• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Tiền Dung tái nhợt, cắn chặt môi không nói một lời, đôi mắt thấp thỏm bất an nhìn nàng.

“Ngươi không muốn nói gì sao?” Liễu Nha cau mày, giảo hoạt cười một tiếng, “Được rồi, vậy ta nói với Thái hậu muốn ngươi hậu hạ ta, ngươi nói Thái hậu có để ngươi trở về Lưu ly cung nữa hay không?”

Tiền Dung vừa nghe, một lần nữa quỳ trên mặt đất, cúi đầu thật thấp, “Nương nương, ngài bỏ qua cho nô tỳ đi, Ngưng Hương cư này không thể ở, nô tỳ…nô tỳ…” Nàng do dự, lấy chiếc khăn từ trong ngực, nắm trong tay giơ cao qua đỉnh đầu, cung kính đưa cho Liễu Nha.

Nàng nghi ngờ nhận lấy, mở ra, là chiếc khăn lụa tơ tằm, góc khăn thêu một đóa mai hết sức sống động, bốn góc thêu bốn chữ phồn thể, Liễu Nha nhìn mãi cũng chỉ biết mỗi một từ.

“Cái này là…” Nàng đưa mắt nhìn Tiền Dung.

“Nương nương, thật ra thì tên ban đầu của Vẫn Lệ là Tiền Nga, Thái hậu nghe không thích, mới đổi thành Vẫn Lệ!” Tiền Dung quỳ trên mặt đất, từ từ mở miệng.

“Tiền Nga? Tiền Dung? Các ngươi…” Liễu Nha cả kinh, giống như nghĩ tới chuyện gì, đôi mắt đầy kinh ngạc.

“Vâng, cung nữ Vẫn Lệ là cô cô của nô tỳ, là cô cô ruột, năm đó Tiền gia xuống dốc, từ nhỏ cô cô bị bán vào Hoàng Phủ, Thái hậu nương nương là Đại tiểu thư Hoàng Phủ, đối xử với cô cô rất tốt, đã đặt tên không nói, cho dù nàng có gả vào cung, cũng mang theo cô cô và Ngư ma ma vào cùng. Lúc Thái hậu sinh hạ Hoàng thượng được ba tháng, cô cô cũng có cơ hội về nhà, không biết có phải có duyên hay không, cô cô gặp được một cao nhân, hắn nhìn gương mặt khác thường của cô cô, liền tặng nàng bốn câu thơ, “Đào lý xuất thâm tỉnh, hoa diêm kinh thượng xuân. Nhất quý phục nhất bôi tiên, quan thiên khơi do thân”. Cô cô về nhà không được bao lâu liền vội vàng về cung, từ đó không có bao nhiêu người có thể biết được chuyện đó, lúc biết tin cô cô chết, cha nô tỳ sửa sang lại di vật ít ỏi của nàng, phát hiện chiếc khăn này, nhưng không biết có ý nghĩa gì, nô tỳ thấy nó mới mẻ độc đáo nên giấu đi, nhưng không nghĩ tới…” Tiền Dung vừa nói, giống như nỗi niềm khó nói ra, từ từ dừng lại, len lén nhìn Liễu Nha một cái.

“Đào lý xuất thâm tỉnh, hoa diêm kinh thượng xuân. Nhất quý phục nhất bôi tiên, quan thiên khơi do thân” Liễu Nha lẩm bẩm trong miệng, đây không phải là một phần trong bài hát trong khu rừng kia hay sao?

Ý thức được Tiền Dung ngừng kể Liễu Nha nhìn nàng ý bảo nàng tiếp tục kể.

“Nô tỳ bị nhốt vào phòng tối, nơi đó có một vị ma ma già, nàng đối tốt với nô tỳ, đêm trước khi nương nương và nô tỳ rời đi, nàng kể chuyện này cho nô tỳ nghe, dặn dò cẩn thận bào nô tỳ không được kể chuyện này cho người khác, hơn nữa muốn nô tỳ cách xa Ngưng Hương cư một chút, lại không nghĩ đến chuyện nô tỳ lại vào Ngưng Hương cư. Lúc đầu nô tì không tin, nương nương đối với nô tỳ rất tốt, nô tỳ biết, nhưng kể từ hôm a Hà bị bóp cổ chết không giải thích được, nô tỳ sợ…”Nàng nói xong liền cúi người: “Nương nương, ngài tha cho nô tỳ đi, để nô tỳ rời khỏi nơi này, ngài cũng nên rời đi…Nơi này là nơi không tốt!”

“Lão ma ma?’ Liễu Nha không để ý tới lời cầu khẩn của nàng ta, tinh thần đều tập trung trên người vị lão ma ma, bóng trắng, nàng bị hôn mê, nữ tử có khuôn mặt trắng bệch, tiếng hát trong rừng… Một ý nghĩ lớn mật nảy lên trong lòng, có phải hay không, bóng trắng đó là Vẫn Lệ, nàng chưa chết!”

“Nương nương, ngài rời khỏi Ngưng Hương cư đi, chỉ bằng địa vị của ngài trong lòng Hoàng thượng, muốn ở cung nào cũng được, chỉ cần rời khỏi nơi này…” Cửa sổ duy nhất trong phòng bị mở ra, loàng xoảng đập vào tường, từng tiếng làm cho người ta cảm thấy lo sợ.

“Aaa…!” Tiền Dung hét lên một tiếng liền trốn dưới chân bàn, khuôn mặt trắng bệch.

Liễu Nha không phòng bị, bị cánh cửa đột nhiên mở ra làm cho sợ hãi, lại thêm tiếng hét hù dọa, hơi ngẩn ra đành đứng dậy đóng cửa, thì ra là gió, nửa đêm, đình viện u ám đã không còn bóng người, chỉ có âm thành xoạt xoạt của lá cây bị gió thổi, cùng với âm thanh côn trùng kêu trọng bụi cỏ, lúc nàng muốn đóng cửa lại nhìn thấy bóng trắng nhanh chóng xẹt qua, cả người nàng chợt cứng đờ, rét run.

Ngự thư phòng, mười mấy chiếc đèn chiếu sáng cả gian phòng, bóng dáng nam tử yên tĩnh chiếu trên cửa sổ, cuốn sách trong tay nhìn đi nhìn lại.

“Hoàng thường, đã giờ Hợi, Ngọc Hoa cung…” Trương Anh tiến lên, nhẹ giọng nhắc nhở Kim Minh.

Đặt nhẹ cuốn sách xuống, đôi mắt xanh đen thoáng vẻ mê hoặc ngước nhìn, chiếc ghế bị lay động, Kim Minh đứng dậy, long bào giữa không trung xẹt qua một tia bén nhọn, bước ra khỏi phòng.

Tới Thiên điện, Kim Minh liếc Mạc Thương một cái, ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén, lập tức tới Ngọc Hoa cung.

Mạc Thương cảm nhận được ánh mắt của chủ tử, một lúc sau hắn mới đưa mắt nhìn, thấy Long bào màu vàng biến mất ở góc hành lang, những chiếc đèn trên mái hiên bị gió nhẹ nhàng lay động giống như tâm trạng đang phập phồng của hắn.

Hắn chưa từng hối hận, chưa từng!

Ngọc Hoa cung, Ngọc Triệt đã sớm chờ, vẫn mặc một chiếc váy trắng như cũ, mái tóc đen dùng chiếc trâm cố định, khuôn mặt có vẻ buồn, khí chất thoát tục, một thân áo trắng yên tĩnh xinh đẹp như tuyết, phiêu dật như tiên, thỉnh thoảng cúi đầu, bộ dáng kia càng thêm lay động.

Trước cửa cung, Kim Minh lạnh lùng nhìn cô gái như tiên đang đợi ở đó, ánh mắt không có chút nào khen ngợi mà ngược lại nhìn chằm chằm thật lâu, lặng lẽ đứng đó, thần sắc lạnh lùng, nụ cười quyến rũ nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, toàn thân toát ra một sự lạnh băng làm cho người ta hít thở không thông, trái tim như muốn văng ra khỏi ngực.

“Hoàng thượng…” Trương Anh đứng đằng sau cảm nhận được sự khác thường đành gọi nhẹ một tiếng, một tiếng này không những thức tỉnh Kim Minh mà còn thức tỉnh cô gái đang cúi đầu im lặng trước cửa, cô gái ngước mắt nhìn, nhìn thấy Kim Minh tóc vàng mắt xanh nên có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng mỉm cười, thi lễ với Kim Minh.

“Đi xuống đi!” Kim Minh lạnh lùng mở miệng, Trương Anh vừa nghe, lập tức cúi đầu hành lễ, cung kính lui ra ngoài.

Kim Minh đi qua bụi hoa, đoạn đường ngắn ngủn, nhưng trong lòng có hai suy nghĩ khác nhau đang không ngừng hiện lên.

“Giết nàng, có thể gây chiến tranh giữa Tiên Nô với Kim Lang Vương, Phụ hoàng sẽ đau khổ, Kim Nhật sẽ đau khổ, Kim Huy sẽ đau khổ, tất cả mọi người ai cũng không dễ chịu, đây không phải là điều mà ngươi muốn hay sao?”

“Không được giết nàng, người giết Vân nhi là Kim Nhật, ngươi chỉ cần giết chết một mình Kim Nhật, vì sao phải làm liên lụy tới hàng ngàn mạng sống của dân chúng Kim Lang vương triều?”

Một người hai suy nghĩ, không ngừng mâu thuẫn nhau, lúc tới trước mặt Ngọc Triệt, nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Kim Minh, hắn nhỏ giọng một tiếng: “Không!”

“Cái gì?” Ngọc Triệt ngẩn ra, không hiểu hắn đang nói gì, vừa muốn tiến lên đỡ hắn, nhưng lúc cánh tay chạm vào hắn, nàng chợt cứng đờ, đầu ngón tay lạnh băng, như một người không có nhiệt độ.

Một sự tà ma mê hoặc cùng hận ý xuyên qua ngực nam tử, hắn ngước mắt nhìn, vẻ mặt thống khổ biến mất không thấy, không kịp đề phòng, cánh tay đưa ra, nắm chặt cằm cô gái, ngón tay trắng nõn từ từ di chuyển.

Ngọc Triệt cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, đáy mắt xẹt qua chút kinh sợ, nhưng nhanh chóng trấn định, liền nhìn thẳng trước mặt nam nhân.

“Hoàng thượng…” Nàng trấn định lên tiếng, đột nhiên ánh mắt nam tử tối lại, kéo nàng về phía mình, lúc nàng không kịp phản ứng, thân thể dưới sức kéo của nam tử, bịch một tiếng trên giường, dù phía dưới có đệm lót mềm mại nhưng lúc đụng vào cũng đủ làm cho nàng đau đớn.

Nàng giãy giụa muốn bò dậy, không nghĩ tới nam tử nằm trên người nàng, bàn tay không để ý sờ trên mặt nàng, đầu ngón tay lạnh băng cùng hơi thở rét lạnh từng chút từng chút dao động trên mặt nàng.

“Hoàng thượng…” Ngọc Triệt khí một ngụm khí lạnh, trong đầu hiện lên ánh mắt hung ác của nam tử, lòng nàng chìm xuống, thấp thỏm đưa mắt nhìn lên.

Ánh mắt nam tử dưới ánh nên chiếu ra vô vàn sự tà ma mê hoặc, hắn mím môi cười một nụ cười đáng sợ, làm cho nàng trở nên tỉnh táo muốn chạy trốn.

Nam tử giống như rất hài lòng vẻ mặt đó của cô gái, hắn vểnh môi, cười lớn hơn, từ từ sát gần nàng, hơi thở lạnh băng phả bên tai: “Trẫm đã từng nói, Trẫm ghét nhất là những cô gái tự cho mình là đúng. Càng thông minh càng đáng ghét, rất không may ngươi chính là loại người Trẫm ghét nhất!”

Thân thể Ngọc Triệt cứng đờ, ánh mắt thoáng qua sự tổn thương, nàng quật cường mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào nam tử trên người nàng, im lặng không nói gì.

“Nhưng mà…” Giọng nói vừa dứt, đột nhiên thay đổi thành ngữ điệu dịu dàng mê hoặc, đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt cô gái, “Ngươi là công chúa nước Tiên Nô, vì liên minh hai nước, Trẫm sẽ giả vờ thích ngươi, ngươi nói có phải đáng buồn hay không?”

Cô gái hít vào ngụm khí lạnh. Rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, “Hoàng thượng, người tự đánh giá cao chính mình, Ngọc Triệt ta, dù chỉ là công chúa của một nước nhỏ nhưng cũng có lý tưởng của mình, ta đã nói, hôn nhân của chúng ta chỉ là giao dịch, ta sẽ không tình nguyện để ngươi chạm vào ta, người muốn kết minh, ta có thể thay mặt Tiên Nô đồng ý với người!”

Ngọc Triệt vừa nói, ánh mắt thoáng qua sự khinh thường.

Kim Minh ngẩn ra, ánh mắt khinh miệt của cô gái giống như đã tổn thương hắn, mày rậm nhíu lại, lực đạo trên ngón tay mạnh lên, “Vậy sao? Nhưng mục đích của Trẫm không phải là kết minh!” Giọng điệu cao lên, bàn tay chạm vảo cổ cô gái, trong nhát mắt ngón tay bóp chặt.

“…” Ánh mắt Ngọc Triệt run lên, “Vậy mục đích của ngươi có phải…” Lời nói chưa hết, đã cảm nhận được sự khó thở, hai tay nắm lấy cánh tay nam tử, liều mạng né tránh, nhưng bàn tay nam tử như cái kìm bóp chặt lấy cổ nàng.

“Trẫm không biết ngươi thông minh hay giả ngu, lần trước đã cảnh cáo ngươi một lần, không lẽ sát ý bên trong ánh mắt của Trẫm ngươi không nhìn ra? Vẫn ngồi chờ chết ở Ngọc Hoa cung, nếu ngươi trở về Tiên nô phát động chiến tranh, Trẫm thật sự rất thất vọng, loại chiêu này không nên sử dụng lần thứ hai!” Nam tử quyến rũ cười một tiếng, con ngươi màu xanh lóe sáng, năm ngón tay bóp chặt.

Trên mặt Ngọc Triệt hiện lên sự sợ hãi, ý của hắn là… chiến tranh, mục đích của hắn là chiến tranh.

Ngay lúc nàng cảm thấy cổ mình như sắp đứt, một bóng dáng từ đằng sau chiếc mành lay động, một thanh hàn kiếm đâm tới lưng Kim Minh, tiếng xé gió làm cho Kim Minh lạnh lùng dời tầm mắt, hắn thả Ngọc Triệt ra, xoay người dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm, đưa mắt nhìn thấy Tiên Vu đang khoác trên mình trang phục của một cô gái.

“Tiên Hoa, ngươi điên rồi, chạy mau!” Tiên Vu vội vàng đưa mắt nhìn sang Ngọc Triệt đang không ngừng ho khan, lớn tiếng quát.

“Ca!” Ngọc Triệt kêu lên, một tiếng ca này, không phải là Hoàng huynh, làm cho Tiên Vu ngẩn ra, trái tim trở nên ấm áp, hắn lạnh lùng nhìn Kim Minh, rút hàn kiếm bị khống chế, tiếp tục đâm tới, từng đường kiếm trong trẻo lạnh lùng, cuồn cuộn gầm thét hướng tới khuôn mặt Kim Minh.

Lạnh lùng cười một tiếng, Kim Minh không một chút hoang mang mà dễ dàng tránh thoát, hắn xoay người ôm Ngọc Triệt vào ngực, phất nhẹ ống tay, dễ dàng hóa giải chiêu kiếm của Tiên Vu.

“Muốn giết Trẫm? Ngươi có khả năng này sao?” Hắn cười một tiếng, hét to: “Bắt lấy thích khách!” Thị vệ ở bên ngoài tiến vào, đi đầu là Mạc Tang.

“Bắt Thái tử Tiên vu giả gái làm loạn trong cung lại!” Lạnh giọng ra lệnh, hai mươi mấy thị vệ bao vây Tiên Vu, trường mâu tạo thành một vòng bao vây.

“Kim Minh, ngươi đang nói gì vậy? Ngươi có biết ngươi làm như vậy là đang châm ngòi chiến tranh hai nước hay không?” Tiên Vu lạnh lùng nhìn Kim Minh đang cười âm hiểm.

Kim Minh nở một nụ cười đầy hứng thú, khuôn mặt không hề dao động vì câu nói đó, từ từ mở miệng: “Trẫm chính là…”

“Chẳng qua có chút hiểu lầm!” Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, thị vệ ở bên ngoài tự động mở một lối đi, Kim Huy mặc một thân mãng bào màu tím từ từ bước tới.

“Hoàng đệ, ngươi nói gì đấy? Hiểu lầm?” Kim Minh nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào con ngươi đen của nam Kim Huy.

“Đúng vậy, chẳng qua là một sự hiểu lầm, là đệ để cho Tiên Vu ở lại, vì sợ quy củ trong cung, cho nên để hắn giả trang thành cung nữ. Gần đây ban đêm không an toàn, Hoàng huynh, Thái tử Tiên Vu cũng chỉ có ý tốt, muốn giúp đệ một tay mà thôi!” Kim Huy tiến lên lấy hạn kiếm trong tay Tiên Vu.

“Không an toàn? Như thế nào mà Trẫm không biết?” Kim Minh ưu nhã cười cười.

“Hoàng huynh có nhớ mấy hôm trước có một cung nữ trong cung bị một người áo đen bịt mặt cướp ra khỏi Hoàng cung không?” Kim Huy cúi đầu, trên mặt vẫn luôn giữ một nụ cười ưu nhã.

Kim Minh ngẩn ra, biết Kim Huy đang nhắc tới chuyện Lục Ánh bị Mặc Trạc cướp đi, trong lòng không ngừng cuồn cuộn, nhưng vẫn không có biểu hiện gì.

“Hoàng huynh, thời gian không còn sớm, ngài nhanh nghỉ ngơi đi!” Kim Huy cười thần bí, nhẹ nhàng tiến lên, Kim Minh ngẩn ra, chỉ cảm thấy có một mùi hương xông vào mũi, mí mắt nặng xuống.

Kim Huy đưa tay đỡ Kim Minh té xỉu, phất tay ý bảo Nhung Thiên, Nhung Thiên nhanh chóng đứng trước mặt Mạc Tang, đề phòng bất trắc.

“Không sao, các ngươi lui ra đi!” Kim Huy hét lớn, thị vệ nhìn nhau, nhìn Nhung Thiên, đành phải lùi ra.

Đặt Kim Minh đang ngủ mê man trên giường, Kim Huy đứng trước mặt Ngọc Triệt và Tiên Vu nhỏ giọng: “Chuyện hôm nay thật xin lỗi, ta tin hai vị cũng không muốn chiến tranh xảy ra, nhân dân an cư lạc nghiệp, chuyện đêm nay coi như một giấc mộng, Hoàng thượng hắn…” Đột nhiên hắn tiễn lên vỗ vỗ vai Tiên Vu: “Sớm mang Ngọc Triệt rời khỏi Kim Lang Vương triều, nếu không hậu quả sẽ không lường được!”

Tiên Vu ngẩn ra, không hiểu, Kim Huy lắc đầu một cái.

Không còn cách nào, chỉ có thể bồi thường cho Ngọc Triệt một chút tiền tài, nếu như có thể giàn xếp, nếu cả Thái tử và Công chúa đều chết ở Kim Lang, e rằng hai nước sẽ trở thành kẻ thù suốt đời.

Kim Huy lắc đầu, từ từ rời khỏi Ngọc Hoa cung.

Kim Minh ngủ thiếp đi, dù Kim Nhật có tỉnh lại cũng vô hại, hắn không cần lo lắng.

“Hoàng muội, Kim Lang vương muốn phát động chiến tranh, không bằng chúng ta sớm ra tay trước!” Tiên Vu làm động tác cắt cổ.

“Hoàng huynh, ngươi cho rằng Kim Huy đơn giản như vẻ bên ngoài hay sao? Nếu hắn yên tâm để Kim Minh đang hôn mê ở trong cung của ta, dĩ nhiên nắm chắc ta không dám làm gì Hoàng thượng, ta chưa muốn vọng động, dù sao ai cũng không muốn chiến tranh xảy ra, trừ khi…” Nàng đưa mắt nhìn nam tử đang ngủ say trên giường, gương mặt tuấn tú, hàng mi dài, đôi môi anh đào, chiếc mũi gợi cảm, mọi thứ đều quen thuộc mà cũng đầy xa lạ.

“Mặc dù Tiên Nô chúng ta là nước nhỏ, nhưng cũng không thể để cho Kim Lang bắt nạt, nếu vừa rồi ta đến chậm một bước, ngươi sẽ bị hắn… Ngọc Triệt, chúng ta quay về nước thôi!” Tiên Vu lạnh lùng mở miệng.

Ngọc Triệt thở dài một cái, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nam tử, một lát sau mới mở miệng: “Ngươi để cho ta muốn….”

“Ngươi còn muốn cái gì? Muốn chờ lần sau hắn động thủ sao? Không phải lúc nào cũng may mắn như vậy!” Tiên Vu thở hổn hển đứng dậy.

“Có lẽ hắn sẽ có biện pháp làm cho cánh tay của hắn ngừng tay!” Ngọc Triệt mở miệng.

“Cái gì hắn? Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?” Tiên Vu không nhịn được mà hỏi, đôi chân mang giày thêu không kiên nhẫn đi tới đi lui trong phòng.

“Hoàng huynh, ngươi không hiểu được đâu? Sắc trời cũng không còn sớm, hay là ngươi đi nghỉ đi, ta … còn muốn ngồi cùng hắn một lát!”

“Ngươi… đúng là hết thuốc chữa!” Tiên Vu phất tay áo, thở phì phò ra ngoài.

Kinh ngạc nhìn bóng lưng Tiên Vu biến mất, Ngọc Triệt thở dài, đưa mắt nhìn nam tử, đột nhiên cứng đờ.

Đôi mắt tròn to đáng yêu, đôi môi đỏ, rõ ràng là gương mặt lúc nãy, nhưng lại làm cho người ta không có cùng cảm giác.

“Ngươi… đã tỉnh?” Ngọc Triệt khó khăn mở miệng, trên gương mặt xẹt qua chút hồng.

Nháy nháy mắt, Kim Nhật quay đầu nhìn Ngọc Triệt, chợt cười một tiếng.

Lòng nàng nhảy một cái, si ngốc nhìn nụ cười của nam tử, giống như mùa xuân đã tới, nàng giống như đang đi giữa vườn hoa, mùi hương làm cho người ta say mê.

Nàng si ngốc cười một tiếng.

“Ngươi tên là Ngọc Triệt?” Kim Nhật nửa ngồi đạy, chống tay lên đầu, thuần khiết không tỳ vết nhìn nàng.

Ngọc Triệt gật đầu, biết rõ hắn giả vờ đáng yêu, nhưng mà nàng không ngăn được trái tim mình, nàng rất thích điều đó.

“Tối nay ngươi ở cùng ta sao? Ban đêm một mình thật cô đơn!” Kim Nhật ủy khuất nháy nháy mắt, cười thật thuần khiết.

Nàng không kìm được mà gật đầu, bàn tay nắm lấy cánh tay nam tử.

“Ha ha!” Nhẹ nhàng cười một tiếng, Kim Nhật ôm cô gái vào trong ngực, cánh tay từ từ khoác lên vai cô gái, bàn tay di động, mục tiêu là cổ cô gái.

Lúc hắn đang chuyển động bàn tay, con ngươi màu lam của Ngọc Triệt chợt tối, nàng nắm cánh tay nam tử, vòng qua vai, đặt trước ngực mình, nhẹ giọng bên tai nam tử: “Ngươi có tin hay không, trên thế giới này chỉ có ta mới thật lòng hy vọng ngươi là Kim Lang vương?”

Kim Nhật ngẩn ra, ý cười trên mặt cứng lại, trong mắt tối lại: “Ngươi nói cái gì?”

Từ từ rời khỏi nam tử, Ngọc Triệt cười cười: “Trên thế giới này chỉ có ta mới yêu ngươi, thực lòng yêu ngươi, không có chút nào giả dối, Kim Nhật, ngươi không thấy dối trá nhiều năm như vậy cũng cần có một người bạn hay sao?”

Đôi mắt mê người của Kim Nhật tối thêm mấy phần, tiếp tục giả bộ vô tội nhăn mặt: “Ngươi nói gì vậy!”

“Chúng ta đều dối trá, cho nên ta cảm thấy chúng ta có tiếng nói chung, chẳng lẽ ngươi định dùng khuôn mặt này để lừa dối người đời hay sao? Tại sao phải im lặng chờ đợi trong bóng tối, ngươi có biết ánh mặt trời xinh đẹp như thế nào hay không, hoa đẹp như thế nào, nước sông dưới ánh nằng mặt trời trong suốt như thế nào không? Mọi thứ ngươi đều không biết, không phải sao?” Ngọc Triệt không sợ hãi đón nhận ánh mắt nam tử, nhẹ nhàng mím môi: “Ta rất khát vọng cùng ngươi đứng dưới ánh mặt trời, nhìn hoa nở, nghe chim hót, quan trọng nhất là người người gọi ngươi là Hoàng thượng, không chỉ là Hoàng thượng của Kim Lang vương triều mà còn là Hoàng thượng của cả thiên hạ!”

“Dã tâm của ngươi thật lớn” Kim Nhật bất động thanh sắc nhìn nàng.

“Ta đã nói, chúng ta giống nhau, lần đầu tiên gặp ngươi, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đầy dục vọng, chỉ là ngươi không biết mà thôi! Có lẽ loại dục vọng này đã bị ngươi áp chế, nhưngNgọc Triệt ta có thể lần nữa khôi phục lại dục vọng của ngươi!” Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón tay chạm vào gương mặt nam tử, quyến rũ cười một tiếng.

“Ngươi có biết ngươi đang đùa với lửa?” Nam tử lạnh lùng cười một tiếng, thu lại nụ cười hồn nhiên vô tội.

“Ta đương nhiên biết, nhưng mà ta là ngươi thích mạo hiểm, không thích khiêu chiến chuyện không thích làm” Nàng vừa nói, ngón tay phác họa đường cong trên khuôn mặt nam tử, cuối cùng dừng lại trên môi như hoa anh đào.

Ngón tay trắng nõn chạm vào đôi môi nam tử, cô gái nở một nụ cười xinh đẹp.

Ánh mắt nam tử trở nên thâm trầm, lúc cô gái nghĩ nam tử đang ngầm cho phép mình, đưa đôi môi mình lại gần, ánh mắt nam tử run lên, muốn đẩy nàng ra, giường như nhớ tới điều gì, đành để cho cô gái hôn.

Ánh trăng quỷ dị, gió không một tiếng động thổi qua, trong không khí yên tĩnh dọa người, tấm lụa mỏng bay nhè nhẹ, bay lất phất trên mặt nàng. Nam tử si ngốc ôm cô gái trong ngực, lúc nàng hôn nam tử, thân thể chợt run lên, “…” Một tiếng rên rỉ bật ra từ môi nàng, nàng liếm liếm môi, biết hắn đã đáp lại nàng.

“Nhật…Ta muốn…” Nàng rên rỉ mở miệng, thân thể nam tử đột nhiên cứng đờ, đẩy ra, lạnh lùng nhìn vẻ ham muốn của nàng.

“Ngươi… làm sao...? Không phải lúc nãy vẫn còn tốt sao?” Ngọc Triệt nắm chặt quần áo, bị hắn nhìn chằm chằm đến run người.

“Đến giờ rồi!” Hắn quyến rũ cười một tiếng, lạnh lùng đứng dậy, “Ta chỉ cho người thời gian như thế thôi, bởi vì lúc này ta phải đi gặp Nha Nha!”


Ngọc Triệt vừa nghe, giận đến trợn mắt đứng dậy: “Nha Nha? Là Mặc Thanh Thanh sao?”


Kim Nhật đứng trước giường, một lúc sau mới từ từ mở miệng: “Ngươi là một nữ nhân thông minh, cũng là một nữ nhân đáng sợ, hiện tại ta tin rằng, giữ ngươi lại rất có ích với ta!” Hắn cười nụ cười hồn nhiên, ánh mắt lại âm độc dọa người.


“Ta hỏi ngươi, Nha Nha là Mặc Thanh Thanh sao?” Ngọc Triệt cau mày, không cho đây là một lời khen.


“Nữ nhân, không cần được voi đòi tiên, đề nghị của ngươi ta đang suy nghĩ!” Hắn cười nhạt, hai tay để phía sau, đi ra ngoài.


“Ngươi trả lời cho ta!” Ngọc Triệt vội vàng đuổi theo.


“Nhớ, nữ nhân thích hỏi đến tận gốc một chút cũng không đáng yêu!” Nam tử cười hì hì truyền vào tai nàng, đột nhiên ánh mắt nàng thoáng qua chút ánh sáng, là ghen tỵ.


Thứ nàng thích, không có gì là không đạt được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK