• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Tĩnh ừ một tiếng: “Đúng là phải nói chuyện lại với người phụ nữ chó má kia về chuyện này, mẹ nó, ở lâu thì lão tử sợ sẽ sinh bệnh mất! Được rồi ngươi trở về đi”.

Trương Long mang theo guồng quay tơ có bàn đạp về huyện Nguyên Giang, Triệu Tĩnh suy nghĩ một chút, tuy rằng mấy ngày nay sắc mặt của cẩu nữ nhân kia thối không chịu được, nhưng vấn đề vệ sinh này quả thật nên giải quyết sớm.

Trong ngự thư phòng, nghe nói Triệu Tĩnh cầu kiến, Tiêu Linh Linh thật đúng là có hơi ngạc nhiên, người này đã tới Đế Đô lâu như vậy, hận không thể để mình nhìn không thấy hắn.

Hôm nay lại dám tới gặp mình.

“Dẫn hắn vào đi”.

Tiêu Linh Linh nói xong thở dài, tay ngọc chống má nhìn ra ngoài cửa sổ.

Triệu Tĩnh vừa tới cửa thì đã thấy một hình ảnh tuyệt mỹ như vậy.

Cô nàng này mặc long bào uy nghiêm, thân hơi nghiêng mi khế nhíu lại, hình như trong lòng đang có chuyện buồn bực, cánh tay ngọc ngà nõn nà như ngó sen, môi không son mà đỏ, dung nhan tuyệt mỹ kia khiến cho Triệu Tĩnh nghĩ tới câu nói kia.


Trong đầm gì đẹp bằng sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Thật đúng là một mỹ nhân, đáng tiếc lại quá bạo lực.

Trong lòng Triệu Tĩnh đang nghĩ thì ho khan một tiếng, kinh động đến Tiêu Linh Linh.

Thấy hắn đến, Nữ Đế bệ hạ thản nhiên nói: “Không cần đa lễ, ngồi đi, cầu kiến trẫm có chuyện gì?”

Sau khi Triệu Tĩnh ngồi xuống lúc này mới mở miệng nói: “Bẩm bệ hạ, thần tới là muốn nói với người về chuyện vệ sinh môi trường của hoàng thành”.

Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Hiển nhiên cũng nghĩ tới cảnh tượng xấu xí ở ngoại thành, Tiêu Linh Linh vẫn nói: “Đây hình như không phải là chuyện ngươi nên quản”.

Triệu Tĩnh: “Bệ hạ, thần đang cư trú ở bên trong ngoại thành, dân chúng thật sự là sống không tập trung, không hề vệ sinh mà còn tùy tiện bài tiết phóng uế vật, nếu là không tiến hành quản lý rất có khả năng sẽ sinh ra ôn dịch, khiến dân chúng nhiễm bệnh”.

“Nghiêm trọng như vậy?”, Tiêu Linh Linh ngồi thẳng người.

Triệu Tĩnh gật đầu: “Khi thần còn ở huyện Nguyên Giang, vẫn luôn coi chuyện vệ sinh thành thị là chuyện quan trọng hàng đầu, bách tính đều không khỏe mạnh thì làm sao có sức khoẻ để kiến thiết quốc gia? Bệ hạ người nói xem có đúng không”.

“Đúng là có đạo lý, ngươi định làm như thế nào?” Chỉ cần là có lợi cho quốc gia, Tiêu Linh Linh từ trước đến nay đều cực kì nhiệt tình, Triệu Tĩnh gãi đầu, loại chuyện này cũng không phải có thể giải quyết được ngay tức khắc.

Ý định ban đầu của hắn là muốn nhắc nhở Tiêu Linh Linh một chút, nhưng tại sao bây giờ người này có vẻ như đang muốn mình phụ trách thế?

“Cái này, đầu tiên phải thay đổi thói quen đại tiểu tiện ở bất cứ chỗ nào của dân chúng, xây nhà vệ sinh công cộng, thành lập tổ đội giữ gìn vệ sinh vân vân...”

“Được, vậy chuyện này giao cho ngươi phụ trách, trong vòng một tháng trẫm muốn nhìn thấy kết quả”. Tiêu Linh Linh nghe thế thì liên tục gật đầu.

Triệu Tĩnh vội nói: “Bệ hạ ta chỉ là một Chiêm sự thừa, có lẽ loại chuyện này nên giao cho Ngũ Thành Binh Mã Tư chứ”.

Tiêu Linh Linh làm ra vẻ đương nhiên nói: “Loại chuyện này ngươi có kinh nghiệm, bọn họ đều không biết, cho nên vẫn nên để ngươi làm”.

Dcmml

“Nhưng thần chỉ là một quan sự thừa nho nhỏ thôi mà”. Triệu Tĩnh còn muốn cứu vãn một chút.

Tiêu Linh Linh tiện tay từ sau bàn sách lấy ra một miếng ngự lệnh: “Có lệnh bài này, trên dưới binh mã tư đều do ngươi chỉ huy”.

Thật sự là tự tìm phiền phức cho mình mà, trong lòng Triệu Tĩnh có một cỗ †ức giận, nhưng cũng không có cách nào khác chỉ có thể nói: “Vậy bệ hạ, ta làm gì cũng được sao?”

Trong lòng lại bắt đầu nhớ đến chuyện mỏ sắt Vân Sơn, Tiêu Linh Linh thuận miệng nói: “Đều tùy ngươi”.

Vậy là tốt rồi. Triệu Tĩnh cầm lấy ngự lệnh, cáo lui. Mới vừa ra khỏi ngự thư phòng đã bị Tiêu Huyền Sách chặn lại, đứa nhỏ xui xẻo đã hoàn toàn quên mất chuyện khoảng thời gian trước bị tên ăn mày hành hung, vừa thấy ngự lệnh trong tay Triệu Tĩnh thì rất tò mò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK