• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị Nữ đế bệ hạ mắng, Tiêu Huyền Sách bĩu môi, không dám nói thêm nữa.

Tuy nhiên, sau Hoàng tử điện hạ cũng không ai có thể nghĩ ra phương pháp nào để giải quyết lũ lụt.

Tình hình thảm họa lần này quá nghiêm trọng, nếu không cẩn thận thì có thể ảnh hưởng đến các châu phủ khác, không phải ai cũng có thể xử lý được.

Tiêu Linh Linh bất đắc dĩ lật xem các điển tịch trong tay, hy vọng có thể lấy được chút gợi ý từ chúng.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, khiến nữ đế bệ hạ vốn có tâm trạng bực bội càng thêm cảm thấy không vui.

Nàng đẩy cửa Ngự Thư Phòng ra, quát lớn ra bên ngoài: “Ai đó, ồn ào nhốn nháo như vậy còn ra thể thống gì!”

Ngay khi người phía trước vừa quay đầu lại, thái giám trong số đó nhanh chóng quỳ xuống.

“Bệ hạ! Bệ hạ! Mau đến thuyết phục Hoàng tử điện hạ đi, ngài ấy lại muốn rời cung!”. ngôn tình hài

Tiêu Linh Linh nhìn kỹ hơn thì lập tức giận sôi máu, chỉ thấy Huyền Sách điện hạ mang theo một cái bao, còn ăn mặc như bá tánh bình thường, nhìn bộ dáng thì không khó đoán ra †ên tiểu tử này muốn làm gì.


“Tiêu Huyền Sách!”

Nữ đế bệ hạ giận dữ gầm lên một tiếng, vừa rồi lão nương †a đã muốn đánh ngươi!

Một ngày không bị đánh thì trong lòng cảm thấy khó chịu lắm đúng không!

Tiêu Huyền Sách cúi đầu hung tợn trừng mắt nhìn thái giám đã ngăn cản mình, xem ra hắn ta không có cơ hội rời cung rồi, chỉ có thể bơ phờ ỉu xìu kêu lên.

“Bệ hạ”.

Tiêu Linh Linh: “Đệ muốn đi đâu vậy? Tin ta sẽ đánh gãy chân đệ hay không!”

“Bệ hạ!”

Tiêu Huyền Sách u oán ngẩng đầu lên: “Dù sao ngài cũng muốn giết hắn, sao không để ta đi mở rộng tâm mắt chứ?”

Tiêu Linh Linh sửng sốt: “Trâm giết ai?”

“Lúc trước ở Ngự Hoa Viên, không phải ngài muốn giết chết tên Huyện Lệnh huyện Nguyên Giang kia sao?”, Tiêu Huyền Sách nói.

Tiêu Linh Linh lúc này mới nhớ ra, nhìn về phía đệ đệ của mình, vô thức nói: “Đệ muốn đi huyện Nguyên Giang sao?”

Thấy Bệ hạ không có ý định đánh mình, Tiêu Huyền Sách lập tức hưng phấn, nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, bệ hạ, Chu Bách Xuyên kia không phải đã nói sao? Huyện Nguyên Giang có rất nhiều thứ thú vị, ta phải đi trải nghiệm mở mang kiến thức”.

“Bệ hạ ngài để cho ta đến đó đi, chờ khi ngài giết Triệu Tĩnh, chỉ sợ sau này huyện Nguyên Giang sẽ thay hình đổi dạng!”

Nữ đế bệ hạ nhướng mày: “Sao Trẫm lại quên tên này được chứ, có lẽ hắn sẽ tìm ra cách gì đó không chừng”.

Tiêu Huyền Sách bối rối nhìn đại tỷ của hắn ta.

Một lúc sau, Lục Uyên đi tới Ngự Thư Phòng: “Bệ hạ”.

“Ngươi đi thông báo cho Lại Bộ, nói với họ tạm thời đình chỉ điều tra Huyện Lệnh của huyện Nguyên Giang - Triệu Tĩnh, ngoài ra, ngươi đi xuống chuẩn bị theo trãm ra cung”.

Là người được tin cậy bên cạnh Nữ đế, Lục Uyên phải thông minh đến mức nào?

Chỉ hai câu nói là đã đoán được tâm tư của Nữ đế bệ hạ, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, ngài muốn đi huyện Nguyên Giang à?”

“Đúng vậy! “

Tiêu Linh Linh chớp nhẹ đôi mắt xinh đẹp: “Triệu Tĩnh mặc dù đáng chết, nhưng hắn quả thực có tài, nếu các đại thần lúc này đều bó tay hết cách, sao không đi xem thử tên này có thể làm mọi người kinh ngạc hay không!”

Cứ chờ đợi trong cung cũng không phải là biện pháp, nếu Triệu Tĩnh có biện pháp đối phó với lũ lụt, thì nàng cũng có thể tha cho hắn một mạng.

Tiêu Linh Linh đang suy nghĩ trong đầu, ánh mắt của Hoàng tử điện hạ đã chờ ở bên cạnh từ lâu đột nhiên sáng lên: “Ta cũng muốn đi!”

Tiêu Linh Linh liếc nhìn một cái, cũng không trách mắng hay bác bỏ, coi như bồi thường cho việc bị đình chỉ tám ngày.

Tên nghiệp chướng này hiển nhiên có hứng thú với huyện Nguyên Giang, nếu không mang theo hắn ta, có lẽ hắn ta sẽ làm ra hành động khác người gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK