuyện trong quá khứ vậy.

Trong nhà không còn tiếng piano, tiếng chuông gió phát ra cũng như nhuốm màu u buồn.

Sau này, sẽ không có người nào lén mẹ cho cô thêm tiền tiêu vặt nữa, những khóm hoa hồng ngoài kia cũng sẽ không có ai chăm chút tỉ mỉ nữa, mẹ cô sẽ không được tặng quà ngày lễ tình nhân nữa…

Mọi chuyện tưởng chừng đã kết thúc, cho đến Chương Tuyết Trình phát hiện Lâm Yên Nhiên trong phòng cùng những viên thuốc rơi vãi…

Năm năm sau.

Đại học C là một trong những đại học danh tiếng hàng đầu trong nước, cũng giữ được vị trí cao trên các bảng xếp hạng quốc tế.

Những năm gần đây, đại học C bắt đầu hợp tác cũng nhiều doanh nghiệp nghiên cứu khoa học.

Đại học C với đội ngũ hàng đầu đảm bảo về năng suất và chất lượng, tập đoàn Đường thị với nguồn vốn dồi dào và cơ cấu thị trường có sẵn đã rất dễ dàng trở thành đối tác với nhau.

Trong lễ ký kết hợp tác nghiên cứu giữa tập đoàn Đường thị và đại học C.

Như mọi lần ký kết hợp tác, đại học C sẽ tổ chức một hội thảo công bố đồng thời chính thức ký tên hợp đồng.

Mà tiết mục biểu diễn văn nghệ là một phần không thể thiếu.

Để chuẩn bị biểu diễn ngày hôm nay, Lâm Yên Nhiên và các cô bạn trong câu lạc bộ văn nghệ đã phải lên kế hoạch và tập luyện từ tháng trước.

Có ba tiết mục biểu diễn hôm nay, thứ nhất là màn hát song ca nam nữ, thứ hai là múa dân tộc và thứ ba là nhảy hiện đại.


Tiết mục mà Lâm Yên Nhiên tham gia biểu diễn chính là múa cổ phong dân tộc.


Cô và các vũ công khác đều mặc Hán phục* kiểu nhà Tống (汉服) màu xạnh ngọc dễ chịu và cầm chiếc quạt trên tay.


‐----------------------------------------‐‐------------------------------


Tác giả có lời muốn nói:


Về cốt truyện, vẫn đang ở trong quá khứ nha mấy em yêu oi, Lâm Yên Nhiên mất trí nhớ lần này khác với cái lần bị Tống Tranh cố ý để ông bác sĩ thôi miên mất nha. Nhắc nhẹ.


Ngày mai (31/08), t sẽ tranh thủ đăng hết cả bản thảo lên.


Mọi người ủng hộ mụ già này nha, cho t một like đi~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK