• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi là thằng nàoỊ”

Bị Triệu Tĩnh chặn trước mặt, Lâm đại thiếu vốn không vui vẻ lại càng bực bội hơn.

Tiên Nhi trốn sau lưng Triệu Tĩnh, trông thật đáng thương! “Triệu đại nhân cứu ta”. *, còn đại nhân cơ à?”

Lâm đại thiếu nghe thấy vậy, nhìn chòng chọc vào Triệu Tĩnh một lúc rồi cười khẩy một tiếng đầy mỉa mai: “Quan mấy phẩm vậy? Một năm nhận bao nhiêu bổng lộc? Biết bổn thiếu gia là ai không? Nếu biết điều thì mau cút đi, đừng chọc ta động tay!”

Triệu Tĩnh cũng cảm thấy rất bực mình, chẳng phải có câu “không hấp màn thầu tranh khẩu khí*” sao? Ông đây chức lớn hay nhỏ thì cũng là quan nhưng loại người như Lâm đại thiếu này thì chỉ có thể huênh hoang ở kinh thành, nếu ở huyện Nguyên Giang mà dám nói như vậy thử xem! Hắn sẽ cho cởi †ruồng quất roil

*câu đầy đủ là Bán lúa mạch mua lồng hấp, không hấp màn thầu tranh khẩu khí: Nghĩa là để chỉ những người tự tin có bản lĩnh, càng nói không làm được thì họ sẽ càng làm; Nói cách khác, họ sẽ làm bất kể điều đó là gì.

Khóe mắt liếc qua Vương Tam đang ôm cô nương xem kịch, trong lòng Triệu Tĩnh sáng tỏ như gương.


Trước đó, nghe lời Lâm đại thiếu nói thì kỹ nữ này là người mà hắn ta bỏ ra nhiều bạc cũng không thể ngủ, nhưng Vương Tam lại có thể tùy tiện gọi đến để bồi rượu.

Ngoài ra, Vương Tam còn bóng gió ám chỉ rằng nếu hắn muốn thì tối nay có thể qua đêm với nàng ta. Rõ ràng Vương Tam không phải là người đơn giản.

Hơn nữa, Tiên Nhi kia không cầu cứu Vương Tam mà lại quay sang cầu cứu mình, chẳng lẽ là cố ý?

Thấy Triệu Tĩnh không lên tiếng, Lâm đại thiếu tưởng hắn sợ hãi, liền giơ tay định đẩy Triệu Tĩnh ra. Triệu Tĩnh giơ tay gạt một cái theo bản năng, đẩy Lâm đại thiếu lùi lại mấy bước.

Lúc này người bên cạnh Lâm đại thiếu cũng không nhịn được nữa.

“Con mẹ nó, dám ra tay với thiếu gia chúng ta! Phế hắn! Hung dữ như vậy sao!

Triệu Tĩnh cũng giật mình, có vẻ như đám này đã quen làm càn rồi!

Lúc này, Vương Tam, người đang xem kịch, cũng không thể ngồi yên được nữa, đẩy cô gái trong lòng ra, lên tiếng: “Lâm Triều Vân”.

“Ai gọi ông ngươi thế!”. Vẻ mặt Lâm đại thiếu không hài lòng, tìm theo âm thanh phát ra.

Triệu Tĩnh có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể của Lâm đại thiếu run lên dữ dội khi nhìn thấy khuôn mặt của Vương Tam, trông giống như chuột gặp mèo, thậm chí không nói rõ được lời.

“Vương... Vương... sao người lại ở đây!” Người này, quả nhiên không đơn giản!

Triệu Tĩnh nheo mắt lại, nghĩ thầm: “Có thể dọa con trai cưng của một quan lớn tam phẩm thành như vậy, chẳng lẽ là một hoàng tử sao?”

Ngay tức khắc, trong đầu Triệu Tĩnh đã vẽ ra một kịch bản hoàng tử giấu tên giấu họ chiêu hiền nạp sĩ. Hắn tự hỏi liệu mình tự động dâng hiến thì trông có quá bợ đỡ không?

Ánh mắt Vương Tam lạnh lùng nhìn Lâm đại thiếu: “Triệu đại nhân là khách của ta, Lâm đại thiếu muốn động tay động chân với khách của ta sao?”

“Không... không... không dám... không dám... ta đi ngay... †a đi ngay!”, Lâm đại thiếu sợ hãi nhìn Triệu Tĩnh đang ngạc nhiên một cái.

Vương Tam: “Cút đi, đừng quấy rầy thú vui của Triệu đại nhân”.

Không một chút phản kháng, Lâm đại thiếu dẫn theo ba, bốn tên hầu vội vàng xuống lầu.

Lúc này, chủ tửu lầu vội vã chạy tới an ủi khách khứa, cảnh tượng ồn ào mới kết thúc.

Triệu Tĩnh ngồi xuống, nhìn Vương Tam đối diện đang có vẻ mặt như cười như không: “Có vẻ như Triệu Tĩnh ta có mắt không biết Thái Sơn. Chẳng lẽ Vương công tử là hoàng thân quốc thích sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK