Nhìn thấy Diệp Chân muốn rời khỏi, Đông Lai Phong Lưu chấp sự cười cười, so với thời điểm Diệp Chân vừa mới trở thành đệ tử ngoại môn xụ cả mặt, là ngày đêm khác biệt.
- Vâng!
Nhẹ gật đầu, Diệp Chân và Kim Nguyên Bảo không mang gì cả, bước tới Loạn Vân Phong.
Ở trong Tề Vân Tông, đệ tử từng đẳng cấp đều có chỗ tu luyện cố định.
Đệ tử tạp dịch, đều ở ba trăm Tạp Dịch phong vùng ngoại vi, cách xa trung tâm, ngủ cũng là giường chung, ăn chỉ có canh thịt bánh nếp.
Đệ tử ngoại môn, ở Đông Lai Phong diện tích cực kỳ rộng lớn, phúc lợi tăng lên không ít, mỗi người một phòng nhỏ, có căn tin chuyên môn cung cấp cơm canh, có thể chuyên tâm tu luyện.
Một khi đệ tử ngoại môn tấn thăng thành đệ tử nội môn, phúc lợi sẽ tăng lên trên diện rộng.
Diệp Chân cùng Kim Nguyên Bảo, là chuyển tới Loạn Vân Phong của đệ tử nội môn.
Năm nay bởi vì Kim Nguyên Bảo giết vào top mười của đệ tử ngoại môn, tu vi lại đột phá đến Chân Nguyên cảnh, cũng như Diệp Chân, thuận lợi tấn cấp trở thành đệ tử nội môn.
Đệ tử nội môn ở Loạn Vân Phong cùng đệ tử ngoại môn ở Đông Lai Phong, là hoàn toàn khác nhau.
Đông Lai Phong Lưu chấp sự, có quyền hoàn toàn quản lý đệ tử ngoại môn, quát mắng đệ tử ngoại môn, bình thường giống như ăn cơm uống nước, chín mươi chín phần trăm đệ tử ngoại môn, ở trước mặt chấp sự, tất cả đều là cháu trai.
Nhưng chấp sự ở Loạn Vân Phong, lại hoàn toàn tương phản, phải thành tâm hầu hạ đệ tử nội môn, ở Loạn Vân Phong, từng đệ tử nội môn cơ hồ đều là đại gia.
Đương nhiên, những đại gia nội môn này, cũng phân đủ loại khác biệt.
Tỷ như Chấp sự Loạn Vân Phong Hà Miêu tới tiếp đón Diệp Chân cùng Kim Nguyên Bảo này, đối đãi Diệp Chân, rõ ràng nhiệt tình hơn Kim Nguyên Bảo rất nhiều.
- Diệp Chân, ngươi và Kim Nguyên Bảo vừa mới tấn cấp thành đệ tử ngoại môn, chuyện thứ nhất, là lựa chọn chỗ ở. Tông môn rất chiếu cố đệ tử nội môn, mỗi người đều có một tiểu viện, hậu viện càng có Luyện Võ Tràng rộng lớn.
Đang khi nói chuyện, vẻ mặt của Hà Miêu rất tinh ý đưa lên một địa đồ:
- Tất cả tiểu viện của Loạn Vân Phong phân bố, đều ở trên địa đồ này, ký hiệu màu xanh lá, đại biểu đã có người dùng, tiểu viện không có tiêu ký màu xanh lá, các ngươi có thể tùy tiện chọn.
- Tốt như vậy?
Diệp Chân cười tiếp nhận địa đồ phân bố tiểu viện, Loạn Vân Phong có mấy trăm tiểu viện, vừa xem hiểu ngay.
Tiểu viện ở Loạn Vân Phong, hơn phân nửa phân bố ở dưới chân núi, nhìn trên bản đồ chen chúc san sát, nhưng ở bên ngoài lại cách nhau một đoạn.
Có điều, cũng có một phần nhỏ tiểu viện, lẻ tẻ phân bố ở giữa sườn núi, thậm chí là trên đỉnh núi. Lúc này đứng ở dưới Loạn Vân Phong ngóng nhìn qua, tiểu viện ở giữa sườn núi cùng đỉnh núi, lại như sao trên trời.
Bởi vì chỉ có thể ở địa hình thích hợp kiến tạo tiểu viện, tiểu viện giữa sườn núi trở lên, cách nhau cực kỳ xa, gần nhất cũng phải một dặm, vô cùng u tĩnh, rất thích hợp tu luyện.
- Hà chấp sự, tiểu viện ở chỗ cao, không còn trống cái nào sao?
Diệp Chân chỉ vào địa đồ hỏi.
- Không có, tiểu viện ở giữa sườn núi hay trên đỉnh núi, cực kỳ bán chạy, sớm đã bị người chiếm hết.
Hà Miêu đáp.
- Lão Diệp, tiểu viện ở Loạn Vân Phong này, là bằng thực lực chiếm lấy, thực lực càng mạnh, vị trí tiểu viện càng tốt, chúng ta vừa mới trở thành đệ tử nội môn, chỉ có thể ở chân núi.
Dừng một chút, Kim Nguyên Bảo lại nói:
- Có điều, đãi ngộ nội môn tiểu viện này, so với đệ tử ngoại môn, đã tốt hơn rất nhiều.
Nhìn thấy điểm màu lục tràn đầy địa đồ, Diệp Chân có chút buồn bực.
Chỗ ở của đệ tử ngoại môn chật chội, để Diệp Chân tu luyện cực kỳ phiền toái, mỗi một lần, đều phải tìm địa phương ít dấu chân người tu luyện.
Mặc dù nói tiểu viện của đệ tử nội môn có Luyện Võ Tràng vượt qua trăm mét, nhưng mà tu vi đến Chân Nguyên cảnh, động tĩnh khi tu luyện vẫn rất lớn.
Tiểu viện ở chân núi cách gần như vậy, tu luyện quấy nhiễu khẳng định vô cùng lớn, cho nên lúc này đây chọn tiểu viện, Diệp Chân liền muốn chọn một tiểu viện u tĩnh thuận tiện tu luyện.
Nhưng khổ nổi, tiểu viện u tĩnh từ giữa sườn núi trở lên, vậy mà không còn một cái.
- Ta chọn tiểu viện số bốn trăm ba mươi mốt, cái này không tệ, trong nội viện còn có một dòng suối nhỏ xuyên qua, lão Diệp, ngươi tới bên cạnh ta đi, gian bên cạnh cũng trống đó!
Kim Nguyên Bảo chọn xong tiểu viện có chút hưng phấn.
- Cũng được, ta chọn...
Đang muốn quyết định, lông mày của Diệp Chân đột nhiên khẽ động, hỏi:
- Hà chấp sự, trước kia Nhạc Thừa Tổ ở đâu.
- Nhạc Thừa Tổ?
Hà Miêu vỗ đầu một cái.
- Xem này, sao ta lại quên chuyện này chứ, lại không chỉnh lý địa đồ lại.
Một điểm màu lục ở trên bản đồ, bị Hà Miêu gảy xuống dưới.
Một tiểu viện thứ chín mươi bảy ở giữa sườn núi, cứ như vậy trống ra.
Từ trên bản đồ nhìn qua, tiểu viện số 97 đứng ở giữa sườn núi, tiểu viện gần nhất ở chung quanh cũng cách hai dặm. Ra tiểu viện, chính là núi rừng thoáng đãng, hoàn cảnh tu luyện so với tiểu viện ở chân núi, tốt hơn đâu chỉ mười mấy lần.
- Cái này đi, tiểu viện số 97.
Diệp Chân nói.
- Tốt, ta sắp xếp người đi thu thập hai tiểu viện này một chút, sau đó để các ngươi đi qua.
Nhân lúc rãnh rỗi này, Hà Miêu nói cho Diệp Chân và Kim Nguyên Bảo một vài hạng mục chú ý sau khi trở thành đệ tử nội môn.
Đệ tử nội môn, là tinh anh chân chính của Tề Vân Tông, có thể nói, từng đệ tử nội môn, Tề Vân Tông đều coi như bảo, phúc lợi cực kỳ to lớn.
Ngoại trừ độc môn độc viện ra, mỗi năm ngày lấy đan dược một lần, cũng từ Huyết Nguyên đan biến thành Ngưng Chân Đan. Hơn nữa sau khi trở thành đệ tử nội môn, có thể đạt được tư cách tiến vào lầu hai của Tàng Kinh Lâu.
Có điều, những cái này, đối với Diệp Chân không có quá nhiều lực hấp dẫn, tư cách tiến vào lầu hai của Tàng Kinh Lâu, thời điểm Diệp Chân giết vào ba vị trí đầu trên Địa Bảng, cũng đã có được.
Hấp dẫn Diệp Chân nhất, là tông môn quản thúc đệ tử nội môn giảm xuống rất nhiều, có thể tùy thời ra ngoài lịch luyện, đương nhiên, nhiệm vụ tông môn mỗi tháng vẫn không thể thiếu.
Để cho Kim Nguyên Bảo vui mừng nhất là có thể bái sư, nhưng Diệp Chân lại không cái cảm giác gì.
Diệp Chân cảm giác, trải qua rất nhiều sự tình, thái độ của ngoại môn giáo tập Liêu Phi Bạch đối với hắn, một mực rất không bình thường, có loại cảm giác giống như sư phụ, nên Diệp Chân không gấp.
Ngược lại có người vô điều kiện che chở, có người dạy hắn võ kỹ cao minh, so với sư phụ còn hơn sư phụ, hắn cũng sẽ không vội vã bái sư.
- Được rồi, tiểu viện các ngươi chọn đều được thu thập xong, Diệp Chân, chỗ sườn núi xa xôi, ta đưa ngươi đi qua, Kim Nguyên Bảo, ngươi tự mình giải quyết đi nhé.
Diệp Chân nhẹ gật đầu, Kim Nguyên Bảo cũng không có ý kiến, từ lúc hắn là đệ tử ngoại môn, liền đến Loạn Vân Phong rất nhiều lần, loại tình huống này, thấy nhiều lắm.
- Lão Diệp, lát nữa ta đi thăm ngươi!
Kim Nguyên Bảo nói, sau đó cất bước rời đi.
- Diệp Chân, đây là tiểu viện số 97. Ngươi không đi vào nhìn xem một chút sao?
Giữa sườn núi, bên ngoài tiểu viện số 97, Hà Miêu cười nhìn Diệp Chân.
Diệp Chân đánh giá hoàn cảnh phụ cận, không ngừng gật đầu, không tệ, coi như không tệ, phạm vi hai ba dặm, là địa bàn của hắn, lúc tu luyện tuyệt đối không người quấy rầy.
- Được!
Diệp Chân đang muốn đẩy cửa đi vào, sau lưng, đột nhiên truyền đến tiếng xé gió hối hả, một trảo ảnh mạnh mẽ chộp tới Diệp Chân.
- Chậm đã, cái tiểu viện này, là ta nhìn thấy trước!
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Chân Nguyên trong cơ thể Diệp Chân tuôn trào ra.
Xùy!
Sau lưng, trảo ảnh đánh tới đột nhiên bị bắn lên, người tới chấn động, nhìn thấy Diệp Chân vẫn mặc đồng phục của đệ tử ngoại môn, không khỏi kinh hô lên.
- Nhân vật mới, lại mạnh như vậy?
- Ngươi làm cái gì?
Diệp Chân bị đột nhiên tập kích quay người gầm lên.
Người tới ngây ra một lúc, bất mãn nhìn về phía Hà Miêu nói.
- Hà chấp sự, không phải ta đã nói với ngươi sao, có chỗ ở u tĩnh, liền để cho ta, tiểu viện của Nhạc Thừa Tổ đã trống mấy ngày, sao ngươi không cho ta biết?
Hà Miêu không khỏi cười khổ.
- Ngô Chính, là Diệp Chân chủ động chọn phòng này, ta cũng không có biện pháp.
Đệ tử nội môn tên Ngô Chính kia đang muốn phát tác, nghe vậy sắc mặt đại biến, quay người nhìn Diệp Chân hỏi:
- Ngươi chính là Diệp Chân? Ngươi chính là Diệp Chân giết Nhạc Thừa Tổ kia?
- Không sai!
- Là ta lỗ mãng, coi như ta không có tới, tiểu viện này là của ngươi.
Ngô Chính phiền muộn, cũng không quay đầu lại chạy nhanh đi.
Mấy ngày qua Ngô Chính này vẫn đang làm nhiệm vụ tông môn, vừa mới trở về, nghe nói Nhạc Thừa Tổ trong đệ tử nội môn hơi có chút tên tuổi bị Diệp Chân chém giết, phòng ở khẳng định trống ra, liền nhanh nhanh chạy tới.
Không nghĩ tới, Diệp Chân đã chọn mất tiêu.
Trước kia ở trước mặt Nhạc Thừa Tổ, hắn cũng không dám giơ tay, bây giờ chớ nói chi là Diệp Chân có thể chém giết Nhạc Thừa Tổ.
- Xem ra, thanh danh của ta vẫn còn có chút tác dụng.
Tự giễu một chút, Diệp Chân đẩy đại môn của tiểu viện ra, vừa bước vào trong liền ngơ ngác, lập tức quay đầu nhìn về phía Hà chấp sự.
- Chuyện này...
Trong sân, có một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đang hầu ở đó, thấy Diệp Chân đến, liền nhìn Diệp Chân dịu dàng thi lễ.
- Nô tì Hương Thảo bái kiến công tử.