Mục lục
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch - Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Tôi thì lại không thích á thú nhân cường tráng, nhỏ nhắn vẫn đáng yêu hơn."1

David tiếp tục thổi gió, ánh mắt chăm chú nhìn đỉnh đầu của á thú nhân nhỏ xinh đang cặm cụi kia.

" Rina có biết anh nghĩ như thế không?"

Bạch Kỳ Thư ngẩng mặt lên nhìn hắn.

David nghe cậu đáp lại mình còn chưa kịp vui vẻ đã bị cậu hỏi khó.

" Thôi để tôi nói đi, Rina còn đang bị cấm túc trong nha, anh là thú nhân bạn đời của anh ta lại ở đây cà cưa với người khác, tôi chẳng biết anh đánh chủ ý gì trên người chúng tôi mà ở đây nói lời này, nhưng chỉ riêng việc anh không tôn trọng bạn đời của mình cũng đủ cho tế ti đại nhân trục xuất anh khỏi bộ lạc, anh không biết sao, thú nhân David?"

Bạch Kỳ Thư lạnh lùng nhìn hắn.

" Anh rất thông minh."

Đương lúc David có chút không biết làm sao thì nghe cậu khen một câu.

Nhưng còn chưa kịp vui...

" Anh vốn dĩ không muốn mang tiếng xấu là muốn bỏ rơi bạn đời nên mới đi chọc giận Eagle, để cho anh ấy đánh anh, để cho người ngoài nghĩ anh ấy muốn di tình biệt luyến, có như vậy anh sẽ không mang tội danh kia."

Bạch Kỳ Thư khinh bỉ nhìn hắn.

" Nhưng tôi có chút không hiểu, cuối cùng anh đánh cái chủ ý gì khi làm việc này?"

Cậu sắc bén hỏi.

Floyd ở một bên nghe càng nghe càng được khai sáng, hơn nữa, cũng có tưởng một chút cho câu hỏi của Kỳ Kỳ.

Chủ ý gì?

David nhìn á thú nhân lời nói sắc bén liên tục vạch trần mình mà ý định muốn chiếm lấy càng thêm lớn, nhưng á thú nhân đã có ấn tượng xấu về hắn, hắn có chút hối hận vì hôm nay đã quá gấp gáp.

Nhưng cũng phải chữa cháy một chút.

" Thôi đi, chủ ý gì tôi cũng không muốn nghe, đi theo Floyd, chúng ta đào không hết, về gọi Eagle với Ian đến vậy, Alice!"


Bạch Kỳ Thư không cho hắn nói, nói với Floyd rồi gọi Alice đang còn ở trên cây, hoàn toàn không biết chuyện ở dưới này.

" Xuống ngay!"

Tiếng Alice vọng lại từ trên cây, sau đó là hàng loạt tiếng soạt soạt.

Bịch.

Alice đã từ trên cây nhảy xuống tới.

" Đây...?"

" Về thôi, về gọi Eagle với Ian đến đào khoai."

Bạch Kỳ Thư kéo tay cậu ta rời đi.

Alice có chút nghi ngờ nhìn cậu lại nhìn David đang đứng kia, cuối cùng vẫn là bị Bạch Kỳ Thư kéo đi.

Floyd nhận ra ánh mắt của cậu ta thì nhún vai.

Nói thật, Floyd đã có chút hiểu rõ rồi.

Là bạn của Bạch Kỳ Thư từ ngày đầu khi cậu ta mới đến bộ lạc nên hiểu biết của cậu với Bạch Kỳ Thư cũng nhiều hơn ai hết.

Á thú nhân nhỏ xinh kia đầy mình đều là tự tin dương quang, là người mang cậu rời đi bóng tối tự ti, cho cậu hy vọng vào tương lai nhiều hơn.

Á thú nhân còn nhỏ hơn cả cậu, nhưng cái gì cũng biết, biết làm cái này biết làm cái kia, còn biết đủ loại thực vật cùng cách ăn khác lạ.

Người biết đến cậu ta ngày một nhiều, ánh sáng trên người cậu ta ngày càng mạnh, người chú ý sẽ không ngừng lại chỉ một người.

David... Hắn chỉ là người nhanh chân sớm nhất thôi.

Á thú nhân tài giỏi như vậy, ai cũng sẽ yêu thích.

Nếu là cậu thì cậu cũng thích.

Floyd chìm trong suy nghĩ bị Alice chọt cho một cái.

" Cậu làm gì vậy?"

Floyd xoa xoa cái eo, nhìn cậu ta.

" Cậu đi đường không nhìn đường, muốn chết à."

Alice chỉ hòn đá to chắn ngang đường.

" Đang nghĩ nếu Eagle mà bỏ Kỳ Kỳ thì tôi sẽ mang Kỳ Kỳ về yêu thương."

Floyd hiếm hoi mà lém lỉnh nói.

" Nào tới phiên cậu."

Alice liếc trắng mắt nhìn Floyd.

" Ha ha ha!!"

Bạch Kỳ Thư cười vui vẻ.

"Giờ thì nói đi, lúc tôi không ở đó đã có chuyện gì rồi?"

Alice vẫn không quên chuyện kia.

" David hắn nói hắn thích á thú nhân nhỏ xinh."

Floyd nhún vai.

" Không phải tôi chê cậu nhưng mà ý hắn là Kỳ Kỳ đi?"

Alice ngây thơ hỏi.

Floyd liếc xéo nhìn cậu ta.

Alice vội vàng núp sau lưng Bạch Kỳ Thư.

" Cả cậu còn nghĩ đến được."

Floyd không đôi co với cậu ta, tiếp tục đi.

" Cậu nghĩ sao?"

Alice hỏi Bạch Kỳ Thư.

" Nếu hắn đẹp hơn Eagle thì tôi sẽ suy nghĩ."

Bạch Kỳ Thư nói đùa.

Hai người kia cũng không tin lời cậu.

Ai chọn bạn đời lại dựa vào đẹp xấu, nhưng hình thú của Eagle đúng là đẹp, còn David...

Cũng không xấu, nếu không Rina đã không thích hắn.

" Cậu nói gì vậy, Kỳ Kỳ đã mắng cho hắn không nói được lời nào luôn."

Floyd nghĩ lại mà vẫn còn phấn khích.

" Thật á, tiếc quá đi."

Alice kinh ngạc nhìn Bạch Kỳ Thư.

Ai cũng biết cậu ta nói tiếc cái gì.

Nhất định là tiếc vì mình không nghe được, còn có, lúc đó mà có cậu ta là đã bảo sẽ om xòm hơn.

" Mà hai người nói đào khoai gì vậy, ăn được hả?"

Alice vẫn nhớ ra lý do mà Bạch Kỳ Thư kêu cậu ta về.

" Ừm, Kỳ Kỳ nói ăn được, rất nhiều nên phải về tìm người."

Floyd nói.

" Nó giống như khoai lang, có thể no bụng."

Bạch Kỳ Thư giải thích.

Alice hai mắt sáng lên, chạy đi.

" Tôi đi trước cho, hai người cứ thông thả."

Alice đã bay biến.

Floyd với Bạch Kỳ Thư nhìn nhau, rồi bật cười.

Con hàng này nghe ăn là chạy nhanh nhất.

Bạch Kỳ Thư vui là vì tìm được khoai tây, khoai tây giống như khoai lang có thể bảo quản ở nhiệt độ thường, chủ cần không đụng nước hoặc nhiệt độ quá cao làm nó nẩy mầm là được, mầm khoai tây ăn sẽ trúng độc.

Nhưng có lẽ khoai tây này không có quan ngại này đi.

Nó hoàn toàn không có mầm.

Thật sự là cậu nghĩ không ra sao nó mọc được.

Nhưng chuyện này cũng làm trở ngại cho việc gieo trồng nó.

Nó sẽ mọc mầm sao?

Bạch Kỳ Thư tạm thời không có đáp án cho chuyện này, đành phải gác lại, chuyện gì cũng đợi qua mùa đông rồi mới tính được.

Alice thật sự là nhanh, bọn họ còn chưa đi đến chỗ đám thú nhân đang làm cửa gỗ mà đã thấy Eagle và Ian đeo gùi chạy đến.

" Bẩn."

Eagle nhìn hai tay cậu.

" Em rửa."

Chuột nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống dòng suối rửa tay.

" Mệt không?"

Anh ôm cậu hỏi.

" Không mệt, nếu không phải Alice bọn họ mang em đi hái khế thì chắc cũng không nhìn thấy khoai tây đâu?"

Con chuột nhỏ tranh công.

" Ừm."

Alice không muốn ăn cơm chó đã nắm lấy Ian chạy mất dạng, giống như sợ khoai chạy đi mất.

Lúc bọn họ đến nơi thì David đã không còn ở đó nữa.

Cũng tốt, đỡ cho chọc giận Eagle.

" Này hả?"

Alice chọt chọt cái đỉnh đầu của khoai tây.

" Ừm, là nó."

Floyd gật đầu, tay đã bắt đầu đào.

" Ngồi đây ăn khế của em đi."

Eagle để cậu qua một bên, đưa cái sọt khế cho cậu.

Chỉ nhìn thôi anh đã rùng mình rồi.

" Anh cũng ăn."

Bạch Kỳ Thư chơi ác đưa trái khế bị cậu gặm một cái lên gần miệng anh.

Chim to nhăn nhó một hồi, đắn đo một vạn lần, cuối cùng cũng cúi đầu xuống.

Rột.

" Ha ha ha!!"

Bạch Kỳ Thư cười vui vẻ khi thấy biểu tình nhăn nhíu lên của chim to.

Chim to bất đắc dĩ xoa đầu cậu, nhanh chân chạy biến.

Con chuột nhỏ không thể đánh không thể mắng, chỉ có thể cưng chiều, thật là khổ.1

Đám người kia cũng cười ha ha.

Khó được nhìn thấy Eagle chạy trối chết mạ.

Cả góc rừng vang vọng tiếng cười.

Năm người, bốn người ra sức đào, một người ngồi gặm khế gặm đến ngon lành.

Ở thế thú này cũng chỉ cầu một khoảng khắc bình yên.

Nhưng mùa đông tới rồi.

Đã bảy ngày từ ngày Bạch Kỳ Thư phát hiện ra khoai tây, hầu hết tất cả thú nhân có bạn đời ấu tể đều đã làm xong cửa gỗ.

Củi dùng cho mùa đông cũng đã thu thập xong.

Cơ bản những thứ cần thiết nhất đã được chuẩn bị.


Bạch Kỳ Thư cũng đã bắt đầu làm thịt khô được mấy ngày.


Thịt khô này làm cũng như cá khô, tuy cũng sơ sài nhưng ít ra nó ăn được, còn giữ được lâu.


Bạch Kỳ Thư còn kêu anh đào một cái hầm ngầm bên trong nhà họ, ngay gốc trái nhà, dùng để đặt khoai cũng như thịt, nhiệt độ của tầng ngầm rất tốt, không sợ hư hại, mà mùa đông cũng không lo khoai bị đông đá.


............................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK