• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt nàng đứng bất động tại chỗ. Chết? Vẫn Lệ chết rồi, nàng nắm chặt chiếc nhẫn bạch ngọc, cố gắng bình tĩnh lại. Nàng cảm thấy sinh mệnh con người thật khác thường, ngày đó nàng ta đồng ý với nàng nếu nàng biết được bí mật của nhẫn phượng sẽ nói cho nàng biết chân tướng, thế mà bây giờ… Nàng xoay người đi vào bạo thất, nàng không tin, không tin bí mật chôn giấu trên người Vẫn Lệ, làm sao nàng ta có thể chết như vậy.

“Ngươi đi đâu?” Kim Huy thấy sắc mặt nàng khác thường, lập tức kéo tay nàng lại.

“Ta đi tìm Vẫn Lệ, ít nhất ngươi phải cho ta nhìn thấy nàng, ta tin nàng…” Lúc Kim Huy nắm chặt tay nàng, nàng mới biết mình cũng không kiên cường như mình nghĩ, lúc tìm được nhẫn phượng, biết Thái hậu là giả, liền tính toán dùng nó làm mẫu chốt đổi lấy bí mật, nhưng mà nàng lại chết, vậy Kim Minh phải làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể để cho Kim Minh và Kim Nhật cùng tồn tại? Ai? Ai biết hết mọi chuyện?

Thời khắc này, nàng cảm thấy hết sức mệt mỏi, thân thể dựa vào người Kim Huy, luống cuống nhìn hắn. Sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt mở to, chứa nhiều nước mắt, làm cho người ta cảm thấy đau lòng. Kim Huy đưa tay lên, muốn an ủi cô gái trong ngực, nhưng mà bàn tay lại dừng lại giữa chừng, không dám hạ xuống, nàng có thể thuộc về hắn sao? Nàng là ngôi sao Mặc tộc, là số mạng của Kim Lang vương triều, nàng thuộc về Kim Lang vương, hắn chỉ là một vật phẩm thay thế Kim Lang vương, thay thế vương triều. Vị trí Kim Lang vương mãi mãi không thuộc về hắn. Nhưng mà… nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô gái, trái tim hắn đập liên hồi, nàng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn hắn như có như không, làm cho hắn muốn ôm nàng, an ủi, thương yêu. Không biết từ lúc nào, cô gái đã ở trong tim hắn, hắn muốn nhìn bộ dáng yếu đuối của nàng, giống như muốn thay đổi số mệnh của mình. Có lẽ số mệnh của nàng đã hấp dẫn mình, hắn không phải cũng đã thay đổi hay sao? Khi hắn phát hiện nàng bắt đầu dựa dẫm vào Kim Minh, là lúc hắn phát hiện lòng mình rối bời, có chút sợ hãi, thậm chí là ảo não, nếu lúc ấy không để nàng ở lại, có thể đưa nàng rời đi, làm sao nàng có thể là người của Kim Lang vương? Nàng là của Kim Huy hắn, là nữ nhân của Kim Huy, lúc hắn nghĩ như vậy, trong lòng sẽ kích động, vui vẻ, thậm chí muốn hét to hắn không muốn làm vật thay thế, không muốn, hắn muốn làm Kim Lang vương, không chỉ ngai vị mà còn cả nữ nhân của hắn. Nữ nhân! Trước kia Nhung Thiên cũng phát hiện bí mật này, nhưng thuộc hạ của hắn không nói cho hắn biết, không biết như vậy là đúng hay sai, chẳng qua hắn muốn phân ưu cho chủ tử, hy vọng hắn chém đứt tình cảm riêng tư. Nhưng hắn không làm được, mỗi khi nhìn thấy bóng dáng của nàng, tim hắn sẽ đập nhanh, hắn muốn đến gần nàng, gần một chút, như hiện tại… Hắn nhìn về cô gái, gân xanh trên mặt giật giật, bàn tay dừng lại giữa không trung rốt cuộc cũng hạ xuống, hắn ôm nàng, sau đó gương mặt cúi xuống. Sự ấm áp của nam tử làm cho Liễu Nha cảm nhận được sự sống, nhưng mà nàng cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm một cái ôm để được nghỉ ngơi, nhưng lúc nàng cảm thấy sự khác thường, nam tử trước mặt tới gần, hôn lên môi nàng, thừa dịp nàng kinh ngạc mà xâm lấn, động tác của hắn vội vàng, hốt hoảng, nhưng hết sức bá đạo. Hắn giống như muốn dung nhập thân thể của nàng với hắn, nhưng mà hắn mâu thuẫn, đau khổ.

Liễu Nha kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nam tử, hai tay để trước ngực hắn muốn đẩy hắn ra, nhưng vẻ mặt sợ hãi của hắn làm cho nàng do dự, bàn tay nam tử bắt đầu di chuyển, bắt đầu từ sống lưng của nàng, run rẩy, thăm dò, đến thắt lưng của cô gái, đột nhiên hắn ngẩn ra, động tác cứng lại. Cái bớt của nàng nóng lên làm cho tim hắn trầm xuống. Bời vì cái bớt này, nàng mới thuộc về người khác. Liễu Nha cảm nhận được bàn tay hắn dao động, ánh mắt có chút bối rối, đây là phía sau hồ hình thoi của Ngưng Hương cư, có thái giám và cung nữ qua lại, bọn họ…nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Huy vương gia!”

Kim Huy do dự lại bị một tiếng Huy vương gia làm cho thức tỉnh, dục vọng nháy mắt biến mất, giống như bị dôi một thùng nước lạnh.

Thừa dịp hắn ngẩn ra, nàng thoát khỏi ngực hắn, từ từ sửa lại quần áo, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng nói: “Vương gia, đưa ta đi xem thi thể Vẫn Lệ một chút!”

Phía trong căn phòng, Liễu Nha nhìn thấy thi thể Vẫn Lệ, nàng đã chết, an tỉnh nằm trong quan tài, vết bớt dữ tợn trên mặt cũng đã mất đi màu sắc, trở nên tái nhợt, không hề đáng sợ nữa. Nàng nằm trong đó, tóc tai được chải chuốt, quần áo đổi sạch sẽ.

“Ngươi đối với nàng rất tốt!” Liễu Nha cảm kích nhìn Kim Huy, đột nhiên cảm thấy chết đối với nàng ta là cách giải thoát tốt nhất, nhưng mà nàng ta còn chưa nói mọi chuyện với nàng.

“Ta cũng không nhàn rỗi như vậy, đó là Tiền Dung, là nàng ta làm như vậy!” Kim Huy mím môi, tiếp nhận sự cảm kích của nàng, trên mặt xuất hiện đỏ ửng, nhưng nhanh chóng biến mất không thấy. Thảo nào hắn biết hết mọi chuyện, thì ra hắn tìm được Tiền Dung.

Liễu Nha gật đầu, đi ra ngoài, tia hy vọng cuối cùng, nàng hỏi Kim Huy: “Lúc ngươi nhìn thấy thì nàng đã chết sao? Nàng có để lại cái gì không?”

Kim Huy lắc đầu một cái, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nàng, cười nhẹ: “Nhưng mà không phải không có đầu mối gì, trong này có một người biết chuyện, nàng ta ép Vẫn Lệ, ngươi thấy đấy, trên người nàng ta không phải đơn giản chỉ là một nhát đao trí mạng, người này lòng dạ độc ác, giống như một nhân vật khó giả quyết.

“Ý ngươi nói, nàng nhất định biết bí mật của Vẫn Lệ!” Liễu Nha vui mừng nhìn hắn.

Kim Huy tán thưởng gật đầu một cái: “Không sai, cho nên chỉ cần chúng ta tìm được người này” .

Liễu Nha gật đầu thở phào nhẹ nhõm, may quá, hoàn hảo, ít nhất trên đời này còn có người biết được bí mật, nhưng mà phải tìm người này ở đâu?

Kim Huy nhìn thấy nàng nhíu mày lo lắng, hết sức đau lòng, vuốt vuốt lên chân mày của nàng: “Yên tâm đi, chuyện này giao cho ta, ta sẽ nhanh chóng cho ngươi một đáp án hài lòng, chẳng qua…”

Hắn ngừng lại, cánh tay đặt trên vai nàng: “Có chuyện gì cũng không được gạt ta nữa, ta với ngươi chung một con thuyền!” Hắn nhỏ giọng, giọng nói có một chút bi thương.

“Ta…” Liễu Nha há mồm, hắn có thể tin sao?

Trước Ngưng Hương cư, Liễu Nha nhìn thấy Ngọc Triệt, nàng hơi do dự một chút, bởi vì chuyện của Tiên Vu, trong lòng nàng cảm thấy hổ thẹn với Ngọc Triệt, vì vậy lần này, nàng không né tránh mà nghênh đón.

“Ngươi đang đợi ta sao?” Nàng tiến lên, cô gái xoay người nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ, không một tia gợn sóng.

“Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?” Ngọc Triệt giống như có tâm sự, nhỏ giọng.

“Được, mời vào!” Liễu Nha đi vào Ngưng Hương cư, nhưng bị Ngọc Triệt ngăn lại.

Nàng ta đứng trước mặt Liễu Nha, nhẹ giọng: “Hắn ở bên trong phải không? Ta không vào, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện đi!”

Liễu Nha ngẩn ra, lập tức hiểu được người trong miệng nàng ta là ai, nàng gật đầu một cái, đưa Ngọc Triệt ra sau ngưng Hương cư, ngồi bên đình ở hồ hình thoi, Nguyệt Mi bưng điểm tâm pha trà.

“Hiện tại ngươi có thể nói, có chuyện gì cần ta giúp thì cứ nói, chuyện của Tiên Vu, ta rất áy náy!” Liễu Nha chân thành mở miệng.

“Cần ngươi giúp?” Ngọc Triệt cười lạnh, ánh mắt xẹt qua sự tổn thương.

“Không, không phải vậy, ý của ta là cần ta làm gì, ngươi có thể…” Liễu Nha ngẩn ra, cho là nàng ta hiểu nhầm, cuống quít giải thích.

“Ngươi không cần giải thích, hiện tại ở trong cung ngươi là Thanh phi được sủng ái, mà ta, cho dù là công chúa Tiên Nô tôn quý, nhưng hiện tại chỉ là một phi tử bị lạnh nhạt, Hoàng thượng không bao giờ ở lại trong cung của ta, ta chỉ có một mình, trong cung này ngay cả hạ nhân cũng coi thường ta, Hoàng huynh ta bị liên lụy, hiện tại nằm liệt giường, không có thuốc tốt, không có thầy thuốc để kéo dài hơi tàn!” Ngọc Triệt cười lạnh, lời nói sắc bén, càng nói càng nghiêm túc, khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt hung ác.

“Ngọc Triệt…” Liễu Nha xua tay, nàng cũng không hơn gì, chỉ đơn giản muốn giúp đỡ nàng ta, chỉ là một câu nói đơn giản. Nhưng là rước phải nhiều suy nghĩ của nàng ta như vậy.

Phát tiết xong, cô gái thở hổn hển một hơi, vẻ mặt bình tĩnh lại, nàng đến gần Liễu Nha mở miệng: “Cho nên ngươi phải giúp ta, vì Hoàng huynh của ta!”

Liễu Nha ngẩn ra, không hiểu nàng ta nói gì: “Ta phải làm gì để giúp ngươi!”

Ngọc Triệt thở dài một tiếng: “Trương ngự y nói, ngọn núi chỗ tiếp giáp với Đại Hách có một cây Huyễn Tiên thảo, nghe nói rất hữu hiệu, thậm chí có thể cải tử hồi sinh, nhưng phải người có duyên mới có được, ta không biết mình có phải là người có duyên hay không, nhưng Hoàng huynh liệt giường, chúng ta lại ăn nhờ ở đậu, Tiên Nô nước xa không cứu được lửa gần, ta lại là một cô gái yếu ớt, tay trói gà không chặt, nhưng mà…” Nàng vừa nói, vừa thương tâm lau nước mắt. Liễu Nha thấy nàng khóc thương tâm như vậy, nhất thời không biết làm gì, vội vàng an ủi nàng. “Xin Thanh phi muội muội xin phép Hoàng thượng cho ta ra cung để tìm Huyễn Tiên Thảo, ta vô cùng cảm kích!” nàng đứng dậy nhẹ nhàng hành lễ.

Bây giờ Liễu Nha mới hiểu được ý của Ngọc Triệt, nàng tập trung nhìn vào bộ dạng yếu đuối của Ngọc Triệt, nếu leo núi cao như vậy. Thôi vậy, có được thì tốt nhưng nếu gặp phải chuyện gì cũng là tự nàng nhận lấy, cũng tự nàng gánh chịu.

Nàng tiến lên an ủi Ngọc Triệt, “Ngươi đừng vội, ta sẽ bảo Hoàng thượng truyền Ngự y giỏi nhất chữa trị cho Tiên Vu, còn về chuyện Huyễn Tiên thảo, để ta lo!” Nàng thở dài một hơi: “Hàn sơn cách đây mấy ngàn dặm, hàng năm đều đóng băng, một cô gái yếu đuổi như ngươi không thể nào tới được, ngươi an tâm ở trong cung chờ ta, ta sẽ nghĩ biện pháp!”

Ngọc Triệt vừa nghe, khuôn mặt vui vẻ đứng dậy nhưng vẫn thở dài một hơi, “Đáng tiếc Huyễn Tiên thảo cực kì có linh tính, người bình thường, vật bẩn không thể có được nó, người xưa có nói, nam tử làm từ bùn, nữ tử làm từ nước, nếu để con gái đi tìm cơ hội sẽ lớn hơn một chút!” Lời nói giống như vô ý, nói xong liền đứng dậy, “Chỉ cần Hoàng thượng để cho Ngự y xem bệnh cho Hoàng huynh ta, ta sẽ không cầu mong nhiều hơn, cảm ơn Thanh phi muội muội!”

Không đợi Liễu Nha đáp lại, nàng ta đi về phía trước, bóng dáng cô đơn. Liễu Nha đứng dậy, nhìn bóng dáng Ngọc Triệt, hơi mấp máy môi, âm thầm hạ quyết tâm, đợi chuyện trong cung có kết quả, nàng sẽ nhanh chóng lên đường.

Ngọc Hoa cung, Ngọc Triệt lạnh lùng nhìn nam tử trên giường, cười lạnh. Nàng đã không thể đợi, Kim Minh và Liễu Nha sống chung hòa bình làm cho nàng không tìm thấy được chút hy vọng, nàng cần phải ra tay, nàng cần sự giúp đỡ. Mà Huyễn Tiên Thảo là lý do tốt nhất, nàng muốn Liễu Nha đi tìm nó, chỉ cần rời khỏi Hoàng cung, không có Kim Minh che chở… nàng cười lạnh, ánh mắt ngoan độc. Trở lại Ngưng Hương cư, Kim Minh đang ngủ,dưới hốc mắt còn có dấu quầng đen, hàng mi rung rung giống như đang lo lắng, bất an.

Liễu Nha sờ sờ trán hắn, vừa muốn xoay người đi tìm Ngự ý, sau lưng đột nhiên bị đôi tay kéo lại: “Nàng muốn đi đâu?” Thanh âm nam tử làm cho người ta rung động.

“Thì ra ngươi đã tỉnh!” Liễu Nha vui mừng quay đầu lại, trong lòng thở phào một hơi, còn tưởng rằng hắn vẫn hôn mê như lúc trước.

“Ừ, đã tỉnh, nhưng không biết đang suy nghĩ cái gì, trong đầu giường như trống rỗng, nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ tới nàng!” Hắn chống đầu lên khủy tay, mở miệng cười nhẹ. “…”

Liễu Nha ngẩn ra, tên Kim Minh này, không có chuyện gì cũng nói những lời như vậy, nàng giả bộ tức giận không để ý tới hắn. Kim Minh nhìn cô gái làm nũng mà cười khổ, hắn cũng không nói lời gì ghê tởm, đó là nói thật lòng, cái gì cũng không có, chỉ có gương mặt của nàng.

Nhìn trưng bày Ngưng Hương cư hết sức quen thuộc, hắn vui vẻ mở miệng: “Thanh Thanh, nàng chuyển đến Duẫn Thiên cung cùng ta, ở đây ta luôn cảm thấy lo lắng, giống như linh hồn Vân nhi đang nhìn ta vậy!” Lời nói thê lương của hắn, kể từ khi hắn biết sự thật chân chính, hắn luôn lười biếng như vậy, không giành không đấu.

“Đi Duẫn Thiên cung?” Liễu Nha ngẩn ra, ánh mắt hắn có chút xa lạ, Kim Minh tà mị khí phách đã biến đi đâu, mà Kim Minh bây giờ đầy bất lực, thậm chí làm cho nàng chán ghét muốn trốn tránh thực tế.

“Nàng không muốn đi cùng ta sao?” Hắn nhìn nàng, nàng nhìn thấy rõ sự thất vọng trong mắt hắn. Nàng thất vọng sao? Không phải vậy, tuyệt đối không phải vậy! Nàng cố gắng nhắc nhở chính mình không nên gấp gáp, qua một thời gian nữa, hắn sẽ nghĩ thống suốt, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Nàng gật đầu đồng ý.

Chạng vạng, Kim Minh truyền lời, để cho Liễu Nha dọn dẹp một chút, tối nay liền chuyển qua.

Nàng kinh ngạc, dù Kim Minh gấp gáp nhưng cũng không nói gì, chỉ có Nguyệt Mi với Nguyệt Hà thu dọn đồ đạc. Nguyệt Mi nhanh chóng dọn dẹp quần áo, nhìn Liễu Nha giống như có điều suy nghĩ, nhìn Nguyệt Hà đi ra ngoài, nàng thần bí lại gần Liễu Nha: “Nương nương, có chuyện này nô tỳ thấy kì lạ!”

“Chuyện gì?” Liễu Nha nằm trên giường, mở mắt nhìn nàng.

“Là chuyện của Hoàng thượng…” Nàng do dự một chút, cảnh giác nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Hôm nay Hoàng thượng hạ triều quay trở lại, lúc đấy ngài đã đi ra ngoài, Hoàng thượng đợi một hồi, lại nói mệt mỏi, muốn tắm rửa thay quần áo, nô tỳ giúp Hoàng thượng chuẩn bị một thùng nước tắm, nhưng Hoàng thượng ở trong đó suốt hai canh giờ, cũng không bảo nô tỳ đưa thêm nước, cuối cùng nô tỳ thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, liền nhẹ nhàng gõ cửa hỏi Hoàng thượng có muốn thêm nước hay không, nhưng mà…” Ánh mắt nàng sợ hãi, âm thanh nhỏ hơn: “Có giọng nói đang nói chuyện với Hoàng thượng, lúc ấy Trương công công ở bên ngoài trông coi cũng sợ hết hồn, cho rằng có thích khách, muốn xông vào nhìn thấy Hoàng thượng đi ra, sắc mặt không tốt, sau đó liền ngủ thiếp trên giường!”

Liễu Nha ngẩn ra, cũng bị miêu tả của Nguyệt Mi dọa sợ, vội vàng bắt lấy cánh tay Nguyệt Mi: “Ngươi nói thật sao?”

Nguyệt Mi gật đầu một cái: “Vâng, nương nương có thể đi hỏi Trương công công, lúc ấy Trương công công cũng bị dọa sợ, cho là có thích khách, suýt nữa đã gọi thị vệ!”

Liễu Nha kinh ngạc, nhất thời lo lắng, không lẽ Kim Lang đã sớm ăn mòn Kim Minh hay sao? Đúng rồi, Kim Nhật có thể nhìn thấy mọi phát sinh ban ngày, có thể hắn biết chuyện gì xảy ra! Tối nay, nàng phải đợi Kim Nhật tỉnh lại.

Xa Nguyệt điện, Xa Nguyệt hung hăng ném bút vẽ lên bàn, lạnh lùng gọi cung nữ đi vào: “Ngươi, đi đến chỗ Trương công công nhìn một chút, xem tối nay Hoàng thượng vẫn ở Ngưng Hương cư hay sao? Rốt cuộc Hồ ly tinh đó có cái gì hơn người, mà Hoàng thượng thích nàng như vậy?”

“Nương nương…” Cung nữ bị làm khó.

“Như thế nào? Ngay cả lời của ta ngươi cũng dám cãi? Dù Bổn cung không được sủng ái nhưng vẫn là Nguyệt phi nương nương!” Xa Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ném bút vẽ lên người cung nữ.

“Không phải vậy, không phải vậy!” Cung nữ không dám tránh, chỉ không ngừng dập đầu dưới đất.

“Không phải? Ta thấy ngươi giống như ăn gan hùm mật gấu, mấy ngày không đánh ngươi da liền cảm thấy ngứa ngáy!” Xa Nguyệt hầm hừ đứng dậy, lấy chổi lông gà vung xuống.

Cung nữ thấy vậy liền lớn tiếng nói: “Là Thái hậu không cho nô tỳ đi!” Nàng nói xong, nước mắt lưng tròng.

“Thái hậu? Không thể nào, Thái hậu là bác của ta, từ lâu nàng đã muốn ta nhanh chóng sinh con cho Hoàng thượng, làm sao nàng có thể…”.

“Nguyệt phi nương nương, là sự thật, Ngư ma ma ở bên cạnh Thái hậu nói với nô tỳ, Hoàng thượng ở Ngưng Hương cư, nghi ngờ Thanh phi nương nương mang thai, bảo nô tỳ không nên đi! Còn nói đó là ý của Thái hậu, không cho mọi người trong cung đến thăm!”

Xa Nguyệt vừa nghe, lạnh lùng đứng dậy, có ý gì? Chẳng lẽ Thái hậu cũng bắt đầu lấy lòng Mặc Thanh Thanh hay sao? Nàng thở phì phò ra ngoài, lập tức đụng phải một người, nhìn thấy người trước mắt liền cảm thấy vui vẻ. Là Kim Minh, hắn lạnh lùng mím môi, ánh mắt nhìn vào Xa Nguyệt đang vui vẻ, chợt hắn mím môi cười một tiếng, kéo cô gái vào tẩm cung.


“Hoàng thượng, ngài có biết Nguyệt nhi nhớ Hoàng thượng muốn chết, còn tưởng rằng ngài không cần Nguyệt Nhi nữa đấy!”


Xa Nguyệt làm nũng kéo cánh tay nam tử, nam tử không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cổ cô gái, hai tròng mắt đột nhiên biến thành màu đỏ quỷ dị. Một cỗ hàn khí xâm nhập vào cơ thể Xa Nguyệt, nàng nhìn thấy sự khác thường của hắn, nàng đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, mắt trời đã lặn về đằng tây, cuối chân trời là ánh nắng chiều màu đỏ. Lần trước Hoàng thượng đến tìm nàng cũng khác thường như vậy, nàng mím môi, không để ý tới những thứ khác, con ngươi xoay một vòng, bảo cung nữ báo cho Ngự thiện phòng nói Hoàng thượng dùng cơm ở Xa Nguyệt điện, còn mình thì xuống bếp làm mấy món ăn. Lưu Ly cung, Thái hậu đứng dậy vội vàng bắt lấy cánh tay Ngư ma ma: “Ngươi nói thật sao, hôm qua hai người bọn họ không có…”


“Vâng, Thái hậu nương nương, Nguyệt Hà canh giữ cả đêm bên ngoài, một chút âm thanh cũng không có, sáng nay nô tài cũng không nhìn thấy máu xử nữ của Thanh phi, cho nên nô tỳ cả gan suy đoán, Hoàng thượng và Thanh phi nương nương đến bây giờ vẫn còn trong sạch!” Ngư ma ma nhỏ giọng mở miệng.


“ Đêm qua ta không thể nào ngủ được, chỉ sợ sẽ là kết quả này, Hoàng thượng đã biết chân tướng, trong lòng hắn không có hận thù, không có mục tiêu, không có ý chí chiến đấu, Kim Lang sẽ nhanh chóng xâm chiếm hắn, nếu một khi thành công, coi như Mặc Thanh Thanh cũng không cứu được!” Hôm qua bất cứ mọi giá ta đã làm lộ thân phận, nói lợi ích mọi chuyện cho nàng nghe, ai biết nàng lại làm cho ta thất vọng như vậy.


Thái hậu thở dài một hơi: “Ngư ma ma, ngươi đi Ngưng Hương cư, tối nay cho dù là trói cũng phải trói hai người cùng với nhau!”


“Thái hậu, Trương công công vừa báo, Hoàng thượng đến Xa Nguyệt điện, bữa tối cũng dùng ở đó, sợ rằng đêm nay Hoàng thượng sẽ lâm hạnh Nguyệt phi nương nương!”


“Xa Nguyệt? Không thể, tuyệt đối không thể, đây là thời khắc mấu chốt, Xa Nguyệt không thể thị tẩm, Xa Nguyệt là ngày âm tháng âm năm âm, nàng hoan ái với Kim Minh càng trợ giúp cho Kim Lang!” Thái hậu vội vàng ra cửa, nàng phải ngăn cản Kim Minh cùng với Xa Nguyệt, hiện tại là thời khắc Huyết chú bộc phát, nếu cùng cô gái âm tính hoan ái, hậu quả sẽ không tưởng tượng được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK