• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách mà Triệu Tĩnh xử lý vấn đề vệ sinh vô cùng bá đạo, khó tránh khỏi không truyền đến tai người có tâm.

Phủ Thái sư.

Từ sau khi kết thù với Triệu Tĩnh, hơn nữa sau khi không còn dạy học ở Thượng thư phòng nữa, lão thái sư đã vô cùng quan tâm đến tin tức về Triệu Tĩnh, trong khoảng thời gian này, biết được Triệu Tĩnh dẫn Tiêu Huyền Sách làm nhà vệ sinh công cộng ở ngoại thành thì bỗng nhiên tức giận không chỗ phát tiết.

“Còn ra thể thống gì nữa! Còn ra thể thống gì nữa! Huyền Sách điện hạ là ai, đó là con trai độc nhất của tiên hoàng! Tương lai còn có thể là chủ nhân của Đại Càn ta, đột nhiên lại bị cái tên chết tiệt kia dẫn theo đi làm cái nhà xí gì gì đó!”

“Đây không phải đang làm nguy hại đến Đại Càn xã tắc ta thì là cái gì nữa!”

Triệu thái phó - một trong Tam Công* gật gật đầu: “Lão thái sư nói đúng, đây đúng thật là Triệu Tĩnh không biết tốt xấu, ta nghe thế tử của quận vương phủ nói, tên khốn này ở trong thượng thư phòng không hề dạy đọc sách viết chữ”.

* ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái phó, thái bảo


“Cả ngày nói cái gì Triệu Tĩnh hắn dũng cảm diệt trừ kẻ ác, gần đây còn nói đến cái gì mà Thiên Ma Ngoại Vực! Thế tử quận vương kia còn hỏi ta đã từng thấy Thiên Ma Ngoại Vực chưa! Lão phu nói không biết, ngươi đoán tên kia làm thế nào”.

Triệu thái phó tức giận vỗ đùi: “Hắn lại còn nói lão phu không có kiến thức! Nói Triệu Tĩnh biết!”

“Không được, lão phu tuyệt đối không thể nhìn hắn gây tai họa cho hoàng thất Đại Càn ta được!”, Dương lão thái sư tức giận nói.

Triệu thái phó: “Dương công, ý của ngài là?”

“Buổi thượng triều ngày mai, lão phu muốn buộc tội tên khốn kiếp này, ít nhất cũng không thể để cho hẳn tiếp tục hại được người ở Chiêm Sự Phủ!”

Triệu thái phó: “Ta đồng ý, vậy lão phu trở về viết sớ riêng cho hắn một bản”.

Buổi thượng triều ngày sáng hôm sau.

Bách quan quỳ lạy, thái giám tổng quản vừa nói câu có việc khởi tấu kia xong.

Dương lão thái sư dẫn đầu đứng ra: “Khởi bẩm bệ hạ”.

“Ö? Lão thái sư có lời muốn nói?”

Cơ thể của Tiêu Linh Linh ngồi ngay ngắn, từ sau khi bị Triệu Tĩnh làm tức đến ngất đi, lão thái sư ngày thường cũng ít lời hơn hẳn, điều này khiến cho nàng rất lo lắng.

Dương lão thái sư: “Bệ hạ, thần muốn vạch tội sự thừa Triệu Tĩnh của Chiêm Sự Phủ, làm phí thời gian học tập của các đệ tử!”

Tiêu Linh Linh sửng sốt: “Cái này, nói bắt đầu từ đâu?”

Không ít các vị đại thần và Điện hạ đều có bộ dạng quả nhiên là như thế, người đắc tội lão thái sư vẫn chỉ là một sự thừa lục phẩm không có chỗ dựa không có quan hệ, đại lão Tam Công làm sao có thể nuốt trôi cục tức này!

Triệu thái phó cũng đứng ra: “Bệ hạ, thần cũng muốn vạch tội Triệu Tĩnh”.

“Ngươi cũng muốn vạch tội hắn”. Tiêu Linh Linh khẽ nhíu mày, tên kia chọc tới tên Triệu thái phó này từ lúc nào vậy?

Triệu thái phó gật đầu, lần vạch tội này của ông ta và Dương thái sư cũng không hoàn toàn là không có sự chuẩn bị: “Không sai, bệ hạ, theo thần được biết, Triệu Tĩnh từ sau khi tiến vào Chiêm Sự Phủ sau đó dạy học cho hoàng tộc ở Thượng thư phòng, trong khoảng thời gian này không hề dạy cho mấy người Huyền Sách điện hạ đọc sách viết chữ”.

“Thậm chí còn từng dẫn Huyền Sách hoàng tử ra ngoài cung, bán cho tên ăn mày ở ngoại thành, dẫn đến việc Huyền Sách điện hạ bị tên ăn mày tên Hoa Tử đánh đập. Bây giờ lại dẫn theo Huyền Sách điện hạ đi làm bạn với phân và nước tiểu cả ngày, đã bỏ bê hoàn toàn việc học. Người này rõ ràng là đang làm hại đến giang sơn Đại Càn tai”

Dương lão thái sư: “Thái phó đại nhân nói không sai, bệ hạ, thần còn phái người tra ra được, Triệu Tĩnh mấy năm nay lừa trên gạt dưới ở huyện Nguyên Giang, trong huyện Nguyên Giang rõ ràng dân chúng giàu có thậm chí có thể xưng là thế ngoại đào nguyên”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK