• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió thổi tới, Liễu Nha nhịn không được mà lui về sau một bước, đôi mắt từ từ thích ứng màn đêm, rốt cuộc cũng nhìn rõ con vật khổng lồ đột ngột xuất hiện.

Ánh trăng chiếu vào con vật khổng lồ, đôi mắt xanh, còn có cái miệng đầy máu, một từ ngữ quen thuộc hiện lên trên đầu – Kim Lang! Nàng không nhịn được mà kinh ngạc, tay chân luốn cuống, muốn bỏ trốn, nhưng đôi mắt xanh của nam tử, giống như hai đám lửa trong màn đêm, phát ra ánh sáng rực rỡ, như muốn đem linh hồn của con người hút vào, bộ lông vàng óng, giống như ánh trăng, gió thổi nhẹ một cái, nhẹ nhàng phất phơ.

“Lang!’ Liễu Nha bật ra một tiếng, dù đã có sự chuẩn bị, nhưng đối mặt với Kim Lang từng giết hại vô số sinh linh, Liễu Nha sợ đến run người, xoay người bò ra cửa, bàn tay nhỏ nhắn duỗi ra ngoài cửa, nhưng cảm thấy trên lưng khác thường làm cho nàng không dám chuyển động, nàng khẽ cắn răng, dọ dự quay đầu lại, phịch một tiếng, thân thể bị Kim Lang hung hăng ném trên mặt đất, đôi móng vuốt xù xì của con sói đánh vào sống lưng của nàng, aaa, nàng bị đau kêu lên một tiếng, thân thể bị đánh tả tơi, hốc mắt hiện lên hàng nước mắt.

Toàn thân run rẩy, không dám chuyển động, Kim Lang đứng sau lưng nàng như đang chơi trốn tìm, nàng không động hắn cũng không động.

“Tiểu Nhật, Tiểu Nhật, ta là Nha Nha của ngươi đây, ngươi không cần ăn thịt ta!” Âm thanh run rẩy, nghẹ ngào, Liễu Nha chôn đầu vào giữa cánh tay, khóc lên, nàng không biết nàng khóc vì bị Kim Nhật ăn thịt, hay tận mắt nhìn thấy Kim Nhật biến hình thành con sói tàn nhẫn, nàng muốn phát tiết, ngực như bị đè nặng thở không nổi, đau đớn, sợ hãi, ánh mắt không cam lòng, nóng hơn lửa đốt, nhanh chóng lan tràn, chiếm cả lồng ngực, không thể làm gì, nàng chỉ biết há hốc miệng, hét lên: “Cứu mạng, đừng!”

Âm thanh chói tai vang khắp Thanh Huy viên, cũng truyền tới tai Kim Huy đang đứng ngoài cửa, trong lòng vừa động, muốn phá cửa mà vào, sau lưng truyền đến bóng dáng, vào thời khắc mấy chốt, hắn bỏ qua ý nghĩ trong đầu, xoay người, xuất kiếm ngăn bóng đen, “Ai?”

“Ta muốn cứu Thanh Thanh!” Nam tử mặc trang phục dạ hành, cầm kiếm chắn kiếm của Kim Huy, con ngươi màu đen tỏa sáng.

“Mặc Trạc?” Kim Huy ngẩn ra, lập tức hiểu được ý đồ của Mặc Trạc, vì vậy không chút nào chào đón, “Ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi dẫn nàng đi hay sao?”

“Ta mặc kệ ngươi có nhường hay không, tóm lại, Mặc Thanh Thanh ta nhất định sẽ mang nàng đi!” Khóe môi hắn mím lại, không đạt được mục đích không bỏ qua.

“Ngươi không thể mang nàng đi!” Sau lưng truyền tới giọng nói trang nghiêm. Bàn tay hắn khẽ run, cây kiếm trong cung lệch đi, mũi kiếm của Kim Huy dính vào ngực của hắn.

Tròng mắt nam tử sắc bén cùng với sự kiên định lập tức biến mất, thay vào đó là sự bất đắc dĩ, hắn nhìn sang Thanh Huy viên, lộ ra nụ cười khổ sở.

Đối với biến hóa đột ngột của nam tử, Kim Huy ứng phó không kịp, hắn không hiểu sự kiên quyết vừa rồi của Mặc Trạc, không nhẽ vì câu nói của mẫu hậu mà bỏ qua sao? Hắn đưa mắt nhìn Thái hậu, dưới gốc cây hoa Quế, Thái hậu mặc cung y màu tím, bình tĩnh thong dong còn có khí phách cùng tôn nghiêm của nàng.

“Mặc Trạc, đi đi, đây là cơ hội cuối cùng ta dành cho ngươi!” Thái hậu lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sắc bén.

Rất rõ ràng, thân thể Mặc Trạc chấn động, vỏ kiếm không tiếng động thu hồi lại, không nhìn Thái hậu một lần, xoay người rời đi, mới đi được hai bước, hắn nhún chân điểm một cái dưới mặt đất, thân thể cao lớn đột nhiên bay lên, bay qua Thanh Huy viên.

Thái hậu từ dưới cây Quế bước ra ngoài, ánh mắt đầy nặng nề.

“Mẫu hậu, hắn…” Biến cố đột nhiên xảy ra khiến cho Kim Huy không kịp phản ứng.

“Ngăn hắn lại!” Đôi môi đỏ mở ra, ánh mắt Thái hậu vô cùng kiên quyết.

“Dạ!” Kim Huy phá cửa mà vào.

Tiếng thở dài bật ra từ đôi môi anh đào của cô gái, nàng ngước mắt nhìn lên ánh trăng, nhỏ giọng: “Khi ngôi sao dịch chuyển, vào lúc trăng tròn, tiếng sói tru lên, phi tử khóc ròng. Trời cao thật bất công, trời đất biến hóa, vì sao phải đau khổ như vậy!”

Tiến thở dài thê lương, vang vọng mãi không tan.

Thời gian từng phút trôi qua, từ từ Liễu Nha gào khóc nức nở, dù cho nàng nói gì, Kim Lang cũng không có động tác gì, chỉ nhìn chằm chằm vào thức ăn của mình, thời gian trôi qua đã lâu, nó chợt hú một tiếng, móng vuốt bén nhọn hung hăng vỗ xuống, mắt thấy Liễu Nha sắp trở thành oan hồn dưới móng vuốt của sói, một làn gió thổi qua, tà váy Liễu Nha bay lên, chiếc bớt đỏ sậm bên hông lộ ra, dưới ánh trăng sáng ngời càng thêm rõ ràng.

Thời gian như ngưng lại, móng vuốt Kim Lang cứng lại giữa không trung đột nhiên hạ xuống, vuốt lên chiếc bớt bên hông nữ tử, từ từ, ánh mắt màu xanh tàn nhẫn khát máu dần không thấy, thay vào đó sáng lên, ngoan ngoãn ngồi dưới đất, lè lưỡi, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm chiếc bớt hình nguyệt nha, mùi máu tanh nhẹ nhẹ toát ra từ cổ họng nó.

“Ngươi không cần ăn thịt ta, không cần ăn thịt ta!” Liễu Nha nằm trên mặt đất, không nhìn Kim Lang, nàng chỉ biết móng vuốt của nò đang đè lên sống lưng của nàng, đám lông xù xì ở đệm thịt, khiến cho nàng cảm thấy ngứa ngứa, nhưng bây giờ nàng muốn cười cũng không được.

Kim Lang lắc đầu một cái, giống như nghe hiểu lời của nàng, từ từ đưa chân trước ra, vụng về chạm vào bả vai của nàng giống như an ủi.

Liễu Nha ngây dại, dùng sức vừa phải đụng lên vai nàng, giống như trao đổi với nàng, nàng khẽ cắn răng, cố gắng nén lại sự sợ hãi trong lòng, nhắm mắt xoay người, thân thể lọt vào trước ngực Kim Lang, nàng kháng sự chạm vào trước ngực Kim Lang, lông nó khô ráo, mềm mại, cảm giác giống như tơ lụa, đôi tay chạm vào ngực Kim Lang, từ từ nàng cảm nhận được nhịp đập của nó, còn cả hơi thở của nó, ấm áp.

Liễu Nha từ từ mở mắt, hàng lông mi nhỏ như cánh ve nhẹ nhàng run rẩy, nhanh chóng nhắm lại, nàng thật khó tưởng tượng, nếu nàng mở mắt, đối với cái miệng đầy máu của Kim Lang, nếu đem đầu nhỏ của nàng vào miệng…Nàng lắc đầu một cái, xoay người muốn trốn, như Kim Lang lại đem hai chân đặt lên vai nàng, làm cho nàng không thể động đậy.

Thôi, không cần để ý. Liễu Nha khẽ cắn răng, mở mắt ra, liếc mắt nhìn một cái, làm cho nàng giật mình.

Chiếc miệng lớn đầy máu không giống như trong tưởng tượng của nàng, không có ánh mắt dữ tợn khát máu, bộ dáng ngoan ngoãn của Kim Lang giống như con chó con nhà hàng xóm, thân thể nửa ngồi trên đất, hai chân trước khoác lên vai nàng, đôi mắt trong đêm tối có chút vui vẻ nhìn nàng.

Chiếc lưỡi hồng cụp xuống, thở ra hơi nóng, hơi nóng này bay tới mũi của Liễu Nha, có mùi tanh nhưng nàng không chán ghét.

“Phù!” Liễu Nha ở trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng không sợ loại dã thú này, có điều người thành sói thì có chút quỷ dị, nhìn Kim Lang không có ác ý, trong lòng cũng không còn sợ hãi, bàn tay ở trên ngực Kim Lang từ từ dao động, vỗ vỗ mặt Kim Lang, bảo nó nằm trên mặt đất.

Ô ô ô, Kim Lang lần nữa thở ra, bộ dáng khó khăn, cuối cùng không phục nằm trên mặt đất, nhưng móng vuốt không rời khỏi người nàng, như quyến luyến nàng.

“Ngoan, tiểu Nhật nhi ngoan, ta sẽ ở lại cùng ngươi, sẽ chờ ngươi biến hình trở lại, yên tâm đi, ta sẽ không để cho người khác tổn thương ngươi!” Liễu Nha lau giọt nước mắt, nhẹ nhàng cúi người ôm lấy Kim Minh hung ác, Kim Nhật ngây thơ.

Màn đêm yên tĩnh lại, gió nhẹ nhàng thổi qua ngọn cây, cuối thu cây cối khô héo, va cham nhau phát ra tiếng xào xạc.

Nàng ôm cổ Kim Lang, đầu tựa vào vai Kim Lang, không biết ngày mai như thế nào, không biết Kim Minh phải đối mặt với chuyện này như thế nào.

Nếu để Kim Minh biết, Thượng Quan Vân Nghê chính là hắn giết, hơn nữa nàng ta lại chết thảm như vậy… sự đau lòng lại truyền đến, Liễu Nha há miệng, giống như con cá hít thở không thông, không biết đối mặt với ngày mai như thế nào đây?

Kim Lang cảm nhận được sự bi thương của nàng, hơi xoay đầu, dùng chiếc lưỡi ấm áp liếm láp khuôn mặt nàng, làm nàng cảm thấy nhột, nàng cười khanh khách, sự phiền não trong lòng lập tức biến mất.

Mạc Trạc mang kiếm nhảy vào Thanh Huy viên, nương theo ánh sáng nhìn thấy cảnh tượng, cô gái cùng Kim Lang ngồi cạnh nhau, Kim Lang dùng lưỡi liếm liếm khuôn mặt cô gái, tiếng cười vang vọng trong màn đêm.

“Thanh Thanh!” Mặc Trạc nhỏ giọng kêu lên, không đợi Liễu Nha nhìn sang, Kim Lang giống như thức tỉnh, lông mao trên người dựng lên, con ngươi màu xanh sáng lên, giương cao nanh vuốt.

“Mặc Trạc?” Liễu Nha ngẩn ra, nhìn nam tử cách đó không xa, quay đầu nhìn lại, thấy bộ dáng của Kim Lang làm cho hết hồn. “Ngoan, hắn sẽ không làm tổn thương ngươi, hắn chỉ…!” Không đợi Liễu Nha nói xong, Kim Lang nhún chân, thân hình như mũi têm vọt ra ngoài cửa điện, bộ lông màu vàng dưới ánh trăng như biến thành một màu khác.

Mặc Trạc lấy ra hàn kiếm, ánh trăng lạnh lùng phản chiếu, rơi trên cái trán Kim Lang. Kim Lang nhào qua, móng vuốt chậm trễ, nó kêu lên một tiếng, rơi trên mặt đất, sợ hãi nhìn sang hàn kiếm trên tay Mặc Trạc, gào khóc quay trở lại, sau khi chạy vào tẩm điện, ánh mắt trở nên dữ tợn, khí thế ngạo nghễ, giống như đế vương, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mặc Trạc.

Liễu Nha ngẩn ra, quên mất Kim Lang sợ ánh trăng, vội vàng nhào tới, nhìn thấy nó không bị thương mới yên tâm thở ra một hơi.

“Thanh Thanh, ngươi không sao chứ?” Ở đằng xa, Mặc Trạc lo lắng nhìn nàng.

“Không sao, ta rất khỏe, nó sẽ không làm tổn thương ta!” Liễu Nha trấn an vỗ nhẹ sống lưng Kim Lang, Kim Lang với Mặc Trạc như có thâm thù đại hận, chẳng qua gào thét, không kiên nhẫn chạm vào mặt đất, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh tức giận.

Mặc Trạc lạnh lùng nhìn khung cảnh yên tĩnh, sau lưng truyền đến tiếng đổ vỡ, hắn quay mắt, dùng hàn kiếm lạnh lùng ngăn trở.

“Mặc Trạc, đi đi, Mặc Thanh Thanh sẽ không đi cùng ngươi!” Kim Huy nhỏ giọng mở miệng, không quên dò xét nhìn Liễu Nha một cái, thấy nàng không có việc gì, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.

“Nhìn thấy nàng không có việc gì, ta sẽ không mang nàng rời đi, ngươi không được quên, mục đích của ta và ngươi giống nhau!” Mặc Trạc lạnh lùng mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kim Huy.

Kim Huy ngẩn ra, ánh mắt hiện lên vẻ sắc bén. Giống nhau? Hắn không cho là vậy.

Kim Huy xuất hiện làm cho Kim Lang càng thêm bất an, nó kêu lên, chiếc lưỡi đỏ thè ra, lông mao dựng đứng lên.

“Các ngươi đi nhanh đi, ta sợ nó sẽ nổi điên!” Sự khác thường của Kim Lang làm cho Liễu Nha có chút luống cuống, mở miệng nói với hai người họ.

Hai ngươi quay đầu nhìn Liễu Nha, cung điện đen như mực, cô gái yếu đuối dựa vào khung cửa, làn da trắng mịn ở dưới ánh trăng, gần như trong suốt, thuần túy không dính một hạt bụi, bên cạnh nàng, Kim Lang phát ra hơi thở nóng rực, một lớn một nhỏ, một mạnh một yếu, rõ ràng là tổ hợp mỹ nữ và dã thú, hết sức hài hòa.

“Đi!” Kim Huy giật mạnh cánh tay Mặc Trạc, ra khỏi Thanh Huy viên trước khi Kim Lang nổi đóa.

Ánh trăng trở nên mông lung, đêm lạnh như nước, ánh trăng cợt nhả trong gió. Liễu Nha khó khăn nhắm mắt lại, Kim Lang bên cạnh, sự tức giận cũng tiêu tan, nằm rạp trong ngực nàng, giống như một đứa trẻ muốn được mẹ ôm ấp, gãi gãi làm cho Liễu Nha ngứa ngáy, khi Liễu Nha tức giận nó sẽ không vui cúi đầu, thấy Liễu Nha nhắm mắt, lần nữa nhào tới.

Một đêm lo sợ, ngạc nhiên, Liễu Nha cảm thấy mệt mỏi, nàng dựa vào khung cửa, mí mắt nhắm lại nhưng thể lực Kim Lang giống như vô hạn, không ngừng liếm nàng, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Được rồi, được rồi, sau này ngươi phải ngoan ngoãn, không được tổn thương loài người!” Vỗ vỗ đầu Kim Lang, đây là lần đầu tiên nàng thân mật với nó như vậy, làm cho nàng cảm thấy mới lạ, cũng có chút lo sợ, bởi vì nó giống như không khống chế được cảm xúc của nó, chỉ cần có một ngọn cỏ lay động, nó liền cảnh giác, giương hàm răng trắng, chuẩn bị công kích. Nàng không biết vì sao nó lại lệ thuộc vào nàng như vậy, chẳng lẽ vì nàng là ngôi sao của Mặc tộc?

Nghĩ như vậy, Liễu Nha không nhịn được vuốt ve chiếc bớt nguyệt nha bên hông, cảm giác được lửa nóng hừng hực, giống như có lửa đốt bên eo của mình, làm cho nàng cảm thấy không thích.

Kim Lang tiến lên, đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng liếm lên chiếc eo của nàng, từ từ nằm sấp ở cửa, cảm giác nóng bỏng trên eo đã không còn, nàng từ từ nhắm mắt lại, ngủ thật sâu.

Liễu Nha gặp một giấc mộng rất kì lạ, ánh sáng cuối chân trời như mở ra đám mây, sáng sủa bao la, nàng một mình đứng trên đỉnh núi, chung quanh mờ mịt, phía trước, bên phải là một hồ nước xanh ngắt, phẳng lặng như tấm gương, một nam tử đứng cạnh hồ đang đưa lưng về phía nàng. Thân ảnh hiên ngang cao vút, dưới ánh nắng, quanh thân như có ánh sáng ngũ sắc bao trùm.

Liễu Nha chạy xuống đồi, lúc này mới nhìn thấy quần áo trên người mình là trang phục dị tộc, tinh thần vui vẻ dưới ánh nắng càng thêm chói mắt, tay áo dài, viền áo lông thỏ, đai lưng to lớn buộc vào hông thẳng tắp, nàng chạy như bay về phía đồi, chạy nhanh đến trước mặt nam tử, hét to một tiếng Vô Nhai, sau đó vỗ mạnh lên bả vai của hắn.

Nam tử từ từ quay đầu, tròng mắt xanh đen, mái tóc vàng, thả xuống, hắn nhìn chằm chằm vào Liễu Nha, ánh mắt xinh đẹp như hồ điệp muốn phá kén, nở rộ, sau đó dịu dàng cười, nụ cười sáng ngời, tan chảy vào tim, yên tĩnh, mang theo sự cưng chiều, chút nhớ thương.

Liễu Nha ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nụ cười của nam tử, xanh đẹp giống như vĩnh viễn không biến mất.

Nam tử nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, từ từ cúi đầu xuống, lẩm bẩm bên tai nàng: “Kỳ nhi, ta đã trở lại, trở lại rồi chúng ta có thể thành thân!”

Giọng nói của nam tử như nước chảy từ trên núi cao, róc rách, mang theo sự dịu dàng truyền đến từ đầu đến chân.

Liễu Nha nhẹ nhàng ừ một tiếng, hai tay vuốt ve khuôn mặt nam tử, lại chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo.

Nàng mở mắt, chống lại đôi mắt đen, nhàn nhạt, lạnh lùng, giống như hàn đầm, âm u, lạnh lẽo, bình tĩnh sâu không thấy đáy.

Hắn nhìn Liễu Nha tỉnh lại, ánh mắt trở nên dịu dàng, khóe môi nhếch lên, hiện lên ý cười. Ánh mặt trời xuyên qua cành cây, nhẹ nhàng chiếu trên mặt nàng, giống như ảo ảnh.

Hắn nhìn nàng, cho đến khi ánh mắt cô gái mơ hồ trở nên trong suốt, sau đó không khí trở nên yên tĩnh.

Trời đã sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người Liễu Nha, làm cho lòng nàng trở nên ấm áp, nàng ngắm nhìn bốn phía, cả cung điện được bao phủ trong ánh nắng.

Đêm qua, chiếc giường kỳ lạ đột nhiên hiện ra đã không còn, cung điện một lần nữa trống rỗng.

“Nó đâu?” Liễu Nha bắt lấy cánh tay Kim Huy, lo lắng mở miệng.

“Nó?” Kim Huy ngạc nhiên, không biết nó trong miệng nàng là Kim Minh hay là Kim Nhật, hay là Kim Lang?

“Đúng, là nó" Liễu Nha gật đầu, là Kim Minh, Kim Nhật hay là Kim Lang, dù là người hay sói, nàng đều quan tâm.

“Kim Minh đã hồi cung rồi!” Kim Huy lạnh lùng mở miệng.

“Hồi cung rồi sao? Hắn không phát hiện gì chứ?” Liễu Nha nắm chặt tay áo Kim Huy, ánh mắt thoáng vẻ lo lắng. Hiện tại nàng cũng hiểu được tâm tình của Kim Huy, nàng chỉ muốn che dấu bí mật này, nhất định phải che dấu, nàng không thể tưởng tượng được nếu Kim Minh biết được chuyện này, hắn sẽ đau đớn như thế nào, thậm chí là nổi điên.

“Yên tâm đi, mười mấy năm qua, hắn đều không biết chuyện xảy ra đêm mười lăm, bởi vì tối hôm đó, ta sẽ tự mình nấu một bát canh an thần để cung nữ mang vào cho hắn, ngoài trà còn có huân hương, nhất định phải đảm bảo trước canh ba hắn phải nằm ngủ trên giường. Sau khi chuyện này kết thúc, ta cho người mang hắn trở về Duẫn Thiên cung, sáng hôm sau tỉnh dậy, thần không biết quỷ không hay, vĩnh viễn không biết mọi chuyện đó là thật hay mơ”. Kim Huy ngồi song song với nàng ngoài cửa, nhàn nhạt mở miệng, ánh mặt trời chiếu vào lưng hắn, hắn mệt mỏi thẳng lưng một cái.

“Không lẽ mười bốn năm qua, mỗi khi đến mười lăm Kim Minh đều tái diễn giống như đêm mười lăm của mười bốn năm trước?” Liễu Nha kinh ngạc không nói nên lời.

“Ừ!” Kim Huy gật đầu một cái.

Khuôn mặt Liễu Nha tái nhợt, thân thể run rẩy, ông trời, vì sao lại tàn nhẫn như vậy, lần này lần khác tái diễn cảnh bi thảm năm đó, mười bốn năm trước, Kim Minh làm sao có thể chịu được, đối với chuyện Vân Nghê đã làm cho hắn đau đến chết, nhưng ông trời vẫn không buống tha cho hắn, bắt hắn lần này lần khác tái diễn lại bi kịch. Nếu có một ngày, hắn biết chuyện mình đã làm, như vậy… Liễu Nha không dám nghĩ tới, ngón tay lạnh băng, cổ họng ngứa ngứa nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Kim Huy ngẩn ra lo lắng sờ sờ trán nàng, nhỏ giọng nói: “Có phải đêm qua bị gió lạnh?”

Ngủ một đêm trên sàn đá, không bị cảm mới là lạ.

“Không phải, ngươi không cần lo cho ta, tại chỉ muốn biết vì sao như vậy?” Liễu Nha hất tay hắn ra, không muốn cho hắn lảng sang vấn đề khác.

Kim Huy ngẩn ra, bị nàng hất tay, buồn bã cười một tiếng: “Thật ra, đối với chuyện này ngươi không cần hỏi, ta cũng nói cho ngươi biết, bởi vì qua ngày hôm qua, chúng ta có đủ lý do để tin người là ngôi sao của Mặc tộc, tính mạng của Kim Lang vương đều nằm trong tay ngươi!”

Hắn nói như vậy, không biết có phải là lỗi của Liễu Nha hay không, nàng cảm thấy giọng điệu của hắn có chút không cam lòng.

“Ý ngươi là muốn nói chân tướng cho ta biết?” Liễu Nha hưng phấn chờ mong.

“Ừ, nhưng không phải bây giờ, ngươi phải chăm sóc bản thân mình cho tốt, có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi biết!” Kim Huy rũ mắt, nhỏ giọng nói.

“Không thể chờ, hiện tại Kim Minh đã nổi sát ý với Kim Nhật, bí mật trong Hoàng cung khó giữ, nếu để cho hắn biết…” Liễu Nha bối rối.

“Ngươi cho rằng Kim Minh là tên ngốc hay sao? Trước kia hắn cũng không tin Kim Lang là sủng vật nuôi dưỡng của phụ hoàng, truyền thuyết Kim Lang vương đã quấy nhiễu ngàn năm nay, hắn từng hoài nghi ta là Kim Lang, bởi vì các cô gái thanh lâu từng vào cung điện của ta, nhưng không ai sống sót. Cho đến mấy ngày trước, phụ hoàng nói cho hắn, Kim Nhật là Kim Lang. Có lẽ một thời gian nữa hắn sẽ nghi ngờ đến bản thân, nhưng chuyện Kim Lang giết chết Vân phi là thật, từ trong thâm tâm hắn luôn tin tưởng phụ hoàng, tin Kim Nhật là Kim Lang, có lẽ, lý do này, để cho hắn không một chút kiêng kỵ!” Kim Huy cười cười, “Hiện tại hắn chắc chắn Kim Nhật là Kim Lang, không ai có thể thay đổi, trừ phi…”Kim Huy không nói, chỉ nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Trừ phi trí nhớ đêm đó bị tiết lộ, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nào!” Kim Huy cười lạnh một tiếng.

“Trí nhớ đêm đó?” Liễu Nha cau mày không hiểu.

“Bởi vì trí nhớ đó là của Kim Nhật, hắn không thể nào biến thành Kim Nhật, mà Kim Nhật, lại có thể biến thành Kim Minh!” Kim Huy thở dài nhẹ nhõm.

Liễu Nha ngẩn ra, có ý gì? Kim Nhật có thể biến thành Kim Minh, vậy Kim Minh sẽ đi đâu? Trong nháy mắt, đột nhiên Liễu Nha cảm giác được lòng mình nghiêng về Kim Minh. Từ khi biết một cơ thể chứa ba thân phận, trong nháy mắt, nàng sẽ nhớ tới Kim Minh đầu tiên, nếu hắn biết mình là Kim Nhật thì sẽ đau khổ như thế nào.

Nàng nghĩ tới chuyện Kim Minh sau khi tỉnh dậy có phải đã phát hiện chân tướng.

Kim Huy nói thời điểm Kim Nhật biến thành Kim Minh vậy Kim Minh sẽ đi đâu?

Tại sao nàng đều nhớ đến Kim Minh? Nàng xoay người lại, nhìn ánh mặt trời, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Chỉ vì, nàng quên mất một chuyện, nam nhân cường thế này mỗi khi yếu đuối, hắn sẽ ôm nàng, xin nàng đứng rời xa hắn.

Chỉ là nàng không nhớ được mỗi khi nam tử cười, bên trong ánh mắt đều lộ ra sự cưng chiều.

Chỉ là nàng quên mất vẻ mặt thống khổ của hắn, ánh mắt lạnh lùng, thô bạo, bị Kim Lang khống chế sự lương thiện.

Kim Minh… Nàng nắm chặt váy, từ từ nhắm mắt lại, sự đau đớn từ trong ngực tràn ra.


“Ngươi làm sao vậy?” Kim Huy giống như có điều suy nghĩ, nhìn vẻ mặt thống khổ của Liễu Nha.


“Không có, chẳng qua là lòng ta…đau!” Liễu Nha chỉ vào trái tim mình, sợ hãi không dám mở mắt ra. Có cách nào để Kim Minh cùng Kim Nhật cùng tồn tại hay không? Trong lòng Liễu Nha có ý tưởng kỳ quái, nàng ngẩn ra, cười cười.


Kim Minh, Kim Nhật, rõ ràng là hai người khác nhau, làm sao hai người có thể nhập lại làm một? Nàng đúng là suy nghĩ vọng tưởng rồi!


Đột nhiên nàng nhớ tới tấm da dê mà Mặc Trạc đưa cho nàng, nói không chừng trên đó có ghi lại biện pháp! Nàng trợn mắt, ánh mắt đầy hy vọng, bước nhanh ra ngoài.


“Ngươi muốn đi đâu?” Kim Huy kinh ngạc, vội vàng đuổi theo.


“Cảm mạo… nóng, tóm lại ta muốn về phòng nghỉ ngơi!” Liễu Nha vội vàng mở miệng, thậm chí chạy như bay, nàng nhất định, nhất định phải tìm được biện pháp để Kim Minh, Kim Nhật cùng tồn tại.


Hai chân mềm nhũn, trước mắt mơ hồ, trước khi hôn mê, nàng trông thấy khuôn mặt tuyệt mỹ, lạnh lùng như băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK