Mục lục
Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em - Lương Tiểu Ý (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 485

Trước giờ chưa có ai coi Tô Lương Mặc là con mồi để bỡn cợt!

Không còn nghi ngờ gì nữa, hành động của thằng bé bỗng nhiên xuất hiện kia giống như mèo bắt chuột, không giết chuột ngay lập tức mà từ từ trêu đùa với con mồi.

Tất nhiên, Tô Lương Mặc cũng nhận ra điều này.

Lúc này, Lục Trầm bất ngờ nhận được tin nhắn: “Lục Trầm, nam, 33 tuổi, được biết đến là tay chơi có tiếng ở thành phố S, luôn thích trêu hoa ghẹo nguyệt các cô gái. Nhưng kể từ khi gặp Thẩm Quân Hoa, anh ấy như thay đổi 180 độ, ngoan ngoãn giống hệt một con mèo nhà hiền lành. Kết luận: Nhất định sau này sẽ trở thành một người sợ vợ” Đọc đến đây, Lục Trầm hận không thể bóp chết người gửi tin nhắn này ngay lập tức thì bỗng nhiên một tin nhắn khác hiện lên: “Nhưng trong tương lai, anh ấy chắc chắn sẽ là một người chồng, một người cha tốt”

Những dòng tin nhắn ấy như làm dịu đi sự tức giận trong lòng Lục Trầm đang dâng trào lúc nấy.

Sau đó, Lục Trầm chợt nhận ra … Người gửi những tin nhắn này không hề đơn giản chút nào. Làm cách nào mà hắn †a có thể có được số điện thoại của Lục Trầm? Chỉ cần một đoạn tin nhắn như vậy cũng có thể khiến Lục Trầm từ giận dữ mà bất giác cười lớn. Có thể dễ dàng nắm bắt trái tim của người khác dễ dàng như vậy, người này vô cùng thông minh và khéo léo.

Đứa nhỏ này thực sự có chút đáng sợ, bây giờ mới bao nhiêu tuổi mà đã có tầm nhìn sâu sắc như vậy, sau này thì sao? … Lục Trầm bỗng rùng mình. Anh vô thức xoay người, quay sang nhìn người bạn bên cạnh. Mặc dù chưa từng gặp đứa nhỏ này, anh cũng không hề biết mặt mũi hay chuyện của tiểu quỷ này, nhưng bằng một cách nào đó, chỉ từ sự lày, chỉ từ đoạn tin nhắn ngắn ngủi này, Lục Trầm vô thức liền liên tưởng đến Tô Lương Mặc.

Đôi mắt Tô Lương Mặc nheo lại. Anh lập tức lấy máy Lục Trầm trả lời lại tin nhắn: “Ai?”

Chưa đầy một giây sau, điện thoại reo lên. Đầu dây bên kia trả lời lại tin nhắn.

Nhưng, đó không phải là điện thoại của Lục Trầm, mà là của Tô Lương Mặc!

Tô Lương Mặc mở điện thoại: “Đợi đến khi nào anh tìm thấy tôi, tôi sẽ nói cho anh biết tôi là ai. Như nào, thỏa thuận này không tồi chứ?”

Lần này, Lục Trầm thậm chí còn ngạc nhiên hơn, nhanh chóng dùng điện thoại của mình gửi tin nhắn: “Làm sao anh biết rằng tin nhắn vừa rồi không phải là tôi?” Đúng vậy, đứa trẻ này biết chính xác rằng là Tô Lương Mặc đã gửi tin nhắn.

Nhưng điều quan trọng là Tô Lương Mặc đã gửi tin nhắn đó bằng điện thoại của Lục Trầm. Ấy vậy mà đứa nhỏ đó lại hồi âm qua điện thoại của Tô Lương Mặc. Cậu bé cũng chẳng phải Tôn Ngộ Không sở hữu bay mươi hai phép thần thông quảng đại, làm sao có thể biết được điều đó cơ chứ!

Tin nhắn khác được gửi đến: “Nếu là anh, nhất định sẽ có một loạt các câu hỏi vì sao! Dựa vào tính cách của Tô Lương Mặc, lúc nãy khi nhận được cuộc gọi của tôi, vì quá đột ngột liền không ngừng hỏi rất nhiều. Và câu trả lời tôi là: Không có câu trả lời, đồng thời chế giễu anh ta. Vì vậy, một người không bao giờ mắc sai lầm liên tiếp cùng một lỗi như vậy được. Vô cùng rõ ràng, đưa ra một câu hỏi ngắn gọn đúng trọng tâm như vậy, chỉ có thể là anh ta”

Trái tim Lục Trầm chùng xuống, đứa trẻ này, đúng là quá ranh ma mài “Thật đáng sợ!” Lục Trầm lấy tay thấm mồ hôi trên trán, quay sang nói với Tô Lương Mặc: “Nếu như đứa trẻ này là kẻ thù của cậu, Tô Lương Mặc, tôi nghĩ hai người nhất định sẽ xảy ra một trận chiến oanh tạc. Có điều đứa bé hản là sẽ thua vì vẫn còn quá nhỏ cùng với kinh nghiệm còn non nớt của mình”

“Không” Tô Lương Mặc liếc nhìn Lục Trầm rồi nói: “Không phải là “nếu như”. Cậu bé nhất định là cố ý”

Nói xong, anh xoay người, cẩn thận tỉ mỉ dùng băng dính để dính lại cuốn nhật ký nát bươm. Sâu trong đôi mắt đào hoa của Lục Trầm dâng lên cảm giác tội lỗi … Đó là thứ duy nhất mà Lương Tiểu Ý để lại. Tô Lương Mặc coi nó như một một báu vật.

“Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý” Lục Trầm xin lỗi một cách chân thành.

Nhưng nằm ngoài dự liệu của anh, lần này Tô Lương Mặc không phản ứng một cách kích động gì hết, chỉ lặng lẽ ngồi im tìm cách sửa lại cuốn nhật ký.

Lục Trầm bước tới, thấy anh cẩn thận sửa, nhưng động tác thì thật vụng về liền đề nghị: “Mấy chuyện này, chân tay cậu vụng về như vậy, hãy để Lâm Hiểu bọn họ làm đi. Để tôi gọi Lâm Hiểu vào.”

“Không cần. Tô Lương Mặc dứt khoát từ chối: “Tôi không muốn người khác chạm vào đồ của cô ấy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK