• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa ngày trước, hậu điện trên núi cao, trong phòng u ám, nam tử mặc áo mãng bào màu tím hỗn loạn nửa hí con ngươi, giống như mệt mỏi té nằm trên giường, tóc vàng xốc xếch tán lạc trên mặt hắn, ngăn trở hai mắt tà mị của hắn, mặt nạ hoàng kim cũng bị ném ở một bên.

Ông lão khẽ tựa vào góc giường hẹp, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn nam tử. Hồi lâu sau, nam tử đột nhiên ngồi dậy, tốc độ nhanh chóng, ngay cả tóc dài vàng rực cũng trở nên sắc bén.

"Ngươi còn tiếp tục giết người sao?" Ông lão ho nhẹ, lời nói ra ngăn cản bước chân của nam tử.

"Đúng!" Nam tử thong thả ung dung quay người trở lại, dáng vẻ mệt mỏi cùng lo lắng vừa rồi đã biến mất toàn bộ hầu như không còn, bóng dáng cao lớn đứng ở dưới ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, mang theo phẫn hận đối với thế tục, tay áo tung bay theo gió.

"Chẳng lẽ ta mua dây buộc mình vẫn không thể tiêu trừ thù hận trong lòng ngươi sao? Minh nhi, ta là phụ hoàng của ngươi!" Ông lão lại ho nhẹ, thân thể cứng ngắc khom xuống giường.

"Ngươi là phụ hoàng của ta, nhưng chính người muốn ta sống cuộc sống mà ta không muốn, phụ hoàng, ngươi cũng biết, những dân chúng kia, nói ta như thế nào ở sau lưng không? Yêu nghiệt, ta là yêu nghiệt, cả Kim Lang hoàng tộc đều là yêu nghiệt, mà trong lòng bọn họ không cam lòng dường nào, bị yêu nghiệt thống trị, lại giận mà không dám nói gì!" Nụ cười trên mặt nam tử đột nhiên trở nên thê lương, "Hơn nữa. . . . . . Vân nhi. . . . . . Có lẽ là ta. . . . . ."

"Ta giết, ta muốn giết sạch tất cả những người làm chuyện có lỗi và vọng tưởng phản kháng ta, chỉ có như vậy. . . . . ." Nam tử đột nhiên vén cao cánh tay, cười lớn: "Ta mới có thể quên đau, quên mất đi tình cảm chân thành, quên. . . . . . Mình có lẽ chính là yêu nghiệt tự tay giết chết Vân nhi!"

Thân thể ông lão cứng đờ, giống như trong nháy mắt, hắn ta âm thầm quyết định, hắn ta bước chân tập tễnh xuống giường, run rẩy đứng ở trước mặt Kim Minh: "Ngươi không phải là yêu nghiệt, không phải!"

***************

Kim Nhật, Kim Lang, vẫn xuất hiện trong cơn ác mộng của Kim Minh, nhưng rất kỳ lạ, lần này bọn họ lại từ từ dung hợp tại cùng một chỗ, sau đó này nam tử giống hắn như đúc hướng về phía hắn cười, nụ cười làm trong lòng hắn run lên.

Nữ nhân bên cạnh đang hết sức lấy lòng hắn, hắn chỉ lạnh lùng ngẩng đầu, một lời hàm chứa sát ý đang lan tràn, lan tràn đến mức làm nữ nhân cảm thấy, nàng ta sợ hãi ngước mắt nhìn về nam tử, kéo chăn gấm qua bọc lại thân thể của mình.

Đây là lần đầu tiên Hoàng thượng tìm nàng ta vào ban ngày, cũng là lần đầu tiên cảm thấy Hoàng thượng làm người ta sợ run rẩy.

"Minh. . . . . ." Nàng ta đưa bàn tay mềm mại ra, muốn chạm tới nam tử, lại bị nam tử lạnh lùng ngăn trở, "Tiếp tục!" Hắn ấn nữ tử về phía ngực, cảm thụ cảm giác cái lưỡi dịu dàng khẽ hôn trên cổ hắn, trong ánh mắt càng ngày càng đậm vẻ khát máu.

Thanh Thanh, hai chữ này giống như là sinh mạng ấm áp nhộn nhạo trong lòng hắn, nhưng hắn lại phải cố gắng áp chế xuống, phụ hoàng làm hắn rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân Kim Nhật thường xuyên xuất hiện, thì ra là Thanh Thanh, nữ nhân ấy khiến Kim Nhật xuất hiện.

Hận ý trong lòng và kích tình dần ngưng tụ, từ từ quên mất Thanh Thanh thì tốt hơn.

Tối nay, sinh thần của mẫu hậu, hắn sẽ khiến mọi người thấy một màn kịch hay, hắn sẽ khiến hi vọng của mọi người tan biến.

Hắn biết, tất cả mọi người không thích hắn, bọn họ thích Kim Nhật, ngay cả khi hắn chỉ có thể coi là nửa người, cũng bởi vì hắn được Kim Lang Vương triều chọn trúng, cho nên trên người của hắn ngưng tụ toàn bộ yêu khí, thậm chí lưng hắn đeo tội danh yêu nghiệt. Hơn nữa Kim Nhật giết Vân nhi của hắn rồi, hắn thích Vân nhi nhất, cho nên, hắn sẽ không bỏ qua cho Kim Nhật.

Hắn luôn biết, cho dù phụ hoàng lời thề son sắt thề con Kim Lang kia là hắn ta nuôi, hắn cũng hoài nghi.

Hắn tìm khắp hoàng cung, không tìm được tồn tại của Kim Lang, thậm chí bỏ ra số tiền lớn mua hai con Bạch Lang, muốn dẫn dụ con Kim Lang kia hiện thân, nhưng hắn bỏ lỡ, hắn giống như vĩnh viễn bắt không được cái đuôi con Kim Lang.

Chuyện Kim Huy dẫn gái thanh lâu vào cung hắn không phải là không biết, mà chỗ sâu nhất trong lòng làm tim gan hắn run sợ hoài nghi để cho hắn không có dũng khí đi đối mặt. Nhưng buổi nói chuyện hôm nay với phụ hoàng, lại đột nhiên mở ra tâm kết của hắn.

Kim Nhật chính là Kim Lang!

Những lời này từ từ phun ra từ miệng khô quắt của phụ hoàng, Kim Minh cảm thấy thoải mái, trước đó chưa từng thoải mái từ đầu đến chân như vậy.

Hắn thậm chí cũng không có đi tìm hiểu tính chân thật của những lời này, hắn chỉ biết, cả đời này,điều hắn sợ nhất đã qua! Ngay sau đó, chính là sảng khoái.

Biện pháp khiến Kim Nhật biến mất tốt nhất là giết chết người dụ hắn xuất hiện —— Mặc Thanh Thanh, là nàng?

"Vương gia, Vương gia ngươi không thể đi vào!" Ngoài điện truyền đến âm thanh vội vàng của Trương Anh cắt đứt khổ sở phán đoán của hắn, nữ tử nhẹ nằm ở ngực nam tử ngẩn ra, muốn trượt xuống, lại bị nam tử đè lại: "Trong lòng của ngươi vẫn còn đang nghĩ gì sao?"

Xa Nguyệt ngẩn ra, ngước mắt, hai mắt như đuốc: "Cả đời này, trong lòng nô tì chỉ có Hoàng thượng!"

"Vậy cứ tiếp tục!" Nam tử cười lạnh, lật người đè nữ tử ở phía dưới.

Màn che rơi xuống, mập mờ đầy phòng, tiếng thở gấp của nam nhân, nữ nhân nhìn ánh mắt của Kim Huy mà cảm thấy đau nhói.

Kim Minh tấn công cấp tốc như vậy, gấp gấp vội vã, hắn ta vẫn cho là, hắn còn có nhiều thời gian, nhưng không có nghĩ đến, nhanh như vậy, vội vã như vậy.

Phụ hoàng thỏa hiệp đánh nát toàn bộ kế hoạch của hắn ta, lúc này Kim Minh đã bắt đầu không chút kiêng kỵ.

"Hoàng thượng, Thần đệ xin Hoàng thượng thả hai tỷ muội Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na ra!" Kim Huy chân sau quỳ trên mặt đất, cất cao giọng nói. Tất cả trước mặt đều bị hắn ta bỏ rơi.

Nam tử không trả lời hắn ta, tiếng rên rỉ vẫn như cũ, giường vẫn lay động.

"Hoàng thượng!" Kim Huy Dẫn tấu lần nữa, âm thanh khó chịu khiến hắn đổi giọng.

Vẫn như trước!

,,,,,,

Ngưng Hương cư, Liễu Nha dời ghế nằm đến trong sân hóng mát thuận tiện ngẩn người, thấy hai tỷ muội Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na lén lút đi theo Trương Anh ra cửa, nàng cũng không để ý.

Hai người bọn họ luôn luôn thần bí.

Sau giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên mặt nàng, nàng hạnh phúc ưm một tiếng, vừa lòng trở mình một cái, từ từ nheo mắt. Nàng thật sự chưa từng hưởng thụ cuộc sống như thế, thân thể khỏe mạnh, cuộc sống không có việc học nặng nhọc, mặc dù thỉnh thoảng sẽ lo lắng cho mình, nhưng là ít nhất giờ khắc này nàng đang hạnh phúc!

"Không xong, không xong!" Một cung nữ vội vàng hấp tấp vọt vào viện, Liễu Nha miễn cưỡng ngước mắt, nhìn một chút, giống như không biết.

"Là Thanh Thanh cô nương sao? Tố Tạp Na muốn nô tỳ chuyển lời cho người. . . . . ." Cung nữ nuốt nước miếng một cái, "Hoàng thượng muốn đánh chết tỷ muội các nàng. . . . . ."

"Cái gì?" Liễu Nha ngồi dậy, Kim Minh lại đang nổi điên cái gì?

"Thanh cô nương, Huy vương gia đã đi Xa Nguyệt điện, nhưng tiến vào nửa ngày cũng không có ra ngoài, Tố Tạp Na tỷ nói, có lẽ chỉ có Thanh cô nương mớicó thể cứu các nàng. . . . . . Họ sắp không chịu được nữa, máu me khắp người. . . . . ." Cung nữ nói xong thì khóc.

Không phải bị đánh sao? Thế nào máu me khắp người? Loại thời điểm này, Liễu Nha tỉnh táo khác thường, nàng vốn không cho là Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na đứng ở phe nàng, đương nhiên sẽ không bị đánh vì nàng, nhưng họ nói chỉ có mình mới có thể cứu các nàng. . . . . . Nàng cũng không nghĩ như vậy, đã lâu nàng không gặp Kim Minh rồi!

"Thanh cô nương!" Cung nữ kia thấy Liễu Nha bất động, đi lên lôi kéo nàng, Liễu Nha nhìn y phục màu vàng đột nhiên nhớ lại đây là người Tố Mỹ Na hâm mộ cười: "Thái hậu muốn Thanh cô nương tham kiến bữa tiệc!"

Trong lòng Liễu Nha bắt đầu co rút, trong chớp nhoáng do dự cũng làm cho nàng có chút mất hồn, lúc nào thì nàng trở nên máu lạnh như vậy? Trước kia, bằng hữu gặp nạn nàng luôn là người đầu tiên xông vào, nhưng bây giờ nàng lại hơi do dự. Nàng đột nhiên có chút sợ, ngắm nhìn tòa cung điện lạnh lẽo, có lẽ, nàng cũng đã lặng lẽ thay đổi!

Nàng đứng lên, đi theo sau lưng cung nữ, cung nữ không có đi Duẫn Thiên cung, mà rẽ vào một khúc quanh, đi Xa Nguyệt điện.

Nàng ta mới nói qua Kim Minh ở Xa Nguyệt điện.

Liễu Nha xông vào.

**************

Nàng thật không ngờ sẽ thấy một màn như vậy, mặc dù cách màn che, nàng nhìn không rõ ràng, nhưng nàng có thể cảm nhận được.

Trong Xa Nguyệt điện tràn đầy mùi vị mập mờ, mùi vị đó gay mũi khiến Liễu Nha muốn rơi lệ.

Nàng ngơ ngác đứng ở trước giường hẹp, kinh ngạc nhìn màn che, tiếng quát lạnh bên tai của Trương Anh đã sớm xa xôi, chỉ biết trong lòng mình càng ngày càng chìm.


Kim Minh đột nhiên quay đầu nhìn bóng người bên ngoài màn che, ánh mắt hắn tối sầm lại, đẩy Xa Nguyệt ra, không mặc y phục, vén màn che lên.


Trước giường hẹp, Kim Huy quỳ, Liễu Nha đứng, hai người đều nhìn hắn.


"Rất tốt, người cũng tới rồi!" Hắn cười cao thâm khó lường, áo lót tơ tằm trắng noãn lười biếng giắt trên người hắn, tà mị mà hấp dẫn.


"Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na làm gì mà ngươi muốn đánh chết họ?" Liễu Nha rũ rèm mắt xuống, thế nhưng không có dũng khí nhìn nụ cười tà mị của nam tử, mặc dù mặt của hắn bị mặt nạ hoàng kim che hơn nửa.


"Họ giấu giếm trẫm!" Nam tử lạnh lùng mở miệng, một lời nói dối của Thái thượng hoàng khiến hắn coi trời bằng vung, hiện tại trong lòng hắn chỉ có một chữ, giết, hắn muốn hủy diệt tất cả của Kim Nhật. Có lẽ như vậy, hắn mới triệt đầu triệt đuôi giải thoát sợ hãi ra ngoài.


"Ngươi muốn biết cái gì?" Liễu Nha không hiểu ngước mắt, bộ dáng nam tử này lười biếng hấp dẫn làm trái tim nàng nhảy thật nhanh.


Mấy ngày không thấy, nam tử dường như mị hoặc bức người hơn, chỉ là. . . . . . Khóe mắt nàng liếc về hướng phía màn che lay động, có thứ gì đột nhiên từ từ dâng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK