Mục lục
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch - Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buông nó ra!!!

" Nae?"

Bạch Kỳ Thư có chút ngốc mà nhìn nó, gọi một tiếng.

" A mẫu?"

Nae bé bổng nghiêng đầu ý hỏi gọi nó làm chi.

" Ui trời ơi đáng yêu chết a mẫu rồi."

Bạch Kỳ Thư lấy thế sét đánh mà ôm nó lên tận tình mà hôn hít.

Đứa nhỏ trong lòng cậu nhăn nhíu mặt mày nhưng vẫn manh đến không xong.

" Canh!"

Cuối cùng Nae của chúng ta cũng chịu hết nổi, ôm mặt a mẫu nhà mình, nói.

" Được, cho con canh, nói canh cũng đáng yêu như vậy."

Bạch Kỳ Thư cười ngốc mà bẹo má nó.

" Đúng rồi anh, lấy cho em cái áo choàng em may cho con đi, trời còn lạnh lắm, không thể ở truồng chạy rong được đâu."

Cậu nhìn đứa con không có lấy mảnh vải che thân mà nói với chim to nhà mình.

" Ừm."


Eagle thấy cậu vui vẻ như vậy cũng cười, anh biết chuột nhỏ rất muốn nhìn thấy hai đứa nhỏ biến thân nhưng cậu không nói.

Đợi Eagle mang áo choàng da thú nhồi bông ra mặc lên người Nae xong thì Bạch Kỳ Thư mới múc canh cho nó.

Chén canh là dùng chén của cậu nhưng đối với bàn tay nhỏ nhắn của Nae thì cũng quá lớn, cậu đành phải lấy muỗng đút cho nó.

Canh nấm được cậu hất lớp dầu bên trên ra múc lấy phần trắng đục bên dưới, thơm ngon lại thanh mát.

Nae nhỏ chỉ việc há miệng ra là có canh, cái miệng nhỏ nhai nhai thịt nấm dai dai đến là đáng yêu.

" A mẫu, con nữa."

Bên cạnh lại có một bàn tay nhỏ kéo tay cậu.

Chae cũng nhịn không được mà đến tranh ăn, đứa nhỏ với mái tóc xanh như a phụ mình lại còn thêm một nhún tóc trắng trên đỉnh trán, nhìn vừa tiếu lâm lại vừa đáng yêu, nó giương đôi mắt có màu xanh đen biển sâu của mình nhìn cậu.

" Được được, đều ăn."

Bạch Kỳ Thư cười hít mắt đút cho nó một miếng.

Đám người xung quanh ngồi ghen tỵ đến đỏ cả mắt.

Hai đứa nhỏ y như kim đồng trong tranh tết, chỉ khác có mái tóc cùng đôi mắt, ngoan ngoãn ngồi đó đợi ăn, muốn bao nhiêu đáng yêu là có bấy nhiêu đáng yêu.

" Muốn bắt về..."

Alice ngồi gặm thịt nướng hận hận nói.

Vậy mà có người tưởng thật.

Chae tưởng hắn muốn bắt em nó, nó đứng lên, chắn lấy Nae, không cho Alice nhìn, khổ nổi nó cũng chẳng bự hơn được nhiêu, chắn không hết em trai.

" Không cho bắt!"

Nó nãi thanh nãi khí mà nói, đôi mắt trừng trừng nhìn Alice.

" Ha ha ha!!!"

Đám người cười ầm lên, Chae có chút không hiểu tại sao bọn họ lại cười nhưng miễn không bắt em nó là được.

" No chưa?"

Bạch Kỳ Thư lau mép miệng cho chuột con.

" No rồi, a mẫu."

Nae bé ngoan gật gật cái đầu nhỏ của nó.

" Đứng lên đi vài vòng rồi mới được biến về nhé."

Bạch Kỳ Thư nựng má tròn của nó.

Nó gật gật, lỏm ngỏm bò dậy.

Nó đi không nhanh nhưng mỗi bước đều vững vàng.

Chae thấy nó đi thì cũng đi theo.

Hai đứa nhỏ mặc áo da thú, che lại toàn thân chỉ chừa ra cặp tay cặp chân như ngó sen mà đi đi lại lại trên nệm bông, làm một đám người hai mắt hiện đầy tim hồng.

Một bữa tối, có thức ăn ngon, có bé yêu để nhìn, còn có thể nghe Dark kể những chuyện lý thú, chủ khách đều tận hứng, số nấm còn dư được Bạch Kỳ Thư làm thành dầu nấm, đám người cũng thích món này, thế nên hẹn cậu ngày mai đi hái nấm.

Bạch Kỳ Thư cũng không từ chối, nhưng lại đem túi muối trả cho Dark, nhưng hắn không lấy, nói là quà đã đem ra, không có đạo lý thu hồi.

Sau cùng bị muối kia vẫn là bị Bạch Kỳ Thư chia ra mỗi nhà một phần, như vậy ai cũng có ăn, chỉ là Bạch Kỳ Thư dặn họ không nên ăn nhiều trong một ngày vì muối này khó tan, sẽ không tốt cho cơ thể.

...

Mùa đông dần qua đi, tuyết cũng dần tan hết, mắt thấy chỉ còn nữa tháng là đến mùa xuân rồi.

Những ngày này thú nhân đều ít thấy, cả Ian và Alice, hay Dark cùng Floyd cũng không thấy ló mặt, Bạch Kỳ Thư cũng có chút không hiểu mà đi hỏi chim to.

" Mùa xuân là mùa dựng dục ấu tể."

Eagle nói như vậy đó.

Vậy nên các thú nhân có bạn đời đều ở trong nhà ôm bạn đời của mình mà í ọ í e, với mong muốn mau chóng có một ấu tể cho nhà mình.

Nói đến thì cũng lâu rồi cậu và chim to cũng không có này nọ, này cũng bởi vì ở nhà có hai ấu tể dính người, đi đâu cũng muốn đi theo, lỡ mà có động thái gì khác thường là chúng sẽ mở to hai mắt ra nhìn bạn, ai mà làm ăn gì cho được, sẽ dạy hư trẻ nhỏ mất.

Cơ mà mỗi ngày cũng có nhiều việc cho Bạch Kỳ Thư làm, đó là dắt hai đứa con đi dạo.

Trong khu rừng gần nhà họ, lúc này tuyết đã không thấy nữa, mặt đất cũng đầy thực vật xanh ưm tươi tốt, quan trọng hơn là nấm, rất nhiều loại nấm mọc khắp nơi.

" Nae, không được ăn bậy."

Bạch Kỳ Thư túm đứa con cứ há miệng muốn đớp nấm trên cây lên, răn dạy.

Nae chụm bốn cái chân nhỏ lại hạ mắt nhìn a mẫu, một bộ hối lỗi đáng thương.

" Nấm không phải cái nào cũng ăn được, mà dù có ăn thì con cũng phải rửa sạch biết không, ngoan ngoãn cùng anh chơi, Chae, trông em."

Bạch Kỳ Thư lớn tiếng gọi con chim xanh đã lớn như một quả bóng rổ, đôi cánh xanh xinh đẹp đập đập, bay loạn tìm em.

Chae nghe tiếng gọi của a mẫu mình thì lao vụt đến.

" Chíp chíp!"

Nó nhìn em trai trong tay a mẫu mình mà chíp chíp kêu.

Bạch Kỳ Thư mang Nae để lên người nó.

Chae hót một tiếng rồi bay đi, lúc này nó đã bay rất tốt nhưng so với em trai đã nhỏ mà còn thoát ẩn thoát hiện thì thật là vất vả để trông coi.

" Đây là ấu tể nhà ai?"

Đương lúc Bạch Kỳ Thư chuẩn bị cặm cụi hái nấm thì nghe thấy tiếng nói ở phía xa, sau đó là tiếng Chae kêu loạn, cậu vội vàng chạy đến.

Phía sau một cây lớn cách đó hai năm mươi mét đứng một nam nhân tóc vàng cao ráo, bên cạnh có một con chim xanh nhỏ đang không ngừng đập cánh kêu loạn.

Đợi Bạch Kỳ Thư đến gần thì mới biết nguyên nhân tại sao con chim xanh lại như vậy.

Bởi vì người kia đang nắm trong tay một con chuột con có đôi cánh tay, nó không ngừng muốn thoát ra nhưng đều không thoát được.

" Buông nó ra!"

Bạch Kỳ Thư nóng mặt hét lớn, chạy nhanh đến.

" Chít!"

David bị tiếng hét của cậu làm cho giật mình mà không cẩn thận nắm mạnh tay làm con vật nhỏ kêu đau.1

" Cậu..."

" Khốn kiếp, tôi bảo buông nó ra, anh bị điếc hả?"

Bạch Kỳ Thư vừa nghe tiếng đứa con nhỏ kêu lên đau đớn mà muốn nổ phổi.

" A!"

David không để ý bị Chae cào, nhất thời buông lỏng tay, Nae chớp lấy cơ hội mà lao ra.

" Nae!!"

Bạch Kỳ Thư nhìn đứa con, kêu lớn, lúc này đã chạy đến gần nơi David đang đứng.

" Chít!"

Nae ủy khuất kêu một tiếng bay vào lòng cậu, bốn cái móng bám lên áo cậu.

" Chíp chíp chíp chíp...!"

Chae thấy em mình thoát rồi mới bay đến, vừa đậu ở trên vai cậu vừa không ngừng tố cáo tên kia.

" Đừng sợ, có a mẫu."

Bạch Kỳ Thư an ủi hai đứa nhỏ.

" Nó là ấu tể nhà cậu?"

David đưa cái tay bị thương lên xem thử, có chút kinh ngạc nhìn hai con vật nhỏ trong lòng Bạch Kỳ Thư, có chút không rõ tại sao mới một mùa đông mà á thú nhân này lại có ấu tể.

" Tại sao anh lại bắt nó!!?"

Bạch Kỳ Thư không quan tâm câu hỏi của hắn, lạnh lùng hỏi.

" Tôi nào bắt... À, cậu nói con vật nhỏ kia sao, tôi thấy nó lạ nên định bắt về..."

" Anh bị mù sao?"

Bạch Kỳ Thư vừa nghe một chút đã giận không chịu được.


" Hả?"


David bị mắng thì không rõ, cũng chẳng vui mà hỏi lại.


" Tôi nói anh bị mù hay sao, đôi mắt cùng dòng máu thú nhân của anh đều bị chó gặm hay gì?"


Bạch Kỳ Thư càng nói giọng càng lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK