Mấy năm nay kinh tế đang trên đà phát triển, Lâm Chính Minh đến cuối năm còn phải lo công chạy việc. Vậy nên hai mẹ con Lâm Yên Nhiên sẽ lo toan việc sắm Tết.
Dạo gần đây tinh thần Cố Tuyền (mẹ của Chương Tuyết Trình) mới bắt đầu khá lên. Bà ấy và Tuyết Trình cùng đi chợ Tết với hai người.
Chợ Tết rất đông, người người nườm nượm. Các sạp hàng bày bán đủ thứ trải từ trong chợ ra ngoài vỉa hè xung quanh.
Đỗ Hiểu Phù thấy bên đường còn bán kẹo hồ lô, mua hai cây, đưa cho Lâm Yên Nhiên và Chương Tuyết Trình mỗi người một cây.
Lâm Yên Nhiên gặm một viên hồ lô.
Ôi, chua!
Nhưng là vẫn ăn hết cả cây, còn ăn thêm mấy miếng từ bên Chương Tuyết Trình.
Đỗ Hiểu Phù chọc đầu cô: “Con nhóc tham ăn”.
Hai bà chủ dẫn đầu đi vào chợ mua đủ thứ, hoa Tết, lồng đèn, chữ Phúc* (福, Tết bên Tung thường dán cái này để nhằm chúc phúc), bao lì xì, một ít bánh kẹo, đồ ăn vặt,…
Bốn người tám tay mà xách mãi không hết đồ thế mà vẫn còn muốn mua nhiều thứ…
Nhưng vì đã quá nhiều nên phải tạm đi về trước.
Thế mà lúc ra khỏi chợ, lại thấy Vu Ứng Hải và bà đang bán hoa quả gần đó.
Vu Ứng Hải cũng thấy bọn họ.
Hình như trên mặt hắn còn có cái gì đó rất khó xử, đặc biệt là khi nhìn về Tuyết Trình.
Lúc trước không để ý, bây giờ để ý mới phát hiện nhiều chuyện đến vậy.
Cũng phải, thiếu niên thiếu nữ độ tuổi này có lòng tự trọng rất mạnh, đôi khi gặp được bạn bè hay người quen trong tình huống này cũng rất xấu hổ.
Đỗ Hiểu Phù và Cố Tuyền lại như không phát hiện gì, xách mấy túi hàng về phía Vu Ứng Hải:
“Tiểu Hải à, bán cho cô vài cân quả hồng đi!”
“Cho cô hai cân đào nhé!”
Lại nhìn về phía hai đứa nhóc nhà mình:
“Nhìn mà xem Tiểu Hải ngoan thế này! Đúng là có phúc mà!”
Bọn họ không hề hỏi tại sao Vu Ứng Hải lại ở đây bán hoa quả, mà khen hắn trước mặt bà của mình. Đôi khi, không hỏi nhiều cũng là một loại tôn trọng.
Đến khi đi về, nhìn khuôn mặt vẫn rất bình thường của Chương Tuyết Trình, Lâm Yên Nhiên mới khẽ hỏi:
“Cậu không thấy bất ngờ hả?”
Chương Tuyết Trình hỏi lại:
“Có gì mà bất ngờ?”
Sau này Lâm Yên Nhiên mới biết, có khi không bất ngờ, không kinh ngạc, cư xử bình tĩnh chính là biểu hiện của việc không yêu không thích, không có tình cảm.
Đến Tết, Lâm Yên Nhiên được bố mẹ lì xì cho hai cái bao lì xì nặng ký.
Ngày đầu năm, sau khi ăn bữa sáng, Lâm Chính Minh đưa cả gia đình về nhà ngoại.
Nhà họ Đỗ nằm trong trung tâm thành phố, đi ô tô đến mất hơn hai giờ chạy xe.
Hai ngày đầu năm đều ở nhà ngoại, Lâm Yên Nhiên thu được rất nhiều lì xì.
Đến ngày mùng ba, Lâm Chính Minh lại đưa cả hai mẹ con về nhà họ Lâm.
Từ nhỏ đến lớn, ngày mùng ba Tết năm nào ba người nhà họ Lâm đều đi tảo mộ.
Qua Tết, Lâm Yên Nhiên béo ra một vòng, hai má hồng hào, mắt hạnh long lanh, môi nhìn như quả anh đào làm người muốn cắn một cái, cả người cũng cao lên. Cả khuôn mặt sáng lên, hàng mi dài và cong vút, nhìn mềm mại và dịu ngọt, đang dần trưởng thành nhưng vẫn chưa dứt đi nét non nớt của trẻ con.
Không chỉ Đỗ Hiểu Phù và Lâm Chính Minh, Chương Tuyết Trình cũng có cảm giác nhà có cảm giác nhà có con gái lớn giữ không được.
Ngày đi học trở lại, mọi người nhìn thấy Lâm Yên Nhiên cũng đều ngạc nhiên.
Vu Ứng Hải còn nói:
“Yên Nhiên đến Tết ăn không ít a, đều béo ra một vòng”.
Lâm Yên Nhiên tức giận vỗ lên vai hắn một cái.
Tên này đúng là, con gái ai lại thích bị nói béo chứ!
Mới ăn Tết xong, mọi người đều còn chìm trong không khí vui mừng, trên người con ăn mặc một số đồ Tết.
Những học sinh chụm đầu lại với nhau, nói về Tết đã đi đâu, ăn gì ngon, được bao nhiêu lì xì…
Tống Tranh bước vào lớp, trên người mặc một chiếc áo khoác da màu nâu đất.
Hình như là đồ mới, chưa thấy mặc qua bao giờ.
Minh Trạch Dã vỗ vai Tống Tranh:
“Quần áo mới hả? Đẹp nha!”
Tống Tranh cười nhẹ, đáp lời:
“Áo mới của cậu cũng vậy!”
Minh Trạch Dã cười cười cảm ơn. Hắn không biết rằng bộ đồ Tống Trang đang mặc không phải đồ mới.
Dù là một đứa con ngoài giá thú nhưng Đường Thanh Hoà không bạc đãi hắn về vật chất.
Không thể so sánh với những đứa con danh chính ngôn thuận nhưng so với mặt bằng chung của người bình thường thì khá hơn nhiều.
Tống Tranh thả cặp xuống, ngồi vào bàn. Chương Tuyết Trình và Lâm Yên Nhiên đồng thời ngoảnh xuống, đưa ra hai cái bao lì xì.
Cả hai vừa ngoảnh xuống, trong mắt Tống Tranh đã không ngăn được kinh diễm nhìn về phía Lâm Yên Nhiên.
Mới có mấy ngày không gặp mà thay đổi nhiều thế sao?
Mặt mày kiều diễm, hai má hây hây đỏ lựng, hai mắt hạnh thì cong cong đầy ý cười, làn da trơn bóng, nhìn như bánh gạo nếp, tưởng tưởng chỉ cần cắn lên một cái là sẽ lộ ra phần nhân ngọt ngào bên trong.
Tống Tranh cúi đầu xuống che dấu kinh ngạc trong mắt, rất nhanh lại nhướng mày ý hỏi tại sao.
Lâm Yên Nhiên ngọt ngào trả lời:
“Là bố mẹ mình gửi cậu, Tuyết Trình cũng thế”.
Tống Tranh nhận lấy bao lì xì, thấp giọng cảm ơn.