Cảm giác được nguy hiểm tiến đến, thân hình của Diệp Chân như linh xà tránh qua, trong nháy mắt liền lách mình đến sau một bức tường.
Tránh nháy mắt đó, Diệp Chân nắm lấy vòng tay giống như không gian trữ vật kia của Quá Sơn Phong lại, thu vào trong tay mình.
Cơ hồ ngay lúc này, nương theo tiếng giáp lá va chạm, một nhóm người vọt vào tiểu viện của Quá Sơn Phong, cung nỏ trong tay nhóm người này trực tiếp nhắm vào Quá Sơn Phong đã tử vong.
Còn có một nhóm cung nỏ, thì chỉa vào chỗ Diệp Chân ẩn núp, nhất là một bộ cự cung màu đỏ dài đến hai mét kia, khiến trong lòng Diệp Chân sinh ra hàn ý.
Diệp Chân nhận ra, đó là Huyết Sát Cung chuyên dụng của quân đội Hắc Thủy Quốc, trong vòng trăm thước, tồn tại dưới Chân Nguyên cảnh không người có thể ngăn cản, mặc dù là võ giả Chân Nguyên cảnh, ngăn cản cũng cực kỳ cố hết sức.
Có điều, thấy Huyết Sát Cung này, Diệp Chân lại thở dài một hơi, đột nhiên xuất hiện những người này, cũng không phải địch nhân, hẳn là binh sĩ của quận Vũ An.
- Đô Úy đại nhân, là Quá Sơn Phong, Quá Sơn Phong đã bị người giết chết!
Một tên binh sĩ tra xét một chút liền hồi báo nói.
- Nữ nhi của ta, con chịu khổ rồi, con không sao chứ!
Nghe được Quá Sơn Phong đã chết, Hà Bán Thành theo phía sau đội ngũ lảo đảo xông về phía Hà gia tiểu nương tử ở trong Nội đường.
Hà Bán Thành thậm chí không cởi dây thừng trói chặt khuê nữ nhà mình, liền ôm Hà gia tiểu nương tử từ trong nội đường đi ra, thấy trên người nàng bị dây thừng quấn tầm vài vòng, lúc này mới cởi dây.
Mới đầu Diệp Chân có chút khó hiểu, sau đó lại rõ ràng.
Không cởi dây thừng, đây là Hà Bán Thành chứng minh cho mọi người khuê nữ của hắn còn thanh bạch, nếu không làm như vậy, có trời mới biết về sau sẽ truyền ra dạng đồn đãi gì.
- Đối diện là ân công!
Diệp Chân lại không đi ra, mãi cho đến thời điểm Hà Bán Thành hô to, Diệp Chân cũng không đi ra, thẳng đến vị Đô Úy quận phủ kia hạ lệnh binh lính thu cung nỏ, Diệp Chân mới thận trọng từ sau tường đi ra.
Mấy tháng này có quá nhiều chuyện ảnh hưởng, Diệp Chân làm việc cẩn thận hơn rất nhiều. Nếu mạo muội đi ra, bị cung tiễn của quan quân bắn giết, đi đâu kêu oan đây.
Thấy đi ra là một thiếu niên trên mặt còn mang theo vài phần ngây thơ, Đô Úy quận phủ kia ngẩn người, trong mắt sinh ra một tia kinh ngạc khó có thể tin.
Hắn mang binh lính tinh nhuệ tấn công núi ba lần, đều bị Quá Sơn Phong đánh lùi, lần này đột nhiên nghe được Hà Bán Thành tiến vào binh doanh báo tin, nói có đại hiệp đơn thương độc mã giết vào Bán Bộ Đa.
Hắn vốn tưởng rằng là một võ giả hành tẩu thiên hạ hành hiệp trượng nghĩa, căn bản không nghĩ tới là một thiếu niên còn chưa hết ngây thơ.
- Những người này, đều là ngươi giết?
Quận phủ Đô Úy Quan Bình ngạc nhiên hỏi.
Diệp Chân có chút im lặng, tức giận nhẹ gật đầu, còn có thể là ai giết?
Quận phủ Đô Úy Quan Bình lập tức phản ứng lại.
- Thật có lỗi, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?
- Đệ tử Tề Vân Tông, Diệp Chân!
- Tề Vân Tông?
Quận phủ Đô Úy Quan Bình nghe vậy liền đại hỉ, thuận miệng phân phó binh sĩ đi bắt giết dư nghiệt, sau đó tiến tới bên người Diệp Chân.
- Diệp sư đệ, Quá Sơn Phong là tội phạm quan trọng bị triều đình truy nã, giết chết là có quân công, có thể cho ta nghiệm ngọc bài thân phận của Diệp sư đệ một chút, để báo cáo hay không?
Quận phủ Đô Úy Quan Bình hỏi.
- Diệp sư đệ?
Diệp Chân rất kinh ngạc vì xưng hô này.
- Ách, không dối gạt Diệp sư đệ, tại hạ từng là đệ tử ngoại môn của Tề Vân Tông, về sau tích lũy quân công đến quận Vũ An nhận chức quận phủ Đô Úy. Hổ thẹn, tu vi không cao, Quá Sơn Phong này lại cực kỳ giảo hoạt, làm cho Quá Sơn Phong ở trong địa bàn tàn sát bừa bãi lâu như thế, còn không thể tiễu sát.
Quan Bình nói.
Diệp Chân nghe xong, hóa ra là đồng môn sư huynh đệ, cũng vui vẻ, đưa lên ngọc bài thân phận của mình để Quan Bình xem xét.
Sau khi xem xét, Quan Bình không khỏi giật mình:
- Sư đệ lại là Địa Bảng đệ nhất?
Nghe vậy, Diệp Chân cũng ngây ra một lúc, sau đó thoải mái, Cổ Đa Trí xếp thứ nhất trên Địa Bảng xong đời, tên của hắn tự nhiên thuận vị lên cao.
Hà Bán Thành ở một bên không ngừng an ủi nữ nhi, con mắt cũng sáng ngời, Tề Vân Tông Thiên Địa Bảng, ở toàn bộ Hắc Thủy Quốc là rất có danh khí, Diệp Chân kia xếp thứ nhất trên Địa Bảng, lại trẻ tuổi như này.
Biết thân phận Địa Bảng đệ nhất của Diệp Chân, xưng hô của Quan Bình với Diệp Chân cũng thay đổi, từ Diệp sư đệ biến thành Diệp sư huynh, để Diệp Chân nghe có chút không được tự nhiên.
Bất quá vô luận Diệp Chân khuyên như thế nào, Quan Bình cũng không đổi giọng, nói đây là quy củ của Tề Vân Tông.
Rất nhanh, binh sĩ thủ hạ của Quan Bình liền dẹp yên toàn bộ sơn trại, từ trên xuống dưới đầu của hai trăm sơn tặc đều bị thu thập gọn gàng.
Để cho Diệp Chân ngoài ý muốn nhất là, những binh lính này còn từ trong sơn trại đoạt được không ít tiền hàng, nhìn qua ước chừng một hai vạn lượng.
Khiến Diệp Chân hơi có chút lo lắng, chẳng lẽ hắn từ trong tay Quá Sơn Phong lấy được vòng tay, cũng không phải vòng tay trữ vật?
- Ít như vậy?
Quận phủ Đô Úy Quan Bình tùy ý đá đống tiền hàng kia một cước, lông mày nhíu lại.
- Thế nhân đồn đại, Quá Sơn Phong lãng phí, quả nhiên danh bất hư truyền. Năm trước mới đoạt toàn bộ tài sản của Vương gia ở Mạc Thủy huyện, nghe nói có vài chục vạn lượng, không đến một năm, liền bị tiêu xài hết.
Nghe vậy, trong lòng Diệp Chân hơi động, xem ra, vòng tay trong ngực vẫn rất có thể là vòng tay trữ vật.
Đột nhiên, quận phủ Đô Úy Quan Bình kéo hắn đến một bên, mặt lộ vẻ khó khăn thương lượng với Diệp Chân:
- Diệp sư huynh, có chuyện này, có thể thương lượng với ngươi một chút hay không?
- Chuyện gì? Cứ nói đi!
- Diệp sư huynh, quân công này có thể phân cho chúng ta một nửa hay không?
Thấy Diệp Chân đổi sắc, Quan Bình lại vội vàng giải thích:
- Diệp sư huynh ngươi không biết, chúng ta đánh Quá Sơn Phong này ba lần, tử thương không ít huynh đệ, lúc này nếu có thể phân đến chút ít quân công, trợ cấp của những huynh đệ kia sẽ thêm được một chút.
- Huống hồ, nếu tiêu diệt Quá Sơn Phong này không có chút quan hệ gì tới chúng ta, ta làm quận phủ Đô Úy chỉ sợ cũng chấm dứt.
Đang khi nói chuyện, Quan Bình vạch áo ra cho Diệp Chân nhìn, một vết thương dài cả gang tay, sâu tới xương lộ ra.
- Diệp sư huynh, không phải chúng ta không tận lực! Mạng của ta cũng thiếu chút nữa bỏ ở nơi này. Đúng rồi, hôm nay thu hoạch, ngươi có thể lấy đi một nửa, thế nào, giúp một việc nhé?
Vết thương kia, Diệp Chân cũng động dung không thôi, cái gì quân công hay không quân công, Diệp Chân chí không ở chỗ này, hắn cũng không thèm để ý, liền gật đầu đáp ứng.
Sau khi dùng lửa đốt đi sơn trại này, Đô Úy Quan Bình mới dẫn đám người mang theo thủ cấp quay trở về khu rừng nhỏ.
Đám người sống sót sau tai nạn ở trong rừng cây, hoặc bi hoặc mừng, sau khi dập đầu cho Diệp Chân mới rời đi, chỉ có thiếu niên lúc trước phụ thân bị chết kia, sau khi qua loa an táng thi cốt của cha, gương mặt mờ mịt.
- Lúc đầu cha ta nói muốn đưa ta đi Tề Vân Tông làm đệ tử tạp dịch, không ngờ…
Diệp Chân vừa hỏi, thiếu niên kia buồn bã nói.
- Muốn làm đệ tử tạp dịch, ngươi còn có thiên phú huyết mạch?
Diệp Chân hỏi.
- Tam mạch thượng phẩm!
Nghe được đáp án này, Diệp Chân tiện tay đưa cho thiếu niên này năm trăm lượng bạc.
- Đi, cầm cái này làm lộ phí, đi Tề Vân Tông làm đệ tử tạp dịch, cố gắng tu luyện, không nên quên hôm nay...
Thiếu niên khẽ giật mình, không rõ Diệp Chân nói là có ý gì.
- Chỉ có lực lượng, chỉ có có được lực lượng cường đại hơn, mới có thể triệt để khống chế vận mệnh của mình!
Thời điểm nói với thiếu niên câu này, đột nhiên lòng của Diệp Chân có chút cảm ngộ, hắn hiểu ra mình cố chấp tiến vào Tề Vân Tông theo đuổi rốt cuộc là cái gì.
Là lực lượng, là tự do, là chúa tể vận mệnh của mình!
Giống như lúc đó nhìn thoáng qua thiếu nữ ở trên trời tung hoành bay lượn kia, ở trên trời tự do tung hoành bay lượn...
Trên đường xuống núi, Diệp Chân và Quan Bình tùy ý nói chuyện phiếm, trò chuyện nhiều nhất, tự nhiên là quá trình Diệp Chân giết chết Quá Sơn Phong, Quan Bình rất để bụng.
- Diệp sư huynh, Bàn Thủy Miên Chưởng của Quá Sơn Phong, ngươi phá vỡ như thế nào? Ta ở trong tay Bàn Thủy Miên Chưởng của gia hỏa kia đã bị tổn thất nặng.
Quan Bình hỏi.
- Bàn Thủy Miên Chưởng?
Diệp Chân khẽ giật mình.
- Có phải bộ quyền thế như chậm thực nhanh của Quá Sơn Phong, liên miên bất tuyệt, lực trước chưa dứt, lực sau đã ra hay không?
- Đúng vậy, là bộ chưởng pháp này, ngươi không biết sao?
Diệp Chân lắc đầu.
- Không biết, bộ chưởng pháp này thật khó dây dưa, ta cuối cùng dùng đấu pháp lấy thương đổi thương, mới phá thế công của hắn, bằng không, ta cũng phải thua không thể nghi ngờ, ngươi biết lai lịch của nó?
- Diệp sư huynh, có thể là ngươi ít hành tẩu giang hồ, không biết Bàn Thủy Miên Chưởng này, này là công phu trấn tông của Ly Thủy Tông, không phải đệ tử tinh anh không truyền, rất lợi hại.
Quan Bình nói.
Diệp Chân biết Ly Thủy Tông, chính là một tông môn khổng lồ trong rất nhiều tông môn của Hắc Thủy Quốc, những năm gần đây ẩn ẩn có tư thế sánh vai với Tề Vân Tông.
- Quá Sơn Phong này học được công phu trấn tông của Ly Thủy Tông?
Diệp Chân hơi nghi hoặc.
- Diệp sư huynh, ngươi không biết, Quá Sơn Phong này, chính là đệ tử bị trục xuất của Ly Thủy Tông, ở trên giang hồ pha trộn mấy năm, sau đó đến nơi này làm cướp.
- Nếu đệ tử bị trục xuất, sao các ngươi không mời Ly Thủy Tông đến thanh lý môn hộ?
Diệp Chân hỏi.
- Mời a, ai nói không mời, quận trưởng đại nhân phát năm công văn, thế nhưng bên Ly Thủy Tông kia không có bất kỳ đáp lại nào.
- Ly Thủy Tông này cũng thật đáng giận!
Từ bản năng, Diệp Chân liền sinh ra một tia chán ghét với Ly Thủy Tông.
Bởi vì quá muộn, không cách nào đi về quận Vũ An thành, Diệp Chân cùng những dân chúng may mắn còn sống sót kia, cũng chỉ có thể qua đêm trong quân doanh của Đô Úy Quan Bình.
Đương nhiên, đãi ngộ của đại anh hùng như Diệp Chân, cùng những người khác là hoàn toàn bất đồng, có một quân trướng riêng.
Tiễn bước Đô Úy Quan Bình, thời điểm trong quân trướng chỉ còn lại Diệp Chân, Diệp Chân hơi có chút mong đợi lấy ra vòng tay của Quá Sơn Phong.
Diệp Chân dựa theo phương pháp mở ra vòng tay trữ vật mà hắn biết, đeo vòng tay kia lên cổ tay, tâm thần tràn vào, thúc dục một tia Chân Nguyên, đưa vào vòng tay của Quá Sơn Phong.
Thời điểm Chân Nguyên tràn vào, trên vòng tay lóe lên ánh sáng nhạt, một không gian dài rộng cao ước chừng một mét, đột nhiên hiện lên ở trong mắt Diệp Chân.
Trong không gian một mét vuông này cất giữ đồ vật, lại làm cho Diệp Chân trừng mắt, lắp bắp kinh hãi.