Lúc đầu, Mã Nguyên Vũ chưa từng có ý định dây dưa đấu cùng Diệp Chân. Buổi tối hắn tới mai phục Diệp Chân. Hiện tại trái lại bị Diệp Chân đuổi theo sau mông mắng lớn, cho dù Mã Nguyên Vũ da mặt dầy đi nữa, cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Chỉ có điều ở dưới sự truy kích của Diệp Chân, Mã Nguyên Vũ ba lần bốn lượt bị hại, gương mặt lại dần dần không nén được cơn giận.
Nhất là bây giờ hơn nửa đêm, ba trăm đệ tử tạp dịch Bách Tùng phong vốn ngủ rất sâu, đều bị động tĩnh bên này đánh thức. Mỗi người rướn cổ lên xem kịch vui. Hiện tại hắn lại bị Diệp Chân đuổi theo đánh. Lấy thân phận người đứng đầu đệ tử tạp dịch Bách Tùng phong của hắn trước kia, mặt mũi này lại không thể chịu được nữa.
- Diệp Chân, ngươi không phải cho rằng ta sợ ngươi chứ!
Phá qua một chiêu, ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Mã Nguyên Vũ có phần tức giận hét lên.
- Đại sư huynh, một là không làm, hai là không dừng. Lại xử hắn ở trong này đi!
Du Bình ở bên cạnh, dù bị thương vẫn còn kêu gào không thôi.
- Không sợ, vậy tới đi!
Diệp Chân đang truy kích Mã Nguyên Vũ, chợt thu quyền đứng lại, bày ra bộ dạng tiếp chiêu. Đây rõ ràng là đang nói, nếu như ngươi không sợ, lại tới đánh đi. Nếu không tới đánh, vậy chính là sợ.
Thần sắc Mã Nguyên Vũ cũng trở nên nghiêm trọng. Hắn biết rõ, trước mắt bao nhiêu người, tối nay nếu hắn không đánh, vậy sau này hắn ở Bách Tùng phong, cũng đừng mong còn ngẩng đầu lên được.
- Được, nếu ngươi đâm đầu vào chỗ chết, cũng đừng trách ta thành toàn cho ngươi!
Gầm lên giận dữ, hai tay Mã Nguyên Vũ tạo nên kình phong cực lớn, nhằm về phía Diệp Chân thu quyền đang đứng.
Hắc Hùng Xuất Động!
- Hừ, tới rất hay!
Diệp Chân lại không tránh không né, quyền thế chợt biến đổi, cũng là một chiêu Hắc Hùng Xuất Động nghênh đón.
Trước khi đột phá đã có thể cùng Mã Nguyên Vũ liều mạng không phân thắng bại. Hiện tại Diệp Chân đã đột phá, trực tiếp cứng đối cứng với hắn lại thế nào?
Thấy Diệp Chân lấy quyền thế giống hệt tiến lên nghênh đón, trong lòng Mã Nguyên Vũ không khỏi có phần e sợ. Cảnh tượng vừa rồi, hắn ở trên cao tập kích bất ngờ xuống còn không chiếm được tiện nghi, lại xuất hiện ở trước mắt hắn.
- Ầm!
Trong nháy mắt, Mã Nguyên Vũ cùng Diệp Chân cứng đối cứng giống như bị sét đánh. Trên nắm tay truyền đến lực lượng khổng lồ khiến cho thân thể hắn không tự chủ được ngã về phía sau.
Trong nháy mắt, Diệp Chân chiếm được tiên cơ, đá hắn bay ngược lên. Một ngụm máu tươi phun ra ở giữa không trung.
Hơn ba trăm đệ tử tạp dịch mặc áo để lộ cánh tay, có người thậm chí chưa kịp mặc đi ra, trong chớp mắt ngẩn người. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Chân lại biến thành khiếp sợ.
- Không có khả năng. Ngươi tuyệt đối không thể đánh bại ta! Cho dù ngươi đột phá, cũng chỉ mới là Luyện Huyết tam trọng sơ kỳ. Ta, đã là Luyện Huyết tam trọng đỉnh phong...
Sau khi đột phá đến Luyện Huyết tam trọng, huyết khí ngưng châu, sẽ khiến lực lượng của võ giả trong lúc bạo phát ra có lực phá hoại giống như bão táp. Nhưng bão táp này lại lấy lực lượng ban đầu làm cơ sở bạo phát.
Lực lượng của bản thân Mã Nguyên Vũ chỉ có hơn ba ngàn cân. Sau khi huyết khí ngưng châu bạo phát, lực lượng có thể đạt được ngoài bốn nghìn cân. Nhưng ở thời điểm Luyện Huyết nhị trọng đỉnh phong, lực lượng của Diệp Chân dưới tác dụng rèn luyện của Thận Long Châu đã đạt tới bốn nghìn cân.
Một lần bạo phát, đó chính là lực lượng gần năm nghìn cân. Lực lượng chênh lệch khổng lồ như vậy, Mã Nguyên Vũ không bại mới là lạ.
Diệp Chân không để ý tới tiếng Mã Nguyên Vũ kêu gào, đi giải cứu cho Sa Phi trước.
Tình trạng của Sa Phi lại làm Diệp Chân giận tím mặt. Trên toàn thân của Sa Phi có vô số vết thương. Rõ ràng hắn bị đám người Mã Nguyên Vũ đánh rất ngoan độc, còn đánh ra nội thương.
- Diệp Chân, ban đêm bọn họ phá cửa xông vào trong phòng, là muốn phế bỏ ngươi. Thấy ngươi không ở đây, bọn họ tra tấn ép hỏi ta về tung tích của ngươi.
Sa Phi nói.
- Cũng may ngươi không ở đây. Bằng không đã bị đám khốn kiếp kia thực hiện được. Đúng rồi, muộn như vậy, ngươi đi đâu?
- Ngủ không được, ra ngoài đi dạo.
Thuận miệng ứng phó một câu, trên mặt Diệp Chân có hơi lạnh ép người.
Trước đây hắn đã nghe nói qua các đệ tử tạp dịch vì tranh đoạt vị trí hạt giống tuyển chọn, nửa đêm tập kích bất ngờ đối phương làm cho đối phương trọng thương mất đi tư cách. Nhưng hắn không nghĩ tới, loại chuyện như vậy không ngờ xuất hiện ở trên người mình.
Suy nghĩ một chút, Diệp Chân cũng thấy khiếp sợ.
Nếu như Mã Nguyên Vũ bọn họ xông vào, hắn lại ở trong phòng ngủ. Cho dù hắn có bản lĩnh mấy đi nữa, trong lúc ngủ say bị đột nhiên tập kích, chỉ sợ cũng sẽ bị đám người Mã Nguyên Vũ ám hại. Một khi không tốt, cả đời này của hắn đã có thể bị hủy ở trong tay tên khốn kiếp Mã Nguyên Vũ này.
Chuyện này lại gõ cho Diệp Chân một tiếng chuông cảnh báo.
Thần sắc chợt lạnh, Diệp Chân xoay người đi về phía Mã Nguyên Vũ bị thương đang ngã dưới đất. Trên mặt hắn đằng đằng sát khí.
- Ngươi... ngươi... ngươi muốn làm gì?
- Làm gì?
Khóe miệng cong lên, thoáng lộ ra một cái răng trắng lóe ra hàn quang, Diệp Chân nhấc chân không đầu không cuối đạp về phía Mã Nguyên Vũ.
- Ai bảo ngươi cướp đồ của nương ta!
- Ai bảo ngươi ám toán ta!
.....
Trong lúc nhất thời, tiếng gãy xương, tiếng xương nứt, tiếng nôn ra máu, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Nếu Mã Nguyên Vũ muốn phế bỏ Diệp Chân, vậy Diệp Chân lại tuyệt đối không để cho hắn sống tốt. Đệ tử tạp dịch ở các ngọn núi xảy ra nhân mạng là điều tối kỵ. Nhưng đánh cho bị thương đánh cho tàn phế, lại là chuyện rất thường gặp.
Trừng trị Mã Nguyên Vũ xong, ánh mắt Diệp Chân lại nhìn về phía Du Bình và Trần An đang đứng một bên hai chân run rẩy. Hai người này dám nửa đêm canh ba tới tập kích hắn, cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Hai người các ngươi là tự mình xử, hay là ta tới động thủ?
Diệp Chân nhìn về phía Du Bình, Trần An nghiêm mặt cười nói.
Không đợi Diệp Chân động thủ, Du Bình lúc trước còn tức giận kêu gào, mắt thấy bộ dạng Mã Nguyên Vũ, hai đầu gối mềm nhũn, lại không nhịn được quỳ về phía Diệp Chân.
- Diệp sư huynh, tha mạng. Không phải ta, không phải ta. Tất cả đều là chủ ý của Ô Kiến kia. Tất cả đều là do Ô Kiến hắn khuyến khích chúng ta!
- Ô Kiến?
Thần sắc Diệp Chân lại lạnh lẽo.
Một lát sau, bên trong căn phòng phía đông Bách Tùng phong vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta dựng tóc gáy, khiến vô số con cú đêm trong núi phải kinh sợ.
Bóng đêm vẫn yên tĩnh. Không có người nào biết trên số mạng người trên Bách Tùng phong đã lặng lẽ thay đổi.
- Coong!
Sáng sớm hôm sau, tiếng chiêng của Triệu quản sự quản sự tạp dịch ở Bách Tùng phong vang lên. Sau khi tập trung các đệ tử tạp dịch lại, Triệu quản sự hơi híp mắt lại, mở miệng nói:
- Hôm nay có thể có người khiêu chiến Mã Nguyên Vũ, cướp đoạt vị trí hạt giống tuyển chọn này không... A, Mã Nguyên Vũ đâu?
Triệu quản sự ngẩn người.
- Triệu quản sự, ta ở chỗ này. Ngươi phải làm chủ cho ta!
Mã Nguyên Vũ toàn thân trên dưới đều được băng bó giống như chày gỗ, cất tiếng khóc xuất hiện ở phía sau rất nhiều đệ tử tạp dịch.
Nhìn sắc mặt Mã Nguyên Vũ này tái nhợt, còn có thương thế trên toàn thân, Triệu quản sự vừa sợ lại vừa giận. Mã Nguyên Vũ là hạt giống tuyển chọn của Bách Tùng phong hắn. Hắn còn muốn dựa vào Mã Nguyên Vũ kiếm mặt mũi cho mình. Hiện tại bộ dáng này?
Triệu quản sự vừa hỏi, tất nhiên có vô số đệ tử tạp dịch trả lời vấn đề của Triệu quản sự. Nhất là đệ tử tạp dịch bình thường bị Mã Nguyên Vũ khi dễ rất lợi hại, tất nhiên thêm dầu thêm mỡ nói lại chuyện xảy ra đêm trước.
Triệu quản sự giận dữ, trên mặt Mã Nguyên Vũ lại lộ vẻ vui mừng, còn có ba phần mong đợi. Nhưng lời kế tiếp của Triệu quản sự lại khiến một phần mong chờ cuối cùng trong mắt Mã Nguyên Vũ vỡ nát.
- Cái gì? Ba người Mã Nguyên Vũ, Du Bình, Trần An phục kích Diệp Chân đều bị đánh bại?
- Mã Nguyên Vũ bị một quyền của Diệp Chân đánh bại?
- Diệp Chân, bọn họ nói đều là sự thật sao?
Vẻ mặt Triệu quản sự sốt ruột nhìn về phía Diệp Chân.
Diệp Chân có phần nghi ngờ gật đầu. Hắn không hiểu Triệu quản sự muốn làm gì.
- Ha ha ha ha...
Nhìn thấy Diệp Chân gật đầu, Triệu quản sự cất tiếng cười to.
- Được, được, được lắm! Có thể một quyền đánh bại Mã Nguyên Vũ, vậy hi vọng có thể thành công xông qua Ngư Long Đạo rất lớn. Nếu như năm nay Bách Tùng phong ta có thể xuất hiện một đệ tử tạp dịch thành công xông qua Ngư Long Đạo, kiểm tra đánh giá của ngọn núi chúng ta năm nay không thiếu được đánh giá cao hơn. Đến lúc đó, phẩm cấp ngọn núi tạp dịch của Bách Tùng phong ta ít nhất cũng có thể cầm về một tiểu giai!
Lẩm bẩm xong, Triệu quản sự lại không nhịn được cười ha ha.
- Phẩm cấp ngọn núi tạp dịch nâng cao một tiểu giai, vậy số đệ tử tạp dịch bản quản sự quản lý, ít nhất cũng có thể tăng thêm trăm người... Ha ha ha ha...
Vừa cười, Triệu quản sự vừa quay về phòng làm việc của mình. Tới trước cửa, Triệu quản sự quay đầu về phía Diệp Chân quát:
- Diệp Chân, hai ngày này lão phu làm chủ cho ngươi nghỉ bệnh. Không cần làm công việc lao dịch, cho ngươi toàn lực chuẩn bị chiến đấu, để xông qua Ngư Long Đạo.
Nghe vậy, Diệp Chân mừng rỡ. Trên mặt rất nhiều đệ tử tạp dịch lộ ra thần sắc hâm mộ. Sắc mặt Mã Nguyên Vũ lại nhăn nhó, trắng bệch.
Chỉ có điều, như vậy cũng chưa hết.
Triệu quản sự bước nửa chân vào cửa, thần sắc lạnh lùng, lại nhìn về phía Mã Nguyên Vũ quát:
- Mã Nguyên Vũ, Ô Kiến, các ngươi mặc dù bị thương, nhưng công việc lao dịch lại không thể bỏ. Tự nghĩ biện pháp đi!
Nói xong, Triệu quản sự liếc mắt nhìn Diệp Chân, khóe mắt lóe lên một ý cười không hiểu nổi.
Diệp Chân hiểu rõ, đây là Triệu quản sự đang lấy lòng hắn.
- Hạt giống tuyển chọn của ngọn núi chúng ta từ giờ trở đi đổi thành Diệp Chân. Có thể có người nào muốn khiêu chiến không?
- Không có. Vậy còn đứng ngây ra đấy làm gì. Còn không đi làm việc đi?
Sau khi Triệu quản sự quát một tiếng, các đệ tử tạp dịch lập tức giải tán, chỉ để lại Mã Nguyên Vũ toàn thân là thương cô đơn ở đó, rất thê thảm. Không ngờ ngay cả người đỡ hắn cũng không có.
Một lúc lâu, Mã Nguyên Vũ giãy dụa tự mình bò lại gian phòng, vẻ mặt oán độc.
- Diệp Chân, ngươi cứ chờ lão tử!