Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 864

Lục Trầm rời đi, để lại một mình Tô Lương Mặc ở lại trong phòng làm việc.

Một cánh cửa, hai con người. Chung một lòng.

Tô Lương Mặc quay người đi đến bên cạnh cửa sổ, chợt giơ tay trước trán khẽ ngẩng đầu. Dường như anh đang ngắm nhìn bầu trời rộng lớn bên ngoài cửa sổ.

Ngẩng đầu 45 độ ngắm nhìn bầu trời, cảnh tượng đẹp đế như vậy… Nhưng trên thực tế lại là… Cả anh và Lục Trâm đều hiểu rõ, anh đang dung túng con trai mình hủy diệt đế quốc của chính mình.

Lục Trầm sẽ giận, Lục Trầm sẽ tức đến ngạt thở… Không phải bởi vì chuyện Lương Hành Chỉ lén lút làm ra, mà là bởi vì chuyện thằng nhóc làm có sức sát thương rất lớn đối với tập đoàn Tô Thị… À không, phải là đối với Tô Lương Mặc.

“Chi Hoành à Chỉ Hoành, con hận bố đến vậy sao?” Người đàn ông khẽ nhếch khóe miệng, đôi môi tái nhợt thiếu đi huyết sắc.

Sau khi Lục Trầm đi khỏi, anh ta không hề trở về phòng làm việc của mình mà đi thẳng đến nhà vệ sinh.

Không phải anh ta muốn đi vệ sinh, mà để bật vòi nước xối thẳng vào mặt mình.

“Con mẹ nó mình thật sự điên rồi!” Lục Trầm ngẩng đầu nhìn bộ mặt chật vật của mình trong gương. “Mẹ nó nhất định là mình phát điên rồi! Nếu không thì sao có thể đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy?”

Nếu Lương Chi Hoành tên nhóc con kia còn tiếp tục làm vậy, Tô Lương Mặc sẽ không còn gì cả! Thậm chí… còn có nguy cơ mắc nợ người khác rất nhiều!

Rõ ràng Tô Lương Mặc đã sớm phát hiện ra, tại sao lại không ngăn cả?… Tô Lương Mặc đang tính toán điều gì?

Chẳng lẽ cứ để yên cho tên nhóc đó phá hủy tất cả hay sao?

Là vì cảm thấy tội lỗi ư?

Mọi thứ nhìn có vẻ như chỉ là gió thoảng mây bay, nhưng thực tế lại là bão táp mưa sa.

“Tớ không thể không giơ ngón tay cái lên để khen đứa con trai ngoan đó của cậu một tiếng “tuyệt”!” Lục Trầm đen mặt lại, sau đó ném một tập tài liệu về phía Tô Lương Mặc.

Người đàn ông cầm lấy bản tài liệu trên bàn làm việc, ánh mắt nhẹ tênh, không thể nhìn rõ cảm xúc.

“Tớ biết rồi.”

Lục Trầm nổi giận! Lại là câu nói này! Đây không phải là lần đầu tiên!

“Tô Lương Mặc, ngoại trừ mấy câu này ra thì cậu không còn lời nào khác để nói hay sao!” Lục Trầm nổi giận đùng đùng, nếu không phải là anh ta không đánh lại người đàn ông chết tiệt kia, thì anh ta đã đánh cho Tô Lương Mặc một trận từ lâu rồi.

“Cậu đã nói với tớ, tớ biết rồi. Còn lời gì muốn dặn dò hay không?” Anh hừ lạnh một tiếng, rồi lại vung xấp tài liệu về phía Lục Trầm: “Giải quyết gọn gàng đi.”

Lục Trầm lập tức trợn tròn mắt, không ai có thể tin được, mặc dù dạo gần đây anh ta tỏ ra tác phong nhanh nhẹn, thỉnh thoảng cũng hơi ngả ngớn, nhưng nói tóm lại thì Lục Trâm vẫn là một quý công tử, thậm chí mũi của anh ta còn thẳng và gợi cảm hơn cả mấy ngôi sao nam sang nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ, anh ta bị Tô Lương Mặc làm cho tức giận đến nỗi mũi không ngừng phập phồng!

“Mẹ nó!” Lục Trầm ném mạnh tập tài liệu trong tay: “Tô Lương Mặc, nhất định là não của tớ bị nước ngập úng rồi nên mới đi giúp đỡ cậu, mắt nhằm mắt mở với những gì mà đứa con trai của cậu đã làm” Lục Trầm đi mấy bước vòng qua bàn làm việc, đi thẳng đến bên cạnh Tô Lương Mặc, sau đó nhìn người đàn ông đang ngồi bằng vẻ mặt vô cùng tức giận: “Cậu đứng dậy đi! Chúng ta đánh nhau một trận!”

“Dù có đánh mười trận hay một trăm trận thì cậu vẫn thua mà thôi”

Lục Trầm tức giận đến nỗi không nói nên lời.

“Cậu!”

Anh ta liếc nhìn tập tài liệu trên tay mình, lúc này anh ta đột nhiên tức điên lên, đập thẳng tập tài liệu vào gương mặt tuấn tú của Tô Lương Mặc, thẹn quá hóa giận mà quát: “Con trai của cậu đã làm chuyện tốt, mẹ nó tớ lại nổi điên với cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK