Mục lục
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch - Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ nước không lớn, xung quanh lại tồn tại rất nhiều đóm sáng trắng nhỏ xinh bay bay, khiến cho nơi này dù là ban đêm cũng vẫn sáng rực.

Nhưng là chỉ có nơi này là như vậy.

Lấy hồ nước làm trung tâm, bên cạnh hồ nước có một gốc đại thụ già vươn ra ngoài mặt nước, từ nơi này kéo ra 5m xung quanh đều tối đen như mực, trong bóng đêm còn ẩn ẩn những mối nguy rình rập khiến Bạch Kỳ Thư không dám chạy đi đâu.

Nơi xa lạ chưa nói, còn là ban đêm, xung quanh vắng lặng lạ thường, Bạch Kỳ Thư duỗi đệm thịt lộ móng vuốt nhỏ bám vào thân cây đại thụ leo lên, so với mặt đất, cậu cảm thấy cái cây nào an toàn hơn nhiều.

Ngồi trên cây rồi Bạch Kỳ Thư ngẩng đầu nhìn trăng sáng, bắt đầu suy nghĩ về tình hình lúc này.

Bạch Kỳ Thư đã có kinh nghiệm sống ngoài dã ngoại, dù không no bụng nhưng vẫn có thể sống, cậu lại còn quá nhỏ, dù sức chẳng có nhưng cậu có thể chạy, có thể nấp, thân hình nhỏ bé cũng giúp cậu tránh thoát những cuộc truy đuổi của những giống loài khác, dù mỗi lần đều run lẩy bẩy mà ba chân bốn cẳng bỏ chạy.


Bạch Kỳ Thư dùng móng cào cào chút vỏ trên thân cây đại thụ, lưng dựa vào thân cây, hai tay cầm vỏ cây, miệng nhỏ chít chít mà gặm lên, âm thanh rột rột vang vọng trong đêm tối đặc biệt vui tai.

Không biết có phải vì lăn lộn quá nhiều nên đói, cậu nhai đặc biệt ngon lành, lại cảm thấy vỏ cây ngon rất nhiều, cũng không biết đây là cây gì, dù là ban đêm nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận nó cao lớn dị thường.

Ăn no thì buồn ngủ, Bạch Kỳ Thư rất nhanh mơ màng hít lại hai mắt, thôi thì ngủ trước tính sau, hiện tại cậu cũng không biết hoàn cảnh xung quanh, muốn nghĩ cũng không nghĩ được, mà lại, kiếp chuột đơn giản, chỉ cần không chết đói, không có nguy hiểm, cậu cứ ăn rồi ngủ qua ngày cũng được.

Bạch Kỳ Thư ngủ rồi.

Nơi hoàn cảnh xa lạ không chút cảm giác an toàn, Bạch Kỳ Thư bốn móng bấu chặt vào thân cây, úp sấp ngủ đến hương, bởi vì quá hương, nên cậu nằm mơ rồi.

Trong mơ, cậu thấy mình biến thành người, chính là loài người trong thế giới của cậu, cậu tuy không còn nhỏ bé như trước lại cũng không cao lớn vĩ ngạn to con, cậu biến thành một thiếu niên nhỏ xinh trắng nõn, cơ mà cậu rất vui, từ sau khi thành tinh cậu đã biết thành tinh sau có thể biến thành người, nhưng cậu không biết làm sao tu luyện thành người, hơn nữa cậu cũng không có mong muốn như những tiểu tinh khác, mơ ước được thành người, trà trộn vào xã hội loài người, trải nghiệm nhân sinh mới mẻ, cậu đối với loài ngoài vẫn tồn tại cảm giác sợ hãi mơ hồ, chính vì vậy chuột tinh cậu đây lại chẳng có chút năng lực nào biến thái hơn một con chuột bình thường, có chăng chỉ là cảm giác nhạy bén hơn, chạy nhanh hơn, còn có, nhai được những thứ quả trông rất cứng mà trong khoảng thời gian lưu lạc cậu đã đụng phải.

Sau đó thiếu niên Bạch Kỳ Thư cũng học cách làm người, cậu quyết định đi làm, nhưng chuột nhát gan, vừa gặp con người đã sợ hãi run rẩy rồi giữ không được hình thái, biến trở lại thành chuột, bị người đuổi đánh chạy khắp nơi, Bạch Kỳ Thư hoảng hốt xông loạn thế nào lại đụng phải một con mèo.

Chít.

Một con chuột nhỏ từ trên cành cây chít một tiếng rơi xuống đất, tiếng kêu đặc biệt thê thảm.

Ánh nắng sáng mai xuyên qua ngọn cây, chiếu vào trên người chuột nhỏ Bạch Kỳ Thư, cậu hoàn hồn lổm nhổm bò dậy rồi đưa mắt nhìn xung quanh.

Trước mắt Bạch Kỳ Thư vẫn là một màu xanh thẳm, cây cối cao to, lùm cây bụi gai nhỏ, nghiễm nhiên là một khu rừng chứ không phải tiệm thú cưng.

Bạch Kỳ Thư chấp nhận sự thật bản thân đã lạc vào một nơi xa lạ, cậu bò đến bên mép hồ nước, bóng chuột trắng phản chiếu trong nước, cậu lại nhớ đến thiếu niên Bạch Kỳ Thư trong mơ.

Bụm một tiếng, ánh sáng trắng bao vây, lúc này hình ảnh phản chiếu trong nước đã không còn là một con chuột nhỏ nữa mà là một thiếu niên nhỏ gầy trắng nõn, khuôn mặt nhỏ xinh, mắt to lông mi dài màu trắng chớp chớp, mũi nhỏ môi nhỏ hồng hào, lỗ tai cũng nhỏ cùng mái tóc ngắn mềm mại trắng tinh, cả người trơn bóng không một mảnh vải, chỗ nào cũng trắng cho đến cọng lông măng, trừ điểm đỏ chói mắt giữa trán, giống y như kim đồng ngọc nữ.1

" A!!!.. Chít..."

Bạch Kỳ Thư sợ hãi hét lên, rời xa mặt hồ.

Cậu thật sự biến thành người rồi?

Bạch Kỳ Thư chấn kinh, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhăn nhún khó coi, nữa sợ nữa tò mò.

Cuối cùng lòng tò mò cũng thắng, cậu chu mông không mảnh vải bò bò lại gần mặt hồ.

Giống, rất giống trong mơ, nhưng mà, trong mơ cậu mặc quần áo nga, hiện tại lại trần tr.uồng chạy rong a a a, xấu hổ quá... Bùm!

Không biết có phải vì xấu hổ, Bạch Kỳ Thư biến trở lại thành chuột, ngã cái ạch vào nước rồi.

" Chít..."

Bạch Kỳ Thư nằm bẹt bên mép hồ, lại bắt đầu hoài nghi chuột sinh.

Tại sao cậu lại biến thành người được vậy, trong hoàn cảnh xa lạ này lấy hình thức con người mà sinh sống sao, nơi này đầy mặt hơi thở hoang dã, chẳng có chút con người bóng dáng cùng khí tức, một con chuột Hamster như cậu sẽ sống được sao.

Nhưng Bạch Thư Kỳ chẳng hoài nghi nhân sinh được bao lâu, bởi vì cậu đói bụng rồi...

Cậu thèm hạt cứng, thèm vị bùi bùi béo ngậy của hạt thông, hạt dẻ...

Càng nghĩ cậu lại càng thèm, cái bụng chuột nhỏ xíu còn lên tiếng kháng nghị.

Bạch Thư Kỳ quyết định chiều chuộng cái bụng nhỏ của mình, cậu mang thân chuột chạy dọc theo hồ nước đưa mắt hít mũi tìm kiếm.

Không phải cậu không muốn chạy xa hơn, nhưng cậu sợ, cậu cũng không dùng hình thái con người, một phần vì cậu chưa quen, một phần vì nơi này xa lạ, hình thể con người quá bắt mắt, mục tiêu quá lớn chạy trốn lại không chưa chắc bằng bốn chân nhỏ của chuột, chưa kể cậu còn trần trụi, thân chuột còn có lớp da lông quen thuộc, bộ vị tư mật nào đó cũng có chỗ che đậy, so với hình người trơn bóng chạy rong, cậu vẫn là làm một con chuột hữu ích a.

Bạch Thư Kỳ lanh quanh cạnh hồ nước, cơ mà cái hồ này không lớn, chạy không bao lâu đã quay lại chỗ cũ, mà cái gì cậu cũng tìm không thấy, chuột là ăn tạp đó, rau xanh quả dại rễ cây gì cậu cũng có thể ăn, thịt cũng ăn nhưng là với những thứ có thể ăn, với những thứ không thể ăn dù có mọc đầy ra đất cậu cũng không được.

Rột rột...

Cái bụng nhỏ lại kêu vang, kiếp chuột thật khổ.

Bạch Kỳ Thư yểu xìu ngồi tựa vào gốc cây, cả người mềm nhũn không xương trượt dần xuống, cuối cùng lấy tư thế ngửa mặt lên trời dạn tay dạn chân, ôm cái bụng đói nằm đó thương xuân bi thu.

Một mùi hương thoang thoảng theo gió cuốn tới, lướt qua cái mũi chuột nhỏ xinh, Bạch Kỳ Thư ngồi nhổm dậy, hít hít cái mũi nghe ngóng.

Phương hướng là ở bên trái, nhưng tầm mắt lại nhìn không tới, có khả năng là rất xa, Bạch Kỳ Thư rối rắm không biết có nên liều mạng đi thử, thật sự là rất thơm a.


Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cậu quyết định đi thử.


Chuột nhỏ dựa theo bụi cỏ quen đường mà chạy đi, vụt vụt vài cái như hồ điệp xuyên hoa, càng chạy càng xa dần hồ nước nhỏ, nhưng mùi hương kia lại càng gần, tâm chuột càng thêm phấn chấn.


Bạch Kỳ Thư dần dần bị mê hoặc cứ lo cắm đầu chạy, không hề hay biết bản thân bị một đôi mắt to như chuông đồng màu xanh lục dòm ngó.


.........................................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK